Thiếu Chủ Bí Mật

Tào Hoa Chính lúc này mặt mày đơ ra, không ngờ lại Hướng Vĩnh Quốc lại nổi giận đến như vậy!

Ông ta trước giờ chưa từng thấy.

Là người già nhiều năm, Tào Hoa Chính rất rõ ràng, đây nhất định là xảy ra chuyện rồi.

Lẽ nào, người trẻ tuổi bị bắt đó, lai lịch rất kinh khủng sao?!

“Cục trưởng Hướng, ông đây là?”

Tào Hoa Chính ngước lên hỏi.

Hướng Vĩnh Quốc trợn mắt tức giận kẻ trước mặt, giọng nói lạnh lùng, nói: “Ông còn không biết ngại mà hỏi tôi?! Bản thân ông làm ra chuyện ngu xuẩn! Người đâu, nhốt đâu rồi? Dẫn tôi qua đó! Ngay lập tức!”

Tào Hoa Chính này, đến bây giờ vẫn chưa rõ tình hình.

Uống cho ông ta còn làm nhiều năm như thế, vậy mà không có mắt nhìn như thế.

Tào Hoa Chính biết Hướng Vĩnh Quốc đang tức giận, cũng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn đường, đến một phòng thẩm vấn.

Mà lúc này, trong phòng thẩm vấn, Lý Phàm thản nhiên ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thân.

Anh căn bản không cần phải lo lắng.

Chuyện này, anh không sai.

Tự nhiên có người sẽ thay anh xử lý, anh chỉ cần an tâm đợi là được rồi.

Nhưng, Lý Phàm đang suy nghĩ một chuyện, nên làm sao đối phó với Từ Thiên Hải.

Thủ bút này, người khác nhìn không ra, nhưng Lý Phàm biết, tuyệt đối là Từ Thiên Hải làm.

Không ngờ, tên này vẫn là ra tay với anh rồi.

Cửa đẩy ra, có hai người đi vào, người dẫn đầu tự nhiên là Tào Hoa Chính, Hướng Vĩnh Quốc đằng sau vội vàng đi vào theo.

Khi ông ta nhìn thấy Lý Phàm nhốt bên trong, cũng có vẻ mặt nghi hoặc, người trẻ tuổi như này, có thể kinh động ba phương thể lực, thật sự không thể xem thường.

“Cậu Lý, xin lỗi, chuyện của cậu đã tra rõ ràng rồi, là hiểu lầm, bây giờ cậu có thể đi rồi “

Hướng Vĩnh Xương cười nói, còn coi như hòa khí.

Tào Hoa Chính sững ra, nói: “Cục trưởng Hướng, chuyện này mấy người anh em của chúng ta đều nhìn thấy, là sự thật, sao có thể nói thả là thả được?”

Cái này nếu như là thả rồi, Tào Hoa Chính ông ta không thể ăn nói.


Tuy nhiên, Hướng Vĩnh Quốc lạnh lùng nhìn Tào Hoa Chính, trực tiếp rút điện thoại ra, ném vào trong lòng ông ta, trâm giọng nói: “Ông tự mình xem cho rõ, xem xong rồi nói tiếp với tôi, người có thể thả hay không?!”

Vĩnh Hướng Quốc lúc này thật sự tức giận rồi.

Tào Hoa Chính không điều tra rõ thì bắt người bừa bãi, vốn dĩ đã là phạm sai.

Bây giờ, anh vậy mà còn không thừa nhận.

Người ta đều đã gửi bằng chứng đến trong tay mình rồi!

Đây là vả mặt!

Trong lòng Tào Hoa Chính hoảng rôi, mở video ra, thì nhìn thấy mấy người bị hại trước, thành thật nói bọn họ vu khống sự thật đã xảy ra cho Lý Phàm.

Lộp bộp!

Trong lòng Tào Hoa Chính hoảng rôi, ông ta biết bắt sai người rồi.

Chuyện này, lỗi lầm của ông ta rất lớn.

“Tào Hoa Chính, tôi bây giờ hỏi ông, người có thể thả chưa!” Hướng Vĩnh Quốc quát.

Sắc mặt của Tào Hoa Chính đỏ bừng, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, cúi đầu nói: “Có thể thả”

“Hừ!” Hướng Vĩnh Quốc hừ lạnh một tiếng, xoay đầu liền cười nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, xin lỗi, tôi đại diện cho phân cục bày tỏ sự xin lỗi với cậu, hy vọng cậu đừng để bụng, chuyện này chúng tôi nhất định sắc sâu rút ra bài học, tuyệt đối không tái phạm nữa!”

Lý Phàm đến bây giờ cũng không có nói gì, anh chỉ lạnh lùng nhìn Tào Hoa Chính, sau đó thản nhiên cười nói với Hướng Vĩnh Quốc: “Không sao, một chút hiểu lầm nhỏ, tôi là tin tưởng các người”

Hướng Vĩnh Quốc mặt mày tràn ngập ý cười, đích thân đưa Lý Phàm đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Tào Hoa Chính, đình chức 3 tháng, viết kiểm điểm cho tôi”

Trước khi đi, Hướng Vĩnh Quốc tức giận quát Tào Hoa Chính, người sau chỉ có thể đáp ứng.

Đợi sau khi bọn họ đi, Tào Hoa Chính mới gọi điện cho Từ Thiên Hải, ngữ khí lạnh lùng: “Từ Thiên Hải, người thả đi ra, cậu có biết cậu suýt nữa gây họa lớn cho tôi không hả? Ngày mai để vợ tôi đem chìa khóa trả lại cho cậu, chuyện này cậu đừng tiếp tục tìm tôi nữa!”

Tức giận đùng đùng!

Bên này Từ Thiên Hải mặt mày ngạc nhiên, thế nào cũng không ngờ sẽ là kết quả này.

Lúc này mới đi vào không đến nửa tiếng thì người đã thả rồi!

“Đội trưởng Tào, chuyện gì thế?

Người sao nói thả thì thả rồi?” Từ Thiên Hải không hiểu, lúc này đang ở trong biệt thự của mình.


Lý Phàm giờ như nào rồi?

Cứ thả đi như thế?

“Cậu còn hỏi tôi sao? Cậu biết cậu đã chọc vào ai rồi không? Cục trưởng Hướng đích thân đến thả người!

Những người mà cậu tìm đó, làm ra mấy cái thủ đoạn vớ vẩn, tôi không bắt cậu đã là không tồi rồi, còn đến hỏi tôi?”

Tào Hao Chính tính khí bạo phát, tên Từ Thiên Hải này, thủ đoạn quá bẩn rồi!

“Hướng Vĩnh Quốc đích thân đến thả người?” Từ Thiên Hải bị dọa rồi, mặt mày sửng sốt.

Lý Phàm có thân phận gì, vậy mà khiến cục trưởng Hướng đích thân đến thả người!

“Đội trưởng Tào, ông có thể giúp tôi…

Từ Thiên Hải khẩn trương rồi, nhưng lời còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp.

Fuck!

Từ Thiên Hải rất tức giận, đập nát chiếc điện thoại, đi qua đi lại ở trong phòng khách.

Lý Phàm vậy mà được thả rồi!

Con mẹ nó còn chơi gì nữa?

Kế hoạch của anh ta mới vừa bắt đầu thì đã chết yểu rồi?

Lập tức dùng một chiếc điện thoại khác gọi điện cho Mã Côn, nhưng rất lâu sai, điện thoại mới được kết nối.

“Từ Thiên Hải, có phải là rất bất ngờ không, sẽ là tôi.”

Giọng nói quen thuộc khiến cả người Từ Thiên Hải run lên, tay chân lạnh toát, mồ hôi hột trên trán cũng lăn xuống.

“Lý Phàm?! Cậu tại sao lại có…”

Lời của Từ Thiên Hải bị mắc kẹt ở cổ họng!

Đây là điện thoại của Mã Côn, bây giờ là Lý Phàm nghe, đầu heo cũng nghĩ tới được là có chuyện gì.

“Mã Côn đâu?” Từ Thiên Hải ổn định lại cảm xúc hoảng sợ, hỏi.


“Ở cửa nhà anh”

Lý Phàm bình tĩnh nói, sau đó, trong điện thoại truyền đến tiếng hu hu.

Từ Thiên Hải giật mình, từ trên sô pha trong phòng khách đứng dậy, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Hai chiếc Mercedes-Benz màu đen, đèn hậu đỏ rực, dừng ở cổng biệt thự.

Mà ở đầu xe, một người đàn ông đang dựa vào đầu xe, hút thuốc, đầu thuốc hơi đỏ, khiến trong lòng Từ Thiên Hải hoàn toàn hoảng.

Lý Phàm!

Anh sao nhanh như vậy đã đến rồi?

Bụp!

Từ Thiên Hải còn chưa phản ứng kịp, cửa lớn biệt thự bị đạp ra, Sở Trung Thiên dẫn mười mấy anh em, trực tiếp xông vào!

Một nhóm người khí thế ngút trời, nhanh chóng bao vây phòng khách ở tầng 1.

Rầm một tiếng.

Mã Côn bị bịt miệng bằng vải xanh, bị một thủ hạ trực tiếp đã đến trước sô pha của phòng khách, quỳ trên đất, mặt mày sưng húp tím bầm, rất thê thảm.

Tất cả xảy ra quá đột ngột rồi.

Từ Thiên Hải căn bản không có thời gian suy nghĩ.

Ở cửa, Sở Trung Thiên lập tức bước vào, đẳng sau ông ta, Lý Phàm từ từ đi theo, ném đầu thuốc xuống đất, bình tĩnh giãm, mới cất bước đi vào.

Như chỗ không người, ngồi luôn ở sô pha, đánh giá hoàn cảnh trong biệt thự.

“Không ngờ, lâu như vậy rồi, tôi có thể đến đây ngồi” Lý Phàm nhàn nhạt nói.

Từ Thiên Hải bây giờ toàn thân đổ mồ hôi lạnh, anh ta bị một màn trước mắt làm cho ngây người rồi.

Người cung kính đứng bên cạnh Lý Phàm, không phải chính là hùng ưng ngầm của Hán Thành, Sở Trung Thiên!

Đây… đây rốt cuộc là sao thế?

Xoeẹt.

Sở Trung Thiên cho thủ hạ giật khăn bịt miệng Mã Côn ra, Mã Côn không ngừng dập đầu xin tha, khóc lớn nói: “Anh Lý tha mạng, anh Lý tha mạng, cầu xin anh Ly tha cho tôi một con đường sống, tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, chuyện lần này đều là chủ ý của một mình Từ Thiên Hải, đều là anh ta bảo tôi làm như thết”

Bản năng cầu sống, mỗi người đều sẽ có.

Từ Thiên Hải vừa nghe, hai mắt trợn trừng, mở miệng mắng: “Đồ khốn!

Tôi căn bản không quen biết anh, tôi khi nào sai khiến anh chứ? Anh đây là ngậm máu phun người!”

Từ Thiên Hải cũng không ngốc, Lý Phàm hôm nay đột nhiên đến đã cho anh ta áp lực rất lớn!


Nhất là người đầy trong phòng, và Sở Trung Thiên ở bên cạnh Lý Phàm.

Nhân vật này, đi đến đâu đều là khiến người ta cung kính, hôm nay lại cam nguyện đứng ở bên cạnh Lý Phàm, nhìn Lý Phàm.

Nhìn ra được, Sở Trung Thiên ở trước mặt Lý Phàm, chính là đàn em, không dám hỗn xược.

Cho nên, Từ Thiên Hải rất cẩn trọng.

Sự biến hóa của Lý Phàm, quá nhanh rồi, quá vượt ngoài dự liệu của mọi người rồi!

Mã Côn quỳ trên đất, liều mạng chỉ vào Từ Thiên Hải, nói: “Từ Thiên Hải, rõ ràng chính là anh cho tôi 300 triệu, bảo tôi làm như thết”

“Anh Lý, anh nhất định phải tin tưởng tôi, là anh ta, đều là anh ta bảo tôi làm như thế, cầu xin anh tha cho tôi “

đi, tôi cũng không dám nữa rồi Mã Côn khóc nức, dập đầu bụp bụp, đầu cũng bị vỡ rồi.

Anh ta sợ rồi.

Đó chính là Thiên gia Sở Trung Thiên!

Giậm chân, bản thân sẽ bị ném xuống sống.

Lý Phàm chỉ là hơi động ánh mắt, Sở Trung Thiên đã hiểu rõ, trực tiếp cho người dẫn Mã Côn ra ngoài.

Bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu xin vang lên, đánh vào phòng tuyến nội tâm của Từ Thiên Hải.

Hai mắt của anh ta âm hàn, trán toát mồ hôi lạnh, liều mạng suy nghĩ tình cảnh trước mắt của mình.

Rối tung rồi.

Không ngờ, Lý Phàm vậy mà không phải là người bình thường!

Anh ta vậy mà có thể che giấu lâu như thết “Lý Phàm, xem ra vẫn là tôi không đủ hiểu cậu, không ngờ, cậu vậy mà có thể quen biết Sở Trung Thiên” Từ Thiên Hải cười lạnh nói: “Những năm này, cậu che giấu đủ sâu”

Tuy nhiên anh ta bây giờ rất kinh hoảng, nhưng anh ta cũng sẽ không sợ.

Bản thân cũng không phải là bao bông gòn!

Lý Phàm bình tĩnh nói: “Không cần dùng ánh mắt của anh nhìn tôi, thân phận của tôi, anh mãi mãi không đoán ra được”

“Vậy sao? Vậy tôi thật là tò mò, cậu có thể có thân phận gì?” Từ Thiên Hải cười lạnh châm chọc.

Cũng đến lúc này rồi, anh ta vậy mà còn muốn trang bức.

Tưởng quen biết Sở Trung Thiên thì anh ta sẽ sợ anh sao?

Ba của anh ta chính là chủ tịch của tập đoàn Từ Thị, cũng là người có thể quan biết với người có máu mặt!

“Anh rất muốn biết thân phận của tôi sao?” Lý Phàm đột nhiên hỏi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui