Lăng Băng khá ngạc nhiên khi biết Lý Phàm đã từng là cậu chủ Long Môn, nhưng cũng nhanh chóng quên đi, bây giờ cô ta cảm thấy sợ hãi nhiều hơn, bởi vì cô ta phải đối mặt nguy cơ mắc nợ.
Sau khi nghĩ đến hậu quả phải gánh chịu, Lăng Băng lập tức cảm thấy hết sức đau đầu, lúc này, cô ta cần có người có thể giúp mình chia sẻ một chút áp lực, nhưng mà cô ta lại không nghĩ ai có thể giúp mình.
Lăng Băng cảm thấy rất sợ hãi, trong lòng vô cùng bối rối, càng nghĩ càng thấy không thích hợp lắm.
Lần đầu tiên cô ta cảm thấy bất lực như thế.
Lý Phàm cũng đã nhìn ra sự suy nghĩ của Lăng Băng, nhưng anh cũng không trực tiếp đưa ra ý kiến.
Tần Tuyết Hàn cười nói: “Lúc này, e là cô không có lựa chọn khác đâu, có phải cô đang cảm thấy rất hối hận hay không?”
Lăng Băng biết là Tần Tuyết Hàn làm, cô ta nghiến chặt răng, giận mà không dám nói gì, hiện cô ta đã trở nên nghèo túng rồi, không ai có thể giúp mình.
Cộng thêm, bên cạnh Tần Tuyết Hàn còn có Lý Phàm, cô ta biết ra tay cũng sẽ không được lợi gì.
Hiện Lăng Băng cảm thấy vô cùng hối hận, biết sớm như vậy thì cô ta không nên dùng thủ đoạn như vậy.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Hiện cô còn có một cách, đó chính chuyển nhượng công ty cho người khác, để người khác thay cô gánh chịu khoản nợ này.”
Nghe vậy, Lăng Băng trừng mắt, cô ta cho rằng Lý Phàm nghĩ quá ngây thơ rồi, nếu quả thật có lợi như vậy thì không thể tốt hơn, nhưng trong lòng Lăng Băng hiểu rất rõ.
Trên thế giới không có chuyện tốt như vậy.
“Anh cũng không cần đến cười nhạo tôi.” Lăng Băng tức giận liếc nhìn Lý Phàm, cô cho rằng Lý Phàm cố ý vào lúc này cười nhạo mình.
Lý Phàm khoanh tay nói: “Tôi có thể giúp cô, cô hãy chuyển nhượng công ty cho chúng tôi.”
Nghe vậy, Lăng Băng vừa định đồng ý thì sắc mặt lập tức trầm xuống, lúc này cô ta mới biết được mình bị Lý Phàm và Tần Tuyết Hàn đùa bỡn, cô ta bừng tỉnh giận dữ nghiến răng nói: “Thì ra hai người liên thủ lừa gạt tôi.”
Tới tận bây giờ, cô ta mới nhận ra mình là bị chơi xỏ, hóa ra là hai người đang hùa nhau diễn kịch lừa gạt mình.
Lý Phàm cười nói: “Bây giờ cô biết thì thế nào, chỉ có thể nói là cô tự chuốc lấy mà thôi.”
Lăng Băng bị chọc tức muốn chết, nếu như chuyển nhượng, thì cô ta cảm thấy không cam tâm, nếu không chuyển nhượng thì chắc chắn cô ta không bỏ ra được khoản tiền đó, nhất thời cô ta tiến thoái lưỡng nan.
Nhìn thấy dáng vẻ Lăng Băng tức giận nhưng không thể làm gì được, Tần Tuyết Hàn cảm thấy thoải mái khó tả.
“Được, tôi chuyển nhượng cho các người.”
Lăng Băng tưởng đây là một cái bánh thơm ngon, không ngờ lại biến thành một củ khoai nóng bỏng tay, nếu đã như vậy, cô ta đành chuyển nhượng ra ngoài.
Sau khi ký xong, Tần Tuyết Hàn rất hưng phấn, công ty của cô đã quay về trong tay cô, cô há có thể không cao hứng? Hiện cô rất vui vẻ, đây chính là kết quả cô muốn.
Lúc này, Lăng Băng mới ủ rũ rời khỏi nơi này.
Sau khi công ty lại quay về trong tay Tần Tuyết Hàn, các nhân viên gió chiều nào che chiều đó vội vàng đi nịnh bợ Tần Tuyết Hàn.
Tần Tuyết Hàn khá bao dung các nhân viên này nên không hề tức giận.
Các nhân viên đều rất cảm động, bọn họ còn lo lắng mình sẽ bị Tần Tuyết Hàn nhằm vào, thấy Tần Tuyết Hàn rộng lượng như vậy, bọn họ đều cảm thấy xấu hổ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...