Đây là đồ Givenchy chính hãng?
Chắc chản Cố Bội Sam sẽ không tin.
Nhưng người nói ra câu này là quản lý cửa hàng Givenchy cao. nên lời nói của anh ta uy quyền hơn Cố Bội Sam nhiều Chí ít là về mặt thật giả của quân áo Givenchy, nên chắc chăn không ai ở đây có thể bì kịp.
“Sao bộ đồ này có thể là hàng chính hãng được?
Một đứa nghèo kiết xác như cậu ta thì làm sao có thể mua được Givenchy? Nếu bộ đồ này là hàng real, thì có giá bao nhiêu?”
Cố Tuấn Hào tức đến mức hai mắt sắp phun ra lửa.
Nếu mät Cố Tuấn Hào có thể phun ra lửa, chắc chắn anh sẽ để đốt cháy bộ đồ trên người Lý Phàm thành tro bụi, để anh ta biết anh căm hận anh ta đến mức muốn anh ta hỏa thân trước mặt mọi người.
“Bộ đồ trên người vị khách VỊP này là bộ sưu tập thời trang mới nhất của Givenchy chúng tôi, cả thế giới chỉ giới hạn 100 bộ, trong đó nước H chỉ được phân năm bộ, giá mòi bộ là 2 tỷ 999 triệu”
Cố Tuấn Hào nhất thời sửng sốt, ôi mẹ ơi một bộ đồ mà gân 3 tỷ, đủ để anh mua một chiếc xe xịn rồi!
Sắc mặt Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đều hơi khác thường, trong lòng cùng dâng lên một câu hỏi, sao Lý Phàm có thể mặc bộ đô đắt đến thế?
Vợ chồng Cố Thiệu Huy biết Phàm nghèo thế nào, rõ trước đây Lý Nếu Lý Phàm thật sự có năng lực mặc bộ đồ sang trọng đến thế, thì anh đâu cần phải bấm bụng khi bị người khác sỉ nhục.
Cố Họa Y cũng sửng sốt, ánh mät dần trở nên thân thờ, không thể tin chuyện này là thật.
Hoa Nhật Tâm thẹn quá hóa giận, chợt nảy ra một suy nghĩ, có khi nào Lý Phàm cũng mua chuộc quản lý?
Hoa Nhật Tâm càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, mình có thể trả 30 triệu, thì nói không chừng Lý Phàm vì mặt mũi mà căn răng trả 60 triệu, hoặc là 90 triệu.
“Có phải anh đã nhận tiên của anh ta đúng không? Anh ta trả anh bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi, không gấp ba cho anh! Chỉ cân anh nói bộ đồ trên người anh ta là giả”
Hàn Nhật Tâm đầy dữ tợn lườm quản lý cửa hàng.
Quản lý cửa hàng bĩu môi, thâm nghĩ bọn họ thật ngu xuấn, đäc tội với vị đại thần trước mặt, sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp. Truyện Dị Giới
“Anh ăn nói cho cẩn thận, mục tiêu hàng đâu của Givenchy chúng tôi là toàn tâm toàn ý phục vụ khách hàng, sao có thể vì tiên mà bán đứng lương tâm, dựa vào bộ đồ trên người vị khách VỊP này, dù anh ấy đi tới bất kỳ cửa hàng Givenchy nào, cũng sẽ trở thành khách VIP cực kỳ cao quý, là thượng đế trong lòng chúng tôi.”
Quản lý cửa hàng ngấng cao đầu khí thế ngút trời, vẻ mặt chính nghĩa như muốn phát ra ánh sáng thánh thiện Hàn Nhật Tâm căm hận đến đau tim, trước giờ anh chưa từng bị người khác không nể mặt như thế không đúng, hình như lúc nãy anh đã bị Hoàng Văn Cẩm Phiến làm cho mất sạch mặt mũi rồi.
“Thượng đế, anh muốn đi nghỉ ngơi hay muốn đi xem mâu mới nhất cúa chúng tôi? Tiểu Băng, Tiểu Ngọc, Tiểu Mỹ, các cô mau tới phục vụ thượng đế của chúng ta đi”
Quản lý cửa hàng nở nụ cười nịnh bợ với Lý Phàm, hình tượng chính nghĩa lúc nãy, nhất thời biển thành tú ông trong lầu xanh Lý Phàm là khách VỊP của chủ tịch Hoàng, chỉ cần anh ra ám hiệu, quản lý cửa hàng không những tặng người đẹp trong cửa hàng cho anh, mà thậm chí còn cam tâm tình nguyện đồng tính luyến ái với anh, mặc anh thay đổi các tư thế.
Tiếp cận Lý Phàm, tương đương với việc trở thành một nửa khách VIP của chủ tịch Hoàng.
Sau này ở Thành phố S, anh có thể nghênh ngang mà đi.
Trong lòng ai mà chẳng mơ ước được đi nghênh ngang ở quê nhà Chỉ cần có cơ hội, ai cũng muốn trở thành người nổi bật nhất quê hương.
Ba nữ nhân viên xinh đẹp trong cửa hàng đi tới chỏ Lý Phàm, rồi nở nụ cười ngọt ngào với anh, khách VỊP có thế làm cho quản lý kích động đến thế, thì chắc chắn là một nhân vật tai to mặt lớn Hầu hết nhân viên trong cửa hàng cao cấp này đều có mơ tưởng muốn leo lên cành cao, trở thành phượng hoàng, mät thấy cành cao đang ở trước mắt, tất nhiên bọn họ phải vận dụng hết bản lính trong người để quyến rũ rồi Cố Tuấn Hào vừa ngưỡng mộ vừa đố ky nhìn Lý Phàm, tâm mắt liên tục nhìn về phía ba nữ nhân viên, quả nhiên ai cũng cực kỳ xinh đẹp, nhưng tiếc răng bọn họ đêu quyển rũ tên vô tích sự Lý Phàm.
Hoa Nhật Tâm đã hoàn toàn ngây dại, anh rất muốn kéo quản lý cửa hàng để hỏi cho rõ, nhưng phía sau vẫn còn mấy chuyện kia, nên giờ anh không thể hỏi trước mặt mọi người được.
“Khách VIP muốn xem gì ạ? Em có thể dân anh đi xem, còn cung cấp dịch vụ thay đồ cho khách VIP.
nữa Tiểu Băng dịu dàng nói, nứa người đã dán sát lên cánh tay Lý Phàm.
Tiểu Ngọc và Tiểu Mỹ cũng đã đi tới, mät thấy ba người sắp vây kín, để Lý Phầm hướng thụ sự ấm áp dịu dàng.
Lý Phàm vội đẩy ba người ra, lạnh mặt nói: “Tạm thời tôi không cân các cô”
“Một thăng nghèo như anh thì giả vờ cái gì, tôi thấy không phải anh không cần, mà là không mua nổi, nghèo chính là nghèo, quản lý anh tốt nhất nên nhìn cho kỹ, đừng để mình bị hoa mắt”
Cố Bội Sam bất mãn nói Lý Phàm tới chỗ Cố Họa Y, khẽ nói: “Giờ đã kiểm chứng xong bộ đồ là thật hay giả rồi, chúng ta về thôi”
Còn vụ cá cược của Vương Cẩn Mai, Lý Phàm không hề nhäc tới một chữ, giờ anh mà nói ra, chắc chắn sẽ châm ngòi nổ, Vương Cẩn Mai đã cực kỳ xấu hổ rồi, đến lúc đó không biết bà sẽ am ï thế nào nữa.
Nên Lý Phàm rất sáng suốt không nhặc đến chuyện này, mà chỉ dân Cố Họa Y về nhà, có gì thì về nhà rồi nói Cõ Họa Y khẽ gật đâu, cô cũng muốn nhanh chóng kết thúc trò hề này, nếu còn tiếp tục ầm †, thì chăng ai được lợi lộc gì.
“Ba mẹ, chúng ta về nhà thôi.”
“Được được, chúng ta về nhà thôi, mọi người giải tán đi”
Cố Thiệu Huy phất tay, rồi kéo Vương Cẩn Mai đi Trong lòng Vương Cẩn Mai rất buồn bực, cảm thấy hôm nay mình đã mất sạch mặt mũi, nhất là bị Lý Phàm làm cho mất mặt, nên tức đến mức muốn đánh anh hai tát.
“Bà có chuyện gì thì vê nhà rồi nói, bà muốn để người ngoài chê cười nhà chúng ta à?”
Cố Thiệu Huy nói nhỏ, lúc này thái độ Vương Cẩn Mai mới dịu xuống, ngảm nghĩ về nhà rồi bà sẽ trừng trị Lý Phàm thật thích đáng “Hôm nay cậu được hời trong trò mất mặt rồi, để xem về nhà tôi dạy dỏ cậu thế nào”
Vương Cẩn Mai nói xong thì đi ra ngoài, hoàn toàn không có ý đi chung đường với Lý Phàm Cố Tuấn Hào và Cổ Bội Sam thấy hết trò hay để xem rồi, nên cũng chửi mát rồi rời đi Lý Phàm năm tay Cổ Họa Y rời khỏi cửa hàng cao cấp Givenchy.
Thấy mọi người đã giải tán hết, Hoa Nhật Tâm mới năm cổ tay quản lý cửa hàng, khẽ quát: “Anh đang làm cái quái gì vậy, anh chẽ ông đầy trả anh ít tiền à?”
“Chuyện này chảng liên quan gì đến tiền bạc, người đó không phải người tâm thường, mà là nhân vật tai to mặt lớn, tôi vân chưa muốn chết, nên anh có muốn chết cũng đừng kéo tôi theo”
Quản lý cửa hàng tức giận nói “Anh ta là một tên bám váy đàn bà, chứ nhân vật tai to mặt lớn khi mốc gì, đầu anh bị úng nước à?”
Hoa Nhật Tâm bùng nổ, hung ác nói.
“Ha ha, tùy anh, anh muốn nói gì cũng được, nhưng chäc chắn bộ đồ trên người anh ấy là hàng real, anh muốn mua một bộ đồ như thế cũng phải cản răng đúng không, còn lại anh tự hiểu đi!”
Quản lý cửa hàng xoay người rời đi, để lại mình Hoa Nhật Tâm trong mớ hỗn độn.
Cái quái gì thế này, rốt cuộc Lý Phàm là aï?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...