Trần Cường sầm mặt lại, tát một tát vào người nhân viên phục vụ, lạnh giọng nói: “Cậu là ai mà dám chặn tôi, cậu biết tôi là ai sao, cậu chán sống rồi đúng không?”
Nhân viên phục vụ giận mà không dám nói gì, so với thân phận của Trần Cường thì anh ta quá mức hèn mọn, anh ta không dám mạnh miệng với Trần Cường, đành ngoan ngoãn lui xuống.
Trần Cường đi thẳng về phía Lý Phàm, nói: “Cậu nói đi, cậu muốn thế nào mới có thể rời khỏi Tần Tuyết Hàn.”
Anh ta quá muốn đoạt được Tần Tuyết Hàn, nên thái độ của anh ta hắn mới có thể trở nên cứng rắn.
Lý Phàm hỏi ngược lại: “Người anh nên hỏi không phải tôi mà là Tần Tuyết Hàn, nếu cô ấy không đồng ý, tôi cũng hết cách.”
“Đừng tỏ vẻ như vậy với tôi, cậu chỉ cần rời khỏi cô ấy, muốn tôi cho bao nhiêu tiền cũng được.”
Trần Cường tin bất cứ người đàn ông nào cũng yêu tiền, anh ta tin đối phương cũng không hề ngoại lệ.
Tần Tuyết Hàn nổi giận, Trần Cường quá phách lối rồi, dù cô và Lý Phàm còn chưa phát triển đến mức đó, nhưng cô cũng không hi vọng có người can thiệp tình yêu của mình.
Hơn nữa, Trần Cường uy hiếp trần trụi như thế, khiến ấn tượng của Tần Tuyết Hàn với Trần Cường càng ngày càng xấu.
.
Kiếm Hiệp Hay
Lý Phàm thuận miệng nói: “Chừng ba mươi nghìn tỷ.”
“Cậu nói thế là có ý gì?”
Trần Cường tức giận, đây đâu phải đàm phán thương lượng, anh ta túm lấy Lý Phàm cổ áo, cười nham hiểm, nói: “Người chống đối tôi thường không có kết cục tốt, tôi khuyên cậu hãy tự giải quyết cho tốt.”
Tính tình Lý Phàm dù tốt nữa, cũng bị Trần Cường làm cho mất kiên nhẫn, anh hất tay Trần Cường ra.
Trần Cường cố ý ngã xuống đất, sau đó hét lên: “Cậu dám đẩy tôi.”
Thật ra anh ta muốn tìm một lý do ra tay với Lý Phàm.
Anh ta vừa thốt ra câu này, mọi người đều chẳng còn gì để nói, bọn họ đều đã nhìn rõ, rõ ràng là tự đối phương ngã xuống đất, có liên quan gì đến người khác chứ?
Nhưng mà, bọn họ cũng không nói giúp Lý Phàm, bởi vì bọn họ đều biết thân phận của Trần Cường, bọn họ thương hại liếc nhìn Lý Phàm một cái, cho rằng Lý Phàm gặp xui xẻo rồi, chọc phải Trần Cường chắc chắn không có gì tốt đẹp.
Sau khi đứng dậy, Trần Cường lập tức đấm Lý Phàm một đấm, nhưng khi nắm đấm này sắp áp vào mặt Lý Phàm thì anh lại nhẹ nhàng tránh được, đồng thời nắm lấy cổ tay đối phương vặn một cái.
Sấc mặt Trần Cường đại biến, anh ta lui về phía sau mấy bước, mới đấu thời gian ngắn mà tay anh ta đã trật khớp, anh ta cho rằng đây chỉ là trùng hợp, nên lần nữa ra tay.
Lý Phàm giơ một tay tóm qua, tất cả các khớp xương trên người Trần Cường đều phát ra âm thanh răng rắc, cả người anh ta gần như mềm nhũn, hơn nữa cảm giác trật khớp đó khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
“Mau thả tôi ra.” Trần Cường tức giận quát.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Gọi ông nội, tôi sẽ lập tức thả anh ra.”
Đối phương bảo anh dập đầu ba cái, hiện tại anh bảo Trần Cường gọi mình ông nội, cũng không có gì nhỉ?
Như thế nào Trần Cường cũng không chịu gọi, nữ thần của anh ta còn ở nơi này, hơn nữa chung quanh còn có nhiều người như vậy, nếu anh ta gọi rồi, thì anh ta biết vất thể diện ở chỗ nào, sau này anh ta cũng không còn mặt mũi ra cửa, anh ta càng không biết trong lòng Tần Tuyết Hàn sẽ nghĩ như thế nào.
Lý Phàm dùng thêm sức, Trần Cường đau vội nói: “Ông nội!”
Lúc này, Lý Phàm mới buông đối phương ra, khi đứng dậy, Trần Cường lập tức nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của người xung quanh, anh ta hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, thông qua lần giao đấu này, anh ta mới phát hiện Lý Phàm là chuyên nghiệp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...