Mà thật không ngờ rằng trong lòng Nghiêm Thiếu Khoan có vài tính toán nhỏ, sau khi cưới Tiếu Oánh Ức thì anh ta từ từ làm Tập đoàn Tiếu thị sa sút.
Mặc dù trong mắt Nghiêm Thiếu Khoan thì Tập đoàn Tiếu thị cũng chẳng là gì, nhưng mà cho dù có nhỏ như con muỗi thì cũng là miếng thịt, sao Nghiêm Thiếu Khoan có thể buông tha được chứ?
Dù đang ở thôn Linh Sơn, nhưng Tiếu Oánh Ức vẫn luôn chú ý tới Tập đoàn Tiếu thị, cô thật sự không thể nào để yên việc tâm huyết của ba mình lại bị bà mẹ mình phá hủy như thế, càng không thế nào dễ dàng tha thứ cho mẹ vì lấy lòng nhà họ Nghiêm mà bán cô. cho Nghiêm Thiếu Khoan.
Cho nên cô mới quay về, đồng thời mạnh mẽ đoạt lấy quyền quản lý Tiếu thị từ tay mẹ mình, trong vòng. một năm, Tập đoàn Tiếu thị trong tay cô cũng dăn đăn 'rở nên tốt hơn, khi cô còn đang mong chờ có thể đưa Tập đoàn Tiếu Thị quay về giá trị thị trường hàng chục tỷ đồng, lại không ngờ răng sự trả thù của Nghiêm Thiếu Khoan đã tới rồi, lại còn tới mạnh mẽ như thế, khiến cô không hề có sức chống trả.
Chẳng lẽ cô phải khuất phục trước Nghiêm Thiếu Khoan thật sao?
Cho dù cô đã hoàn toàn quên đi gã phụ bạc kia, nhưng mà, vừa nghĩ tới những chuyện xấu xa mà Nghiêm Thiếu Khoan làm sau lưng là cô lại cảm thấy. bưồn nôn, đôi bàn tay trắng như phấn hơi siết chặt lại, trong lòng cô tự nhủ mình tuyệt đối không thể khuất phục trước Nghiêm Thiếu Khoan, trở thành đồ chơi của tên khốn kiếp đó.
"Bộp bộp bộp...”
Tiếng bước chân đồn dập vang lên, Hứa Mai, trợ lý của Tiếu Oánh Ức đang chạy bước nhỏ vào trong phòng làm việc của cô, bước chân quá nhanh, cô ấy hơi lảo đảo, suýt nữa thì đã ngã sống soài, cô ấy hoảng hốt vịn vào một chiếc ghế trước bàn làm việc.
của Tiếu Oánh Ức thì mới vất vả đứng lại được. Tiếu Oánh Ức nhíu mày, hỏi: "Làm sao thế?"
"Chủ tịch Tiếu, vừa nhận được tin tức ạ, ngân hàng đã hủy khoản cho vay cho Tập đoàn Tiếu thị chúng ta rồi."
"Sao có thể vậy được? Chẳng phải đã đàm phán xong xuôi rồi sao?" Tiểu Oánh Ức cũng kinh ngạc, cô hỏi đồn dập.
"Tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với Giám đốc Liêu của Ngân hàng Thành phố ạ, ông ấy nói lúc bọn. họ phê duyệt lại phát hiện ra tài liệu mà chúng ta cung cấp là giả, nên không duyệt."
Tiếu Oánh Ức không khỏi giận dữ, cô đập tay lên bàn làm việc, cả giận nói: "Tài liệu chúng ta cung cấp. sao có thể là giả được?"
"Giám đốc Liêu không hề nói nguyên nhân cụ thể, ạ.” Hứa Mai nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Haiz... Quả nhiên cậu cả nhà họ Nghiêm thủ. đoạn cao cường thật đó!" Tiếu Oánh Ức thở dài một hơi thật sâu, sự việc đã đến nước này, sao cô lại không biết đây là do Nghiêm Thiếu Khoan đứng sau lưng giở trò quỷ được?
Nhưng mà cho dù biết rõ thì sao?
Cô hoàn toàn không có cách đối phó, cho dù cô có vận dụng tất cả các mối quan hệ thì sợ rắng những mối quan hệ đó cũng không dám giúp cô đối phó với nhà họ Nghiêm nhỉ?
Không phải cô bất lực, mà là ở Trúc Thành thì nhà họ Nghiêm thật sự là một thế lực bá chủ.
“Thủ đoạn cao cường cái rằm ấy!” Một giọng nói khinh thường vang lên ngoài cửa.
Tiếu Oánh Ức cau mày, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, Diệp Thanh đi vào vụt một cái.
“Sao anh lại tới đây?” Tiếu Oánh Ức nhìn Diệp Thanh có chút kỳ lạ, vì trong một năm nay, đây là lăn đầu tiên Diệp Thanh tới Tập đoàn Tiếu Thị.
Nói thật, Tiếu Oánh Ức thật sự không muốn nhìn thấy Diệp Thanh ở công ty, vì khi ở trong đây, cô thực lòng không thể nào giả bộ thờ ơ được.
Cô cũng không hy vọng Diệp Thanh thấy vẻ mặt không chút ngụy trang nào của mình,
"Rảnh rỗi không có gì làm nên ra đây đi dạo, cũng không hiểu sao đi dạo một hồi lại tới đây." Diệp Thanh gãi đầu đáp.
"Chẳng phải bình thường lúc này anh sẽ đến công viên ngồi thiền sao?"
"Tôi có thể nói chuyện rồi thì còn ngöi thiền gì nữa chứ?" Diệp Thanh cười một tiếng, ngồi đại xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của Tiếu Oánh Ức, anh quay đầu lại nhìn Hứa Mai, nói: "Người đẹp, pha cho tôi ly trà đi!"
Làm trợ lý của Tiếu Oánh Ức nên đương nhiên Hứa Mai biết Diệp Thanh, mặc dù trong lòng vẫn hơi coi thường ông chủ được người ta đưa về ở rể này, nhưng mà cô ấy vẫn đứng dậy đi pha trà cho Diệp Thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...