Lúc này, Lý Phàm không khỏi ưu phiền xoa trán, sớm biết như vậy anh đã nhận vài tên thuộc hạ rồi, nếu nhận vài tên thì cũng không đến mức ngượng ngùng như vậy.
Nhưng trước mắt, Lý Phàm cũng không dài dòng, anh biết suy nghĩ của ngài Võ.
Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Được rồi, chuyện đến nước này, tôi đi trước đây, lát nữa ngài Võ sẽ tới.
”
Lúc Sở Trung Thiên nghe thấy ngài Võ sẽ tới, ông ta rất cảm kích Lý Phàm, ông ta không ngờ đối phương lại mời đến một cứu binh như vậy cho ông ta, ông ta rất hài lòng với kết quả này.
Lý Phàm rời đi, đến nơi cần đến.
Anh vừa nhận được điện thoại của Cố Họa Y, giọng của Cố Họa Y trong điện thoại rất sốt ruột, như đã xảy ra chuyện gì đó, lúc này Lý Phàm mới cố ý chạy qua đó, lúc tới nơi anh liền nhìn thấy xe của Cố Họa Y, hơn nữa còn dừng ngay ở giữa đường.
Lúc Lý Phàm nhìn thấy chiếc xe bị tổn hại, sắc mặt anh liền thay đổi, không khỏi thấy lo lắng, anh có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ Cố Họa Y đã xảy ra tai nạn sao?
Lúc anh tiến đến gần, thấy Cố Họa Y không xảy ra chuyện gì thì mới yên tâm hơn, may mà đối phương không bị làm sao, nếu không anh sẽ đau lòng chết mất.
Lúc này ngoài Cố Họa Y ra, trước mặt cô còn có ba người đàn ông, mà xung quanh là một đám người qua đường hóng chuyện.
Lý Phàm vô thức chen vào đó, đám người kia thấy Lý Phàm chen vào thì bực dọc nói: “Không nhìn thấy đã chật đầy người rồi sao, chen cái gì mà chen?”
Lý Phàm nghe thấy vậy thì xin lỗi: “Ngại quá, vợ tôi ở trong đó.
”
Đám người hóng chuyện kia nghe thấy vậy thì lập tức nhìn sang Lý Phàm.
Bọn họ không khỏi nhìn Lý Phàm với ánh mắt kì lạ, nghi ngờ Lý Phàm đang đùa giỡn.
Trước mắt người xảy ra chuyện chỉ có một, đó chính là Cố Họa Y.
Bọn họ đều nhìn thấy diện mạo của Cố Họa Y rồi, bọn họ đoán chắc với một người đẹp như Cố Họa Y, chồng cô chắc chắn không phải người bình thường.
Mấy người đứng bên trong cũng vô thức quay đầu nhìn về phía Lý Phàm, thấy Lý Phàm ăn vận trông rất bình thường thì tỏ vẻ không coi anh ra gì, còn coi anh là kẻ lừa đảo.
Bọn họ không biết Lý Phàm lấy đâu ra tự tin mà dám nhận mình là chồng Cố Họa Y.
“Về nhà soi gương đi, mày mà đòi xứng với người đẹp này à.
”
Đám người kia giọng điệu khinh thường, chế giễu Lý Phàm.
Lý Phàm nghe thấy vậy, anh chỉ cười chứ không nói gì, như là đang nghe một câu chuyện cười vậy, đã đến lúc này rồi mà đối phương còn ngây thơ như vậy.
Lúc này Lý Phàm cũng lười giải thích với đám người đó, anh đi thẳng vào trong.
Cố Họa Y thấy Lý Phàm xuất hiện, mắt cô lập tức sáng lên như nhìn thấy cứu tinh, thấy Lý Phàm khiến cô yên tâm hơn nhiều.
Những người xảy ra xung đột với Cố Họa Y trước đó, lúc này đều ngơ ra, bọn họ tưởng rằng Lý Phàm bị đẩy vào trong này.
Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên là, Cố Họa Y lại lập tức ôm lấy Lý Phàm.
Ngay lập tức, mấy người đàn ông gây ra tai nạn với Cố Họa Y nhìn thấy cảnh này thì đều vô cùng ngưỡng mộ Lý Phàm, trong lòng bọn họ vô cùng đố kị với Lý Phàm.
Bọn họ bắt đầu cảm thấy bực bội, tình huống này là như thế nào đây, sao hoa nhài lại cắm vào bãi phân trâu như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin là thật.
Vô số người đều lập tức tỏ vẻ như tan nát con tim, Lý Phàm ngay lập tức trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...