Thiếu Các Chủ Hành Y Vs Bệnh Nhân Mất Trí


Trở lại Thanh Hà Cư ta thật sự sờ nắn thứ xương của Mục Vân Thư, hắn thân là một đại phu suốt ngày đào đất trồng thuốc, tố chất thân thể quả thật không tồi, thế nhưng lại không quá giống người có thể luyện võ.
Sau khi ta nói ra kết luận thì vẻ mặt của Mục Vân Thư có chút mất mác, trở về phòng của mình rửa mặt thay y phục xong, ta ôm chăn đệm đến gõ cửa phòng hắn, lúc Mục Vân Thư đang há hốc mồm nhìn ta chăm chú, thì ta đã đến bên cchàng giường hắn giải chăn đệm xuống dưới đất.
“Nàng đây là…”
“Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng mà trong hoàng như vậy không an toàn như vẫn thấy, ta không an tâm.”
Một bên giải thích ý đồ mình đến đây, một bên ta ở trên khung cửa sổ đầu giường bày ra một cơ quan nhỏ, vừa quay đầu lại thì thấy Mục Vân Thư đang ôm lấy chăn mền của ta.
“Mục đại phu không phải đâu, hai ta cũng chưa phải chưa từng ngủ chung.”
Sau đó Mục Vân Thư để chăn mền lên giường, quay đầu nhìn về phía ta, hiền dịu mỉm cười: “Ta sợ nàng nằm trên đất lchàng.”
Xem ra là ta suy nghĩ nhiều quá.
*
Vì là người hộ vệ nên ta tất nhiên ngủ ở bên ngoài, sau khi thổi tắt nến căn phòng rơi vào một mảng lờ mờ, trong hoàng thành mười phân yên tĩnh, ngọn gió thổi nhẹ qua lá sen tạo nên tiếng xào xạc đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Hoàn toàn không ngủ được.
Trước kia khi ở biệt thự trên núi, giống như ta đã nói, hai năm này số lần chúng ta cùng giường chung gối vô số lần, rất rất nhiều, ngay đêm qua cũng là ngủ chung một giường.


Có thể là khi vừa tỉnh dậy ta một thân trần trụi đối diện với Mục Vân Thư đang châm cứu bôi thuốc cho ta, thậm chí nhiều lần tắm rửa cũng là nhớ hắn giúp đỡ, mà Mục Vân Thư cũng biểu hiện ra thái độ thản nhiên của một thầy thuốc đối với bệnh nhân.
Dần dà ta đối với hắn tiến vào trạng thái không đề phòng.
Nhưng hôm nay rất kỳ quái, hoặc là nói đúng hơn là từ sau khi Thẩm Giác xuất hiện, Mục Vân Thư trở nên rất kỳ quái.

Hắn ba lần bốn lượt xấu hổ đốp chát, thái độ thay đổi liên tục, để cho ta đột nhiên ý thức được hai ta ngoài mối quan hệ là thầy thuộc và bệnh nhân, vẫn không có chút quan hệ máu mủ nào giữa nam nhân cùng nữ nhân.
Nằm bên cchàng ta lúc này lại là một nam nhân trạc tuổi ta, tướng mạo khô, một nam nhân vô cùng quý giá!
“Sao mà vẫn chưa ngủ?”
Trong bóng tối vang lên giọng nói của Mục Vân Thư, không biết là do tâm trạng của ta đang có biến hoá hay là vì sao, tiếng nói bình thường réo rắt bên tai bây giờ lại nghe hơi khàn khàn, giống như là móng vuốt của mèo con, cào cào khiến ngứa trong lòng.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?”
Ta không quay qua nhìn mà nhìn chằm chằm vào trần nhà, cố gắng giữ cho hơi thở ổn định, Mục Vân Thư trở mình, cho dù không nhìn qua ta cũng cảm giác được chàng mắt hắn đang nhìn ta, khiến cho lỗ tai bên trái ta hơi run lên.
“Nhưng lời hôm nay ta nói tại yến tiệc…”
“Ta biết ngài là vì giúp ta lừa gạt Thẩm Giác, yên tâm, ta sẽ không nghĩ nhiều.

Có điều ta cảm thấy, việc ám sát hôm nay có lẽ có liên quan đến hắn, ngài vẫn không đến dính dáng nhiều đến chuyện giữa ta và hắn, quá nguy hiểm.”
“Sơ Thất.”
Giọng nói Mục Vân Thư không lớn, ta ngay lập tức ngậm miệng lại, trong giây phút trầm mặc ngắn ngủi, hắn đột nhiên vén chăn ta lên sau đó đặt ta ở bên dưới người hắn, trong bóng tối ta vẫn như cũ có thể thấy rõ gương mặt xinh đẹp động lòng người này, cùng đôi mắt phượng ẩn tình.
Thị lực ban đêm chết tiệt!
“Ta cảm thấy nàng nên suy nghĩ kỹ một chút.”
Mục Vân Thư cúi đầu xuống, ta nghe thấy trong lòng ngực mình đang bình bịch nhảy lên như đang muốn run, ngón tay khẩn trương nắm chặt.
“Ta vẫn luôn muốn nói, lúc không châm cứu, ta vẫn luôn đối xử với nàng như một cô nương, không phải là bệnh nhân của ta.


Thân phận của ta lúc không phải thầy thuốc, ta cũng chỉ đơn giản là nam nhân.”
Thanh âm của hắn trầm thấp, có hơi chút kìm nén, hơi thở phả lên mặt ta nóng hổi, nhưng kèm theo đó là có vật gì đó vừa cứng vừa nóng đang dè lên bụng ta.
“Nàng cứ thế này khiến ta rất đau đầu.”
Môi của Mục Vân Thư dán ngay vành tai ta, ta có thể ngửi được hương vị thảo dược trên người hắn, cùng mùi gỗ trầm hương phảng phất trong phòng, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
“Việc gì phải hao tổn tâm trí, ta cũng đâu có đành ngài.”
*
Ta có phương thức thổ lộ đặc biệt.
Mục Vân Thư hắn lại nghe nhiểu!
*
Có lẽ là do câu trả lời này nằm ngoài dự định của hắn, hắn ôm ta trầm thấp nở nụ cười, ngay lúc ta có chút không biết phải làm sao đang chuẩn bị tức giận, Mục Vân Thư nhẹ nhàng hôn lên môi ta.
Môi của hắn ấm áp mềm mại, tựa như là đóa hoa nở rộ, thế nhưng lại chỉ áp nhẹ lên môi ta, chầm chậm khiến ta có chút ngứa, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng.
“Ngài không phải là đại phu sao?”
Ta hoàn toàn không hiểu.
“Trên sách y không hề viết những thứ này.”

Mục Vân Thư nghiêm túc trả lời.
“Ngài đừng nhìn ta, ta cũng là một người mất trí nhớ, cái gì cũng không biết.

Những lẽ thường ta cũng có biết, nhưng không rõ quá trình, cho nên, như thế này?”
“Không phải… kế tiếp, ta biết.

Nhưng mà… nàng…”
Mục Vân Thư ấp a ấp úng, hoàn toàn mất hết khí thế ban nãy, ta cố gắng suy nghĩ một chút sau đó hiểu rõ ý của hắn, chăm chú hỏi: “Ta nhớ có người từng nói qua, việc này chỉ có thể giữa vợ với chồng mới làm được.”
“Ta không muốn trị bệnh cho công chúa nữa, ngày mai chúng ta đi liền thôi.”
Hiển nhiên đây là lời nói nhảm của thầy thuốc, không thể làm theo thật, có điều lúc này ta cũng đã hiểu rõ câu nói kia “Chúng ta cùng nhau về Bách Thảo các” là hắn đang thổ lộ với ta.
Trở về làm gì? Thành thân thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận