Thiếu Chủ Bí Mật
Anh Bưu lại gọi Sở Linh là cô chủ.
Bọn họ đều đoán lẽ nào đây là con gái của Sở Trung Thiên?
Bọn họ đều biết Sở Trung Thiên có một cô con gái tên là Sở Linh nhưng bọn chỉ nghe nói tên chứ chưa bao giờ gặp mặt.
Lúc này người đàn ông mặc đồ vest thử hỏi thăm: “Anh Bưu, anh nói cô ta là con gái của ngài Thiên?”
Anh Bưu gật đầu.
Người đàn ông mặc đồ vest nghe được câu trả lời, đứng ngây như trời trồng, cả buổi cũng chưa phản ứng lại.
Ông ta lau mồ hôi lạnh, giật nẩy mình trước kết quả này.
Sao mọi thứ cứ đi chệch đường ray thế này? Rốt cuộc là chuyện gì đây? Người đàn ông trung niên mặc vest ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được gì.
Có đánh chết ông ta cũng không tin hết thảy mọi thứ đều là sự thật, ông ta cực kỳ nghi ngờ những việc này.
Lúc này cô gái trang điểm như đi hát kia hoàn toàn mất hết tự tin.
Sở Linh là con gái của ngài Thiên, thế mà lúc nãy cô ta lại dám tranh giành châu báu với con gái của ngài Thiên, cũng may đối phương rộng lượng, bằng không chắc chắn cô ta sẽ không sống đến lúc này.
Cô gái kia cũng mất hết bộ dáng hống hách lúc nãy, cô ta “bụp” một tiếng quỳ xuống đất, tát bôm bốp vào mặt mình nói: “Cô Sở Linh, đều là lỗi của tôi, tôi không nên giành đồ với cô, tôi sai rồi.”
Sở Linh đúng là không để bụng việc này.
Cô ta ngó lơ, hờ hững nói: “Không liên quan gì đến tôi, cô xin lỗi tôi cũng vô dụng thôi.”
Cô gái trang điểm đậm kia đúng là không nghĩ xa như vậy, nhưng cô ta biết, tuyệt đối không thể đắc tội với người trước mặt này.
Cô ta hối hận rồi.
Hối hận tại sao lại đi trêu chọc đối phương, đồng thời cô ta cũng hối hận vì trước khi ra khỏi cửa không chịu coi ngày.
Tại sao hôm nay cô ta gặp toàn tai to mặt lớn thế này?
Xấu hổ nhất là cô gái ở quầy hàng, cô ta ngạc nhiên muốn rớt tròng mắt.
Một người là bạn của ngài Thiên, một người là con gái của ngài Thiên.
Cô ta ngượng đỏ mặt nhớ lại thái độ đối với hai người bọn họ lúc nãy.
Lúc này người đàn ông trung niên mặc đồ vest rất thức thời, ông ta không hề đứng bên phía Lý Phàm, ngược lại còn chủ động nhận lỗi với anh nói: “Anh Lý, đây là lỗi của tôi, tại tôi không biết dạy con.”
Lý Phàm không để ý mà bảo anh Bưu đi xử lý.
Đương nhiên anh Bưu muốn giúp Lý Phàm xả giận.
Anh ta nhàn nhạt nói: “Ông vô lễ với anh Lý như vậy chắc chắn tôi sẽ không bao che cho anh được.
Anh tự lo thân mình đi.”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên mặc vest cực kỳ khó xử.
Ông ta không ngờ kết quả lại bết bát như vậy.
Lúc này ông cũng rất hối hận.
Không ngờ anh Bưu lại giận dữ như vậy.
Ông ta lau mồ hôi, không dám nói thêm gì nữa.
Anh Bưu xử lý mọi việc rất dứt khoát, trực tiếp rút lại vị trí giám đốc của người đàn ông trung niên, bởi vì khu trung tâm thương mại này là công ty con của Sở Trung Thiên, vì vậy anh Bưu không cần xin phép Sở Trung Thiên cũng có thể làm trước báo sau.
Người đàn ông trung niên mặc vest ngồi phịch xuống đất, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng.
Ông ta không ngờ bản thân quá xui xẻo.
Sớm biết như vậy, ông ta không nên đi trêu chọc Lý Phàm.
Lúc này ông ta hối hận đến xanh cả ruột.
Nhưng lúc này ông ta ta cũng hết đường lựa chọn, chỉ đành nhận mệnh.
Thật ra ông ta hối hận lắm rồi, rất muốn tự vả mình mấy bạt tai, cũng trách ông ta không biết dạy con.
Sau khi sóng gió qua đi, anh Bưu cũng chào tạm biệt rời đi trước, Sở Linh thấy dáng vẻ của Lý Phàm, lập tức kéo cánh tay anh, chòng ghẹo nói: “Tôi vẫn còn chưa mời anh ăn cơm đấy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...