Thiếu Chủ Bí Mật


Nghe vậy, Lý Phàm cảm thấy hết sức buồn cười, đã đến nước này rồi mà đối phương còn suy nghĩ hão huyền như thế, anh cũng không biết đối phương lấy đâu ra dũng khí.

“Ha ha, tôi thấy ông đang nằm mơ thì có, nói cho ông biết, không bao giờ có chuyện đó.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Người đàn ông âu phục không hề hoang mang nói: “Nếu cậu không giao ra thì ông ta chắc phải chết không nghi ngờ.”
Lý Phàm cười hỏi ngược lại: “Ông ta và tôi chẳng có quan hệ gì, hơn nữa chắc chắn các người còn muốn mở kho báu Long Môn ra hơn tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải cứu ông ta, hơn nữa không quen không biết.”
Lý Phàm hỏi vặn lại người đàn ông mặc âu phục, khiến ông ta phải trầm mặc mấy giây, nói tiếp: “Đúng vậy, nhưng bây giờ ông ta đang ở trong tay tôi, khi nào chế tạo ra chìa khóa Long Môn thì cũng là ngày tận thế của cậu.”
Lý Phàm cười không nói, trực tiếp cúp điện thoại.

Dù anh có giao ra mảnh vỡ, đối phương cũng sẽ không thả người, đối phương nghĩ thì hay lắm, anh tất nhiên sẽ không đồng ý yêu cầu như vậy.


Người đàn ông âu phục cau mày, ông ta không ngờ Lý Phàm không mắc bẫy mình, điều này khiến ông ta cảm thấy rất đau đầu, ông ta vốn muốn dùng ông lão để uy hiếp Lý Phàm, nhưng giờ ông ta mới biết được, mình suy nghĩ có chút quá ngây thơ rồi.

Chẳng qua trước mắt, ông ta đã khống chế được ông lão, dù như thế nào, cũng không thể để Lý Phàm chế tạo được chìa khoá Long Môn, bằng không, ông ta sẽ gặp xui xẻo.

Sau khi Lý Phàm cúp điện thoại, Trương Đức Võ tò mò nói: “Cậu Lý, lần này phải làm thế nào, hiện người ở trong tay bọn họ.”
Lý Phàm xua tay nói: “Trước tiên đừng nóng nảy, từ cuộc điện thoại vừa rồi thì tôi có thể chắc bọn họ sẽ không ra tay với ông lão, dù sao ông lão vẫn có ích với bọn họ.”
Trương Đức Võ ồ một tiếng, đúng lúc này, người đẹp cao gầy từ trong phòng đi ra, hiện tại cô mặt mày ủ rũ, vẫn đang lo công chuyện của công ty.

Trải qua mấy ngày quen biết, Lý Phàm cũng đã biết tên của cô là Tần Tuyết Hàn, là nữ tổng giám đốc nằm trong Top 10 của Hán Thành.

Lý Phàm nghĩ một chút, dù thế nào, tạm thời anh không thể để Tần Tuyết Hàn biết chuyện ông lão đã bị người ta bắt đi, bằng không, với tính cách Tần Tuyết Hàn, chắc chắn sẽ đi cứu ông lão.


Lý Phàm mỉm cười: “Cô đang lo lắng chuyện công ty sao?”
Tần Tuyết Hàn khẽ gật đầu, cũng không hề phủ nhận.

Sau khi đoán được, Lý Phàm lập tức nói: “Như vậy đi, tôi sẽ đi cùng cô đến công ty một chuyến.”
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn sững sờ, cô cảm thấy rất bất ngờ, sau đó hai mắt tỏa sáng, kích động hỏi: “Thật sao?”
Cô vẫn luôn lo lắng chuyện của công ty, cô sợ lần này công ty gặp chuyện phiền toái, nên nghe thấy Lý Phàm nói như vậy, cô không khỏi cảm động.

Lý Phàm khẽ gật đầu, anh nói là làm ngay, lập tức mang theo Tần Tuyết Hàn đi công ty một chuyến.

Thực tế, trong lòng Tần Tuyết Hàn rất cảm kích Lý Phàm, cô chợt hỏi: “Bây giờ đi công ty, chẳng phải là quá nguy hiểm sao, đám thế lực độc ác đó còn đang ngó chừng đấy.”
Tất nhiên, Lý Phàm biết thế lực độc ác mà Tần Tuyết Hàn nhắc tới là ai, chính là những người Long Môn đó.

Lý Phàm thầm dở khóc dở cười, Long Môn thế mà lại biến thành thế lực độc ác, nói đến cũng đúng là mỉa mai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui