Giọng nói của ông lão khá hùng hồn, vừa mở.
miệng giọng vang khắp nơi.
Mọi người đang cười dần dần nụ cười ngưng đọng trên mặt, nhìn ông lão nói chuyện đó, thần sắc đều trở nên có hơi khác thường.
Cố Tuấn Hào nhìn ông lão, không biết có nên đem ngọc trắng khắc rồng trong tay đưa cho ông lão không.
“Đây là Ngọc Long Bích? Còn là vật trong truyền thuyết? Ông già, ông sẽ không nhìn nhầm chứ”
Cố Tuấn Hào có hơi bất mãn với lời mà ông lão nói, cho nên nói chuyện cũng có hơi không khách khí.
“Ha ha, cậu biết tôi là ai không? Tôi tự vấn lòng mình đồ vật còn chưa có gì qua được mắt tôi!”
Ông lão khoanh tay trước ngực, có một loại khí độ trác tuyệt bất phàm.
“Lão Hứa, đồ vật này thật sự là Ngọc Long Bích sao?”
Cố Thiệu Huy có hơi kinh ngạc nói.
“Khụ khụ, cái này phải xem kỹ mới biết”
Ông lão cố tỏ ra cao thâm nói một câu.
“Tuấn Hào, đưa đồ ra, vị này là Hứa Phồn Mậu ủy viên hội đồng thẩm định của bảo tàng Hán Thành chúng ta, cũng là bạn cũ của chú nhiều năm” Cố Thiệu Huy giải thiệu.
Có nhiều khi, thương nghiệp tặng quà, đều cần phải tặng một số đồ vật cổ.
Cố Thiệu Huy vì độ thật giả của những đồ vật cổ đó, thường xuyên đến mời Hứa Phồn Mậu giám định, đi lại nhiều lần, cũng trở thành bạn tốt với Hứa Phồn Mậu.
©ố Tuấn Hào nghe thấy ba chữ Hứa Phồn Mậu thì ngây ra, sau đó trong lòng bỗng ngộ ra: “Ông chính là thầy Hứa sao? Vừa rồi tôi miệng thối, có gì mạo.
phạm, vẫn mong ông tha thứ”
“Tôi ở trong hội chơi đồ cổ thường nghe người ta nhắc đến đại danh của thầy Hứa, ông chính là cao thủ số một về giám định đồ cổ ở Hán Thành chúng ta”
Cố Tuấn Hào liều mạng lấy lòng.
Mí mắt của Hứa Phồn Mậu hơi giật, không có để ý đến Cố Tuấn Hào.
Người trước kiêu sau kính như này, Hứa Phồn Mậu thấy nhiều rồi, đối với người như này không muốn tiếp.
Càng huống cho trong lòng Hứa Phồn Mậu lúc này, hoàn toàn bị Ngọc Long Bích trước mặt thu hút, cũng không có hứng thú để ý Cố Thiệu Huy.
Rất nhanh, nhân viên khách sạn mang theo một bộ dụng cụ đi vào.
Hứa Phồn Mậu nhận lấy, đeo găng tay trắng vào, cầm chiếc đèn pin và kính phóng đại, Hứa Phồn Mậu xem rất kỹ Ngọc Long Bích.
Chỉ nhìn dáng vẻ chuyên nghiệp của Hứa Phồn Mậu, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Đồ vật có thể được chuyên gia đồ giám định đồ cổ này xem trọng, chắc chắn là có hơi lai lịch Chẳng lẽ, Lý Phàm này giẫm phải vận may cứt chó, tốn 60 nghìn đã mau được đồ thật?
“Đây chắc không phải là đồ thật chứ? Vừa rồi ai nói đây là đồ bằng công nghệ thủy tinh, rốt cuộc nói có đáng tin không thế”
“Ha ha, cái này còn cần hỏi có đáng tin hay không sao, đồ vật bán trong khu đồ cổ là thứ gì, các người không biết sao? Toàn đều là đồ công nghệ giả”
“Những người bán đồ cổ đó đều là kẻ cáo già, sao có thể đem đồ thật bán rẻ chứ, hiện nay nhặt được bảo bối còn khó hơn lên trời, không cần nghĩ nhiều, hơn nữa tên nghèo kiết xác đó cũng không có vận khí nhặt được bảo bối”
Một đám bạn bè thân thiết thấp giọng bàn luận, có điều trong lòng đều có hơi thấp thỏm.
Dù sao Hứa Phồn Mậu còn chưa có kết luận, mọi thứ đều có khả năng.
Hai anh em Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều nhìn nhau, khẽ lắc đầu.
Bọn họ hôm nay vốn dĩ không muốn đến tham gia bữa tiệc sinh nhật nào, nhưng ngại đều là con cháu của nhà họ Cố, còn là anh em, hết cách.
Hóa Nhật Tâm luôn quan sát thần sắc của Lý Phàm, nhưng cho dù là đồ đến trong tay Hứa Phồn Mậu, thần sắc của Lý Phàm đều không có một chút thay đổi, giống như là bị liệt cơ mặt.
Vương Cẩn Mai nghỉ hoặc, dò xét nhìn Hứa Phồn Mậu, cảm thấy Hứa Phồn Mậu đây là làm quấy rối cục diện cực lớn.
“Thiệu Huy, Hứa Phồn Mậu này đáng tin không?
Nghe nói rất nhiều nhà giám định đều là kẻ học hành dốt nát”
Vương Cẩn Mai thấp giọng hỏi.
Cố Thiệu Huy lườm Vương Cẩn Mai, ra hiệu là một người tài đứng đầu.
“Đúng là mắt của phụ nữ, lão Hứa là nhân vậy có tiếng tăm lây lưng ở phương diện giám định, tham gia đánh giá xếp loại các di vật văn hóa trong hệ thống văn vật, người chịu trách nhiệm thẩm định các văn vật cấp quốc gia, người trong giới đều tin tưởng kết quả giám định của lão Hứa”
Vương Cẩn Mai mà lòng thầm kinh ngạc, không ngờ Hứa Phồn Mậu không bắt mắt này, vậy mà có trình độ như thế.
Cố Họa Y cũng có hơi ngạc nhiên, một loạt thông tin này khiến trong lòng Cố Họa Y trở nên dao động, nghĩ đến Lý Phàm vừa rồi nói muốn chứng minh lời của mình, chẳng lẽ đây chính là chứng minh của anh?
Cô hơi nghiêng mắt nhìn sang Lý Phàm, Lý Phàm nhìn thấy Cố Họa Y nhìn mình, lập tức lộ ra nụ cười, ánh mắt truyền ý tứ em yên tâm với Cố Họa Y.
Cố Họa Y chỉ là liếc nhìn rồi nhanh chóng ngoảnh mặt đi, trên mặt xuất hiện thần sắc lo lắng hơn.
Hứa Phồn Mậu để kính phóng đại xuống, cầm không lỡ xuống tay với Ngọc Long Bích trước mắt này.
Chỉ nhìn ánh mắt của Hứa Phồn Mậu, mọi người đều đã có thể đoán ra vài phần.
“Đây là Ngọc Long Bích, Ngọc Long Bích thật sự!”
Hứa Phồn Mậu cao giọng nói.
Khự!
c “Aiyal”
Cơ thể của Cố Bội Sam nghiêng sang bên cạnh, là gót giày cao gót của cô ta đột nhiên bị gãy, Cố Bội Sam mất thăng bằng ngã ra.
Cố Bội Sam được em chị đỡ lên nhếch nhác đứng thẳng, giọng nói lanh lảnh: “Điều này sao có thể chứ, tên nghèo kiết xác Lý Phàm sao có thể mua được đồ thật!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc và nghi hoặc không thôi, đều cảm thấy Cố Bội Sam nói đúng!
Lý Phàm sao có thể mua được đồ thật, đặc biệt là cách nói 60 nghìn mua được Ngọc Long Bích này, càng là điều khiến mọi người đều không thể chấp nhận “Có gì không thể chứ, ở trong giới đồ cổ của chúng ta, chuyện nhặt được bảo vật tuy ít, nhưng cũng †ồn tại, hơn nữa năm nào cũng có, các người không cần ngưỡng mộ đố ky với người anh em này, cậu ta có thể dùng 60 nghìn mua được đồ này, nói rõ cậu ta là nhìn có con mắt tinh tường!”
Hứa Phồn Mậu dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Lý Phàm, cao giọng nói: “Người anh em, cậu nói xem cậu như nào mua được Ngọc Long Bích này?”
“Tôi ở sạp bên đường nhìn thấy, xem là cảm giác.
đầu tiên thì cảm thấy đây là đồ cổ, sau đó tôi nhìn kỹ lại, thấy chất thật sự là ngọc hoa điền, lại ôn nhuận nhẫn bóng, lúc đó chắc chắn đây là đồ thật rồi”
“Sau đó tôi lại thấy nét khắc, cùng tạo hình rồng, phán đoán đây là đồ của triều Hán, xem như nhìn vậy liền thích, sau đó mặc cả với chủ sạp hàng, cuối cùng dùng 60 nghìn mua được, vốn dĩ tôi là muốn cất giữ, nhưng hôm nay lại là sinh nhật của ba vợ nên tôi lấy ra làm quà tặng tặng cho ba vợ đại nhân”
Lý Phàm thản nhiên kể lại, giống như là đang kể lại một chuyện nhỏ vô cùng.
Trong mắt của Cố Họa Y ở bên cạnh xuất hiện quang mang sửng sốt, cảm thấy Lý Phàm của lúc này, dường như có hơi khác, còn Lý Phàm đang nói gì, đều không nghe rõ lắm.
“Được! Thật là có mắt nhìn, người trẻ tuổi có thể có sự quan sát tỉ mỉ như này đã không nhiều rồi, đây quả thật là đồ vật của triều Hán, hơn nữa còn là đồ vật mà Hoàng đế nổi tiếng của triều Hán là Hán Vũ Đế ngự dùng”
Lời của Hứa Phồn Mậu như một viên đá khuấy động mặt hồ, khiến mọi người ở đây đều cảm thấy tinh thần chịu xung kích cực lớn.
Đồ vật mà Hán Vũ Đế ngự dùng, điều này đối với mọi người ở đây mà nói, là đồ vật nằm ngoài tầm với!
Nhưng đồ vật hoàng gia được Hoàng đế nổi tiếng trong lịch ngự dùng hiện nay vậy mà bày ra ở trước mặt mọi người!
Cảm giác như này khiến mọi người đều cảm thấy huyền ảo như nằm mơ, hư huyễn như vậy, không chân thực như vậy.
“Vậy mà là đồ vật hoàng gia ngự dùng, điều này cũng quá khó tin rồi”
Cố Tuấn Hào lẩm bẩm một câu, sau đó yếu ớt hỏi: “Đây thật sự là đồ vật của Hán Vũ Đế sao? Vậy có thể đáng bao nhiêu tiền?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...