Người đẹp vừa quay người lại đã thấy hai chiếc xe tải đâm vào chiếc Ferrari kia của cô cả đằng trước cả đằng sau.
"Uỳnh uỳnh..."
Chỉ trong chớp mắt, tiếng nổ đùng đoàng vang đến tận mây xanh, ánh lửa từ chiếc Ferrari bốc lên trời.
Nếu thấy cảnh này rồi mà cô ấy còn không biết chuyện gì xảy ra thì cô ấy mới đúng là kẻ ngốc.
Nếu không nhờ có người đàn ông trước mặt đây vừa nãy mạo hiểm cả tính mạng cứu cô ấy ra khỏi chiếc Ferrari, thì hậu quả đúng là khó mà tưởng tượng được.
Sau khi hai chiếc xe tải đâm vào Ferrari thì tài xế hai chiếc xe cũng nhanh chóng vứt xe lại bỏ chạy.
Trong đôi mắt lạnh lùng của người đẹp lóe lên tia sáng, nhìn bóng lưng hai tay tài xế kia như đang suy nghĩ điều gì, mãi đến khi hai người họ biến mất khỏi tầm mắt của cô ấy thì cô ấy mới từ từ quay người lại nhìn Diệp Thanh.
"Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, nếu không nhờ có anh thì e rằng tôi đã chôn xác ở đây mất rồi." Nói rồi người đẹp cúi người thật sâu với Diệp Thanh.
Trong chốc lát, ánh mắt Diệp Thanh đờ ra, vì khi người đẹp cúi người thì chiếc áo len rộng trên người cô ấy cũng hơi hở rộng ra một chút, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ khiến anh xịt máu mũi.
Người đẹp ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông trước mặt đang nhìn thẳng vào mình thì gương mặt hơi đỏ lên, có điều cô ấy cũng không vì vậy mà nổi giận.
Vì cô ấy nhận ra ánh mắt của người đàn ông trước mắt này không giống với những người đàn ông khác, trong ánh mắt của anh là sự trong sáng vô cùng, ánh mắt nhìn chằm chằm cũng không có gì khác, chỉ có một sự thưởng thức với cái đẹp.
Con mắt xinh đẹp hơi lay động một chút, cô ấy chớp mắt nói: "Tôi tên là Lâm Giai Di, anh đẹp trai, anh thì sao?"
E rằng bất cứ người đàn ông nào khi nhìn thấy sự quyến rũ toát ra từ Lâm Giai Di này cũng sẽ đều muốn ôm cô ấy vào lòng nhỉ?
Sự quyến rũ thế này, chẳng có mấy người đàn ông có thể chống cự được.
Người phụ nữ kiểu thế này chắc chắn là phong cảnh lay động lòng người nhất trên thế gian.
Người đàn ông nào có thể có cô ấy thì nhất định là có được sự hưởng thụ tuyệt vời nhất trên thế giới.
Nhưng mà, đứng trước một người phụ nữ như vậy mà Diệp Thanh lại nhíu mày, anh nói: "Cô có bệnh!"
Có bệnh?
Lâm Giai Di ngẩn ra, chẳng phải mình chỉ hỏi thử tên anh ấy thôi sao?
Anh không muốn nói cho tôi biết thì thôi, mắc gì đi măng bà đây chứ?
Cơn giận dần dần dâng lên đến lông mày cô ấy, nhưng mà Diệp Thanh không thể không công nhận rằng, cho dù là nổi giận thì người phụ nữ này vẫn làm rung
động lòng người như thế.
Tất nhiên, Diệp Thanh cũng biết người phụ nữ này hiểu lầm ý của mình nên vội vàng giải thích: "Tôi tên là Tiếu Thanh, không phải là tôi chửi cô đâu."
"Vậy ý anh là sao?" Lâm Giai Di cau mày hỏi. "Ý của tôi là cô có bệnh thật." Diệp Thanh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng đàng hoàng của Diệp Thanh, Lâm Giai Di nghi ngờ hỏi lại: "Bệnh gì?"
"Nếu như tôi đoán không nhầm thì khi gặp trời mưa, toàn thân cô sẽ phát ban đỏ, hẳn là căn bệnh này đã hành hạ cô hơn mười năm rồi?"
"Sao mà anh biết?" Lâm Giai Di nhìn Diệp Thanh vô cùng kinh ngạc. "Nhìn ra được thôi!" Diệp Thanh nhún vai đáp.
"Anh là bác sĩ sao?"
"Tôi không phải bác sĩ!" Diệp Thanh lắc đầu.
"Thậm chí rất nhiều bác sĩ còn không thể nhận ra ngọn nguồn căn bệnh của tôi là bệnh gì, sao anh có thể nhận ra được?" Lâm Giai Di nghỉ ngờ hỏi.
"Ha ha... Chỉ có thể nói rằng do những bác sĩ kia vô dụng thôi!"
"Nếu anh đã có thể nhìn ra được bệnh của tôi thì có phải anh có cách chữa trị hay không?" Lâm Giai Di hỏi, cô ấy có chút mong đợi.
"Chữa thì cũng chữa được..." Diệp Thanh nhìn thoáng qua Lâm Giai Di, muốn nói nhưng lại thôi."
"Nếu anh có thể chữa được, thì tôi cầu xin anh chữa cho tôi, có được không? Căn bệnh này đã tra tấn tôi mươi năm rồi, tôi cũng đã tìm đủ mọi bác sĩ, rất nhiều bác sĩ cũng không biết đây là bệnh gì, cuối cùng có một bác sĩ nổi tiếng nói cho tôi biết đây là cái gì mà chứng dị ứng trời mưa, nhưng ông ấy cũng không có cách chữa trị.' Lâm Giai Di buồn bực nói.
"Chứng dị ứng trời mưa? Ha ha...' Diệp Thanh bĩu môi khinh thường.
"Chẳng lẽ không phải bệnh này sao?" Lâm Giai Di hoài nghị.
"Đương nhiên là không phải!" Diệp Thanh lắc đầu.
"Vậy bệnh của tôi là bệnh gì?"
"Cô bị bệnh, nhưng cũng không phải là bệnh."
"Nghĩa là sao?" Lâm Giai Di mù mờ hỏi.
"Đây là do cơ thể của cô." "Cơ thể của tôi?"
"Hừm... Cơ thể của cô vô cùng kỳ lạ, là cơ thể Cửu Âm trăm năm hiếm thấy, đương nhiên, nếu chỉ là cơ thể Cửu Âm thì cũng không đến mức vừa gặp trời mưa là sẽ phát ban đỏ."
"Vậy thì là vì sao?"
"Ngoài cơ thể Cửu Âm ra thì huyết mạch trên người cô lại là huyết mạch âm hàn, kiểu huyết mạch này cũng là dạng trăm năm hiếm gặp, hai loại thể hàn này khiến cho cơ thể cô sinh ra khí hàn, kiểu cơ thể này sẽ không gặp vấn đề gì vào những ngày trời nắng, nhưng chỉ cần gặp phải trời mưa lạnh là da của cô sẽ không chịu được sự ăn mòn của khí hàn trên cơ thể cô, cho nên sẽ nổi những vết ban đỏ, người cô cũng sẽ ngứa cực kỳ."
"Phức tạp như vậy sao?" Đôi mắt to quyến rũ và xinh đẹp của Lâm Giai Di trừng lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn thấy mù mờ, cảm giác cứ như đang nghe chiếu thư.
"Nếu anh có thể chữa thì anh giúp tôi chút đi!" Lâm Giai Di khẩn cầu.
"Đương nhiên tôi có thể giúp cô, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?" Lâm Giai Di có hơi thấp thỏm hỏi, cô ấy rất lo rằng Diệp Thanh sẽ không chữa trị giúp mình.
Một người phụ nữ xinh đẹp mà vừa đến ngày mưa là cả người nổi mẩn, còn chẳng dám bước ra khỏi cửa, cảm giác thật sự rất khó chịu, cô ấy cũng chịu đựng nhiều lắm rồi.
"Chỉ khi cô nổi mẩn thì mới chữa trị được, với lại trên người cô còn không được mặc quần áo, ừm... Tình hình là vậy đó, có muốn chữa hay không thì cô phải tự quyết định đi thôi."
Đương nhiên Lâm Giai Di hiểu rõ ý của Diệp Thanh, nếu muốn chữa trị thì bắt buộc phải để người đàn ông này nhìn thấy mình trần trụi, đối với một người con gái mà nói, để một người đàn ông không phải bạn trai hay chồng mình nhìn thấy cơ thể của mình quả thực là một chuyện khiến người ta khó xử.
"Tôi muốn anh chữa trị cho tôi." Đây là quyết định của Lâm Giai Di.
Để ân nhân cứu mạng mình nhìn thấy cơ thể mình thì cũng không phải là một việc khó chấp nhận gì cả, chẳng phải vậy sao?
"Chờ khi nào trời mưa cô nổi mẩn thì tới tìm tôi, tôi chữa cho cô."
"Số di động của anh là gì?"
"A... Tôi không có điện thoại." Diệp Thanh nhún vai đáp.
Trước kia anh ở trên núi không có tín hiệu, nên cũng không dùng điện thoại, sau khi tới Trúc Thành rồi thì Tiếu Oánh Ức có mua cho anh một chiếc điện thoại di động, chỉ là anh bị câm, dùng cũng có ích gì đâu?
Cho nên nó được sang tay, anh đưa cho nó cô em vợ.
Vừa nghĩ tới cô em vợ, khóe miệng Diệp Thanh lại nhếch lên, nếu như trên thế giới này còn có người quan tâm tới anh thì một người chính là vợ của anh, Tiếu Oánh Ức, người còn lại chính là cô em vợ của anh, Tiếu Doanh Doanh.
Sở dĩ anh quan tâm tới Tiếu Doanh Doanh là vì trong một năm qua, Tiếu Doanh Doanh là người duy nhất quan tâm tới anh, người duy nhất sẵn lòng bộc lộ hết nỗi lòng với anh.
Nhưng Tiếu Doanh Doanh chỉ cảm thấy anh là một tên câm, thổ lộ hết những nỗi phiền não của thiếu nữ với anh thì cũng không cần phải lo rằng anh sẽ tiết lộ bí mật của mình ra, nhưng với Diệp Thanh mà nói thì điều này cũng không quan trọng.
Quan trọng là sự giãi bày tất cả ấy khiến anh cảm thấy ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...