Thiếu Chủ Bí Mật


Ông Trương nghe vậy thì rất lấy làm vui vẻ, anh Lý là bạn của Thiên Gia, nếu có thể lấy lòng được người nọ thì còn gì bằng, thế là ông ta vội đứng dậy.

Trương Đức Võ nhìn thoáng qua vị đại gia kia, ông cảm thấy người nọ có hơi quen quen, đến khi Trương Đức Võ đưa ông Trương đến chỗ Lý Phàm thì ông mới nhớ ra đó chính là vị đại gia từng tranh miếng đất với công ty Họa Vân Y song lại thất bại.

Ông không nói cho Lý Phàm biết chuyện này, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, có nói cho anh biết thì cũng chỉ tổ khiến anh bực bội thêm thôi.

Ông Trương xoa xoa tay, miệng cười tủm tỉm nhìn Lý Phàm đợi anh lên tiếng.

Lý Phàm thấy vậy thì nói thẳng: “Tôi nghe nói hôm nay chỗ ông có một món đồ bằng sứ Thanh Hoa được mang ra đấu giá? Có phải đã có người mua rồi không?”
Ông Trương nghe anh nói vậy thì lòng chợt căng thẳng, lẽ nào Lý Phàm đến đây vì món đồ sứ đó, nếu thật là như vậy thì to chuyện rồi! “Anh Lý, anh cần món đồ đó sao?” Ông Trương hỏi lại.


Lý Phàm gật đầu.

Ông Trương ngẫm nghĩ, nhất định không thể để ai biết chuyện ông lén bán món đồ sứ ấy cho người khác được, nếu không thì sẽ phiền toái lắm, thế là ông nói với Lý Phàm: “Anh Lý, món đồ đó để tôi bán riêng cho anh, tôi sợ đồ sứ thanh hoa không bán được nên mới không mang ra”
Lý Phàm nghe vậy thì thoáng sửng sốt, anh vô thức tin vào lời ông Trương nói.

Ông Trương thấy đã Lý Phàm tin lời mình thì mới đưa tay lau mồ hôi lạnh, ông ta vội quay về hàng ghế đầu nói thẳng với vị đại gia kia: “Món đồ sứ kia không thể bán cho ông được, tôi có việc cần dùng.”
Vị đại gia kia nghe vậy thì rất bực bội, ông ta nhíu mày nhìn ông Trương: “Ông làm vậy là không đúng rồi, không phải đã nói là sẽ bán cho tôi sao, ông không giữ chữ tín gì cả.”
“Tôi cũng muốn bán cho ông, nhưng người nọ cũng muốn mua.” Ông Trương cười khổ nói.

Vị đại gia kia nhíu mày nói: “Không được, món đồ sứ thanh hoa này tôi rất ưng, tôi đã tìm khắp các tiệm đồ cổ ở Hán Thành này rồi nhưng chỉ ưng mỗi cái này thôi, tôi không thể đưa cho người khác được, tôi muốn đấu giá với người kia.”
“Ông đừng gây thêm phiền toái cho tôi, cứ nhường đi rồi tôi sẽ kiếm cái khác tốt hơn cho ông” Mặt ông Trương tái mét đi, nếu theo ý người nọ thì mọi chuyện loạn cào cào rồi, đây là nhiệm vụ đầu tiên mà anh Lý giao cho ông ta, ông ta không muốn thất bại.


Vị đại gia kia vẫn cố chấp khiến ông Trương rất đau đầu.

Ông Trương nói: “Được rồi, tôi sẽ đưa ông tới gặp người đó một lần, nhưng mà sẽ đấu giá công bằng đó.”
Ông Trương bảo vị đại gia đến phòng VIP ngồi đợi trước, sau đó ông bước đến chỗ Lý Phàm ngượng ngùng nói chuyện này cho anh biết.

Lúc nãy Lý Phàm đã cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai rồi, sau khi biết kết quả thì anh vẫn rất ngạc nhiên, nhưng Lý Phàm cũng biết ông ta rất khó xử nên cũng không trách móc gì.

Ông Trương thấy anh rộng lượng như vậy thì mới yên tâm.

Vị đại gia kia trông thấy Lý Phàm thì nở một nụ cười khinh bỉ, ông ta cứ tưởng là người nào ghê gớm lắm, hóa ra là một tên nghèo rách mồng tơi, nhìn kiểu ăn mặc này là biết ngay Lý Phàm cũng chẳng giàu có gì rồi.

Ở Hán Thành này thì tài sản của ông ta cũng được xếp trong TOP 100, thằng oắt này muốn đấu với ông ta thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Vị đại gia kia cười khinh nói: “Món đồ này tôi mua với giá gấp đôi, nếu cậu có thể trả một tỷ rưỡi thì tôi sẽ bán lại cho cậu ngay.”
Ông ta cho rằng Lý Phàm sẽ không thể trả một số tiền lớn như vậy được, là bạn của Thiên Gia thì sao chứ, chỉ là bạn bè thôi mà, nếu anh ta không có năng lực thì ông cũng chả xem ra gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận