Thiếu Chủ Bí Mật


Mấy gã đàn ông nghe xong đều gần như phát điên, không dám tin vào tai mình, còn có người dám khiêu khích với Long Môn đúng là không biết sống chết.

Nếu đổi thành người khác, nghe thấy tên Long Môn, hẳn là đã trốn càng xa càng tốt, nhưng bọn họ ngạc nhiên khi thấy Lý Phàm vẫn bình chân như vậy sau khi nghe thấy cái tên Long Môn, sự bình tĩnh ấy khiến họ ngạc nhiên cực độ.

Tất cả đều sững sờ, nhìn Lý Phàm, rồi nói: “Rốt cuộc thì mày là kẻ nào mà lại muốn đối đầu với chúng tao.”
Lý Phàm cười nói: “Tao là Lý Phàm.”
Nghe tên xong, đám đàn ông đứng xung quanh lại hít một hơi khí lạnh, bọn họ đã nghe đến tên Lý Phàm từ lâu rồi, tên của đối phương đã khiến Long Môn phải nháo nhào, ngay cả Long Hậu cũng phải kiêng kỵ cái tên này.

Bọn họ đều chưa từng gặp mặt, chỉ nghe nói đến danh tiếng của Lý Phàm nên ai cũng ngạc nhiên, bọn họ tự hỏi hôm nay có phải ra khỏi cửa quên xem ngày hay không mà lại gặp phải một tên quái vật có thể khiến cho Long Hậu cũng phải bó tay chịu trói như vậy.

Người đàn ông mặc vest bị Lý Phàm đánh ngã đang lồm cồm bò dậy thì nghe thấy câu trả lời khiến anh ta phải nghi ngờ cái định mệnh này, anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Phàm, hai con mắt trợn muốn lòi ra ngoài.


“Hoá ra mày là Lý Phàm?!” Người đàn ông mặc vest hét vang trời, có vắt óc thế nào đi nữa cũng không đoán ra được đối phương là Lý Phàm.

Người mà Long Hậu yêu cầu anh ta xử lý đang ở ngay trước mặt, vừa rồi còn đánh anh ta ngã sóng soài, anh ta vẫn còn ghim nó trong bụng, anh ta không sao nuốt nổi cục tức này nên quyết định phải dạy dỗ Lý Phàm một phen để đối phương biết được sự lợi hại của mình.

Người đàn ông mặc vest cười khẩy nói: “Anh tới cũng đúng lúc lắm, tôi đang muốn tìm anh để tính sổ đây.”
“Xem ra anh là cánh tay phải của Long Hậu nhỉ.” Lý Phàm nghe người đàn ông mặc vest nói chuyện và quan sát thái độ của anh ta với những gã khác thì đại khái cũng đoán ra được phần nào thân phận của anh ta.

Anh cũng chẳng việc gì phải kiêng kị, anh đã đánh gục hai kẻ bên cạnh Long Hậu, một người là Trương Đức Võ, người còn lại là Bạch quân sư, cả hai đều không phải là đối thủ của anh.

Nhưng anh lại bị bất ngờ bởi việc Long Hậu vẫn cắn anh không tha, bà ta cố chấp đến mức mời cả người ngoài đến để viện trợ, có điều như vậy cũng hay, bà ta đã chơi khô máu thì anh cũng sẽ chơi đùa với đối phương một chút cho vui, tiện thể cho đối phương biết được sự lợi hại của mình.

Người đàn ông mặc vest trông thấy thái độ của Lý Phàm liền nảy sinh một dự cảm không tốt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, đáng lẽ lúc này đối phương phải sợ hãi anh ta mới đúng nhưng tại sao người ta lại không kiêng nể gì hết.

Người đàn ông mặc vest tiếp tục nói để thể hiện sự mạnh bạo của mình: “Tao không giống mấy tên bỏ đi kia đâu, hôm nay tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao.”
Anh ta đương nhiên biết Lý Phàm đang nói đến ai, anh ta cũng đã nghe nói đến những chuyện đó và cực kỳ khinh thường Trương Đức Võ cùng Bạch quân sư, anh ta tin chắc rằng mình sẽ không mắc bị hạ gục như hai người đó.

Lý Phàm nghe vậy cũng hơi sững sờ, xem ra bên kia cũng đã chuẩn bị từ trước, chắc là đã điều tra xong, biết là vậy nhưng Lý Phàm cũng không xao động lắm bởi anh hiểu rõ nguyên nhân bên trong.

“Được rồi, đừng giả vờ giả vịt nữa, tôi còn lạ gì suy nghĩ của các người chứ, muốn đối phó với tôi à, các người còn chưa đủ tuổi đâu.” Những lời này của Lý Phàm đã khiến người đàn ông mặc vest nổi cơn thịnh nộ.

Người đàn ông mặc vest nói với những gã đang đứng ngơ ngẩn: “Lúc ngốc các người còn đứng đực ra đó làm gì, còn không mau đập tên đó cho tôi.”
Mấy gã đàn ông thiểu não vì dây vào ai không dây lại dây vào hai tên trâu bò này, bọn họ bất đắc dĩ vô cùng nhưng giờ phút này, họ chỉ biết xị mặt đứng đó chứ chẳng biết phải nói gì.


Mấy gã đàn ông cuối cùng cũng nghiến răng và dứt khoát bắt đầu ra tay đánh Lý Phàm, đương nhiên Lý Phàm sẽ không để mấy tên đó thành công, nếu những người đó muốn chơi với anh thì anh sẽ vờn họ một trận ra trò, lúc này anh cũng hạ quyết tâm sẽ đánh mấy gã đó, càng đánh càng tàn nhẫn.

Những gã đó gần như không chống đỡ được, họ không ngờ Lý Phàm lại khó chơi như vậy, kết quả này khiến bọn họ đều rất bất ngờ, nhất thời không thể hình dung ra được, có cho họ mọc thêm một cái đầu đi nữa thì cũng hiểu không nổi.

“Thằng ranh, lợi hại lắm, nếu mày đã muốn chơi khô máu thì ông đây sẽ cho mày thưởng thức sự lợi hại của tao.” Mấy gã đàn ông điên cuồng tấn công, bọn họ tin nhiều người thì có thể đánh bại được Lý Phàm.

Nhưng bọn họ không ngờ đã từng có nhiều người suy nghĩ như vậy vào cũng đã thử nhưng đều không có hiệu quả, bởi vì bọn họ đều biết Lý Phàm lợi hại cỡ nào.

Lý Phàm nhìn thấy bọn họ tấn công mình như vậy thì vẫn bình tĩnh, trong mắt anh họ chẳng khác nào một lũ ngốc, lúc này những gã đó còn muốn ra tay với anh.

Về phần người đàn ông mặc vest, anh ta cũng không nhàn rỗi, vì biết Lý Phàm lợi hại, nên vẫn luôn xoa tay suy nghĩ xem nên thu thập Lý Phàm bằng cách nào, anh ta chỉ suy nghĩ đơn giản là muốn để cho Lý Phàm biết mình lợi hại ra sao.

Anh ta lấy túi ra rồi lấy ra một lọ thuốc từ trong túi nhắm ngay hướng Lý Phàm mà búng.

Tuy rằng thuốc không gây ra tiếng động nhưng Lý Phàm có mắt, anh vẫn luôn đề phòng người đàn ông mặc vest, thấy anh ta búng thuốc về phía mình, anh liền né theo bản năng.


Thuốc trúng thẳng vào mông một gã nào đó khiến tên đó muốn chửi thề, tên đó quay đầu lại liếc một cái, giận mà không dám chửi bởi vì người ta là cánh tay phải của Long Hậu.

Và rồi tên đó gục xuống đất, bắt đầu ngủ say, người đàn ông mặc vest thấy có lỗi vô cùng, vẻ mặt anh ta xấu hổ vì không ngờ mánh khoé này của mình thất bại, anh ta lại bắt đầu sử dụng chiêu khác và tin chắc lần này nhất định sẽ thành công.

Anh ta lại búng thuốc một lần nữa và lần này nó cũng bắn trúng mông một tên khác, tên đó cũng muốn chửi cha mắng mẹ kẻ đã “tập kích” mình, kết quả lần này hoàn toàn khác với những gì anh ta tưởng tượng, thật không ngờ lần này cũng thất bại tiếp.

“Rốt cuộc là anh đang giúp hay đang phá vậy.” Tên kia không nhịn được mắng một câu, anh ta hoài nghi liệu đối phương có phải là bè lũ của Lý Phàm không nữa.

Người đàn ông mặc vest khẽ nhíu mày, chuyện quái quỷ gì thế này, sao lúc nào Lý Phàm cũng phát hiện ra đòn tấn công của mình vậy, lại còn né ngay chóc nữa chứ, chuyện này khiến anh ta rất bất ngờ nhưng cũng đồng thời làm anh ta hiểu rõ, Lý Phàm không dễ đối phó như trong tưởng tượng.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi tin tưởng lần này sẽ thành công và lại lấy ra một viên thuốc, trong thời gian ngắn có thể tăng cường sức bật của một người, hơn nữa còn không có tác dụng phụ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui