Đám côn đồ rất uất ức, nếu họ sớm biết thân phận của Lý Phàm, thì có đánh chết họ cũng không dám đối đầu với anh, giờ trong lòng họ đang hối hận đến xanh ruột, nhưng trước mắt, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải thuận theo vậy.
Lý Phàm thấy bộ dạng của đám người đó thì không hề có cảm xúc gì, kẻ ác tất có kẻ ác hơn trị, là do bản thân bọn họ tự chuốc lấy, nên bọn họ bị đánh một trận cũng là chuyện tốt.
Lý Phàm hờ hững nói: “Các cậu đi đi.” Mấy người thanh niên cao lớn nghe vậy thì thầm mừng rỡ, vội cảm kích Lý Phàm không ngớt, nếu anh vẫn tiếp tục truy cứu, thì bọn họ xong phim rồi, vì bọn họ biết rõ tính nghiêm trọng trong chuyện này.
Lý Phàm không có tâm trạng để ý đến họ, không bằng thả bọn họ rời đi vào lúc này, hơn nữa anh còn có chuyện cần phải giải quyết, nên chẳng có tâm tự nói nhảm với họ.
Lý Phàm gọi anh Bưu đã xoay người rời đi lại, tò mò hỏi: “Gần đây Sở Trung Thiên đã xảy ra chuyện gì mà chìm nghỉm vậy?”
Anh Bưu nghe xong thì rơi vào trầm tư, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, muốn nói lại thôi.
Lý Phàm lạnh nhạt hỏi tiếp: “Chuyện này cần phải che giấu tôi à?”
Anh có thể nhìn ra từ ánh mắt của anh Bưu, chắc chắn anh ta đang giấu anh chuyện gì đó, lần này Lý Phàm không thể nhìn thấu, anh khẳng định đối phương có lời muốn nói với mình.
Anh Bưu nghe vậy đành phải nói ra: “Thật ra ngài Thiên đang gặp rắc rối, con gái ông ấy bị người khác bắt đi rồi”
Lý Phàm nhíu mày hỏi: “Tại sao anh lại không nói chuyện này với tôi?”
Sở Trung Thiên giúp anh nhiều chuyện như vậy, nên anh nghĩ sau này mình cũng có thể giúp đỡ ông ta, nhưng sau khi nghe đến đây, anh lại cực kỳ cạn lời, không ngờ ông ta lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Anh Bưu than thở: “Ngài Thiên không cho tôi nói chuyện này cho cậu biết, sợ cậu lo lắng” “Rốt cuộc chuyện này là sao, cậu nói rõ ra xem nào” Lý Phàm cũng từng nghe nói về con gái Sở Trung Thiên rồi, nhưng chưa hề gặp mặt.
Anh Bưu tin vào mối quan hệ giữa cậu Lý và ngài Thiên, nên nói cho Lý Phàm biết ngay.
Giờ Lý Phàm mới biết đầu đuôi mọi chuyện, hóa ra con gái Sở Trung Thiên đang du học ở nước Anh Đào, sau đó không biết tại sao, thân phận của con gái ông ta bị bại lộ, nên mấy người ở nước đó định con gái ông ta để uy hiếp, tống tiền Sở Trung Thiên.
Lý Phàm nghe đến đây thì hiểu rõ tại sao gần đây Sở Trung Thiên lại mất dạng.
“Giờ ông ta vẫn chưa quay về à?” Lý Phàm lạnh nhạt hỏi.
Lúc này anh Bưu mới đáp: “Đúng vậy, giờ ngài Thiên vẫn chưa quay về, vì yêu cầu mà mấy người trong tổ chức Anh Đào đó đưa ra rất quá đáng, nên ngài Thiên nhất thời không thể rút ra nhiều tiền như vậy.” Lý Phàm lên tiếng hỏi: “Giờ tôi sẽ đi qua Anh Đào, anh có muốn đi cùng tôi không?”
Anh Bưu nhất thời hoảng sợ, vội ngăn cản: “Cậu Lý, cậu đừng nên qua đó, nếu cậu đi, chắc chắn ngài Thiên sẽ trách cứ tôi”
Lý Phàm nghe vậy thì trợn mắt, anh không ngờ anh Bưu lại nói như thế, nhưng anh cũng có thể hiểu rõ tâm trạng hiện tại của anh ta, nên an ủi ngay: “Anh cứ yên tâm, tôi sẽ nói với Sở Trung Thiên một tiếng, ông ta sẽ không trách anh đâu, nếu có thì ông ta cũng sẽ trách cứ tôi”
Anh Bưu do dự, rồi hối hận vì mình đã nói ra câu này, nhưng ngài Thiên có ơn với anh, nên anh luôn muốn bảo ôn, anh nghĩ cậu Lý có bản lĩnh như vậy, nếu cậu ấy đi qua đó, nói không chừng thật sự có thể giúp được ngài Thiên.
Nghĩ đến đây, anh mới yên lòng, anh tin rằng ngài Thiên sẽ không vì chuyện này mà trách cứ anh.
Giờ Lý Phàm và anh Bưu mới đặt vé máy bay tới Anh Đào, sau khi đến nơi, anh liền gọi cho Sở Trung Thiên, ông rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Lý Phàm, lần này ông đã hóa đá tại chỗ.
Sở Trung Thiên vội hẹn nơi gặp mặt, lúc ông nhìn thấy Lý Phàm, còn tưởng anh không hề hay biết nên giả ngốc nói: “Cậu Lý, thật trùng hợp, cậu cũng tới đây chơi à?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...