Thiếu Các Chủ Hành Y Vs Bệnh Nhân Mất Trí


“Tối hôm qua vị Thẩm thiếu soái này có ý đồ bắn chết đại phu mà ngài vất vả mời về để trị bệnh cho con gái mình, nếu như không phải có ta đi bên cạnh thì ngài đã phải nhặt xác Vân Thư nhà ta trong cung rồi.”
“Sơ Thất.” Mục Vân Thư nắm lấy tay ta, nhẹ nhẹ vuốt chỗ giữa hai chân mày ta, “Đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe.”
Hắn quay sang Thẩm Khanh Đạo, ngữ khí lchàng đạm: “Thẩm quân, mặc dù nói thầy thuốc nhân tâm, nhưng mà những việc phát sinh tại đây, tại hạ cũng không trchàng khỏi khúc mắc trong lòng.

Ta sẽ để lại phương thuốc cho ngài, có thể bảo vệ tính mệnh cho Nhu Di công chúa, về phần làm thế nào để có thể trị tận gốc, Thẩm quân e là chỉ có thể mời đến cao minh khác.”
Thẩm Khanh Đạo còn muốn nói gì đó, sau đó há to miệng, chắp tay xoay người hướng hắn thi lễ một cái, “Đa ta Mục công tử giơ cao đánh khẽ, không cùng tiểu nữ so đo, chuyện hôm nay Thẫm mỗ thật hổ thẹn.”
“Ta trước đó vẫn luôn nghĩ ngươi muốn bắt ta về làm phu nhân đều là diễn kịch, có điều giờ ta nghĩ lại, phu nhân của ngươi, hẳn là đã chết rồi đi?”
Ta từ trên cao nhìn xuống Thẩm Giác, hắn phút chốc ngẩng đầu, chàng mắt bối rối nhìn về phía ta, vội vàng phủ nhận: “Không, không! Không phải… Uyển Uyển không có chết… Uyển Uyển sẽ không chết đâu… Uyển Uyển! Nàng là đang giận ta đúng không? Nàng giận ta nên mới như vậy.


Ta biết, nàng yêu ta như vậy kia mà, nàng chỉ là tức giận mà thôi…”
Thẩm Giác đưa tay muốn bắt lấy tà váy của ta, Mục Vân Thư nhanh tay lẹ mắt ôm ta vào trong lòng, giống như là thần phật thương xót đám kiến trên đất: “Thẩm thiếu soái, xin ngài hãy tỉnh tảo, vị Khương Uyển mà người ta thiết yêu thương đã chết rồi.

Đây là phu nhân của ta, Sơ Thất.”
*
Đây là những lời cuối cùng bọn ta lưu lại cho Thẩm Giác trước khi đi.
*
Xe ngựa chòng chành đi trên đường, chỉ mấy ngày nữa thôi chúng ta đã có thể đến quốc đô mới của Nam Bình, so với việc cùng Mục Vân Thư về Bách Thảo các trước, ta càng muốn về nhà thăm xem, nhìn một chút những người thân yêu thương ta thật lòng.
Mục Vân Thư không ngồi trong xe, mà ngồi ở bên cạnh ôm ta cùng đánh xe, con ngựa ung dung chậm rãi bước đi, hắn đột nhiên tựa đầu lên vai ta, thì thào nói: “Hay là ta dọn vô nhà nàng ở đi.”
“Cái gì?”
Ta cảm giác như mình nghe nhầm rồi, Mục Vân Thư lại ngồi thẳng người, hết sức chăm chú nhìn ta.
“Ta dọn vô nhà nàng ở, như vậy đến thành thì liền có thể thành thân rồi!”
“… Như vậy cũng được sao? Còn người trong nhà chàng, bọn họ…”
“Không sao cả, nhà ta rất thoải mái, tam biểu ca của ta có một năm ra ngoài du lịch, sau đó lại cưới về một nam nhân, trong nhà đều không có dị nghị.”
Mục Vân Thư trả lời khiến ta bên ngoài ngoại trừ kinh ngạc, còn có một chút động, có điều ta vẫn như cũ còn một vấn đề không giải quyết được.
“Vân Thư, chàng không để ý ta… từng gả cho người khác à?”

“Nếu như để ý, ta từ đầu đã không thích nàng rồi.” Câu trả lời của Mục Vân Thư nằm ngoài dự liệu của ta nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý, hắn cọ đầu với ta, ngữ khí ôn nhu hoà hoãn, “Sơ Thất, ta là đại phụ, thời điểm đưa nàng về trị thương ta đã biết… khụ khụ… Nhưng mà ta vẫn như cũ thích nàng.

Mỗi lần châm cứu tiêu độc đau thế nào ta đương nhiên biết rõ, thế nhưng nàng đều chịu đựng, ta liền suy nghĩ, là việc gì mới có thể nàng trở thành một cô nương quật cường như vậy, có thể khiến người ta đau lòng như vậy.”
Ta bị những lời thổ lộ của hắn làm cho mặt nóng hổi, tim đập loạn, Mục Vân Thư còn nhẹ nói thêm: “Ta vẫn luôn một mực lo lắng, nếu như có một ngày nàng nhớ ra, ta phải làm sao đây? Lúc Thẩm Giác xuất hiện, trực giác mách bảo cho ta nàng chính là Khương Uyển, lúc đó ta rất sợ, ta sợ mất đi nàng.”
“Vậy ta có phải nên cảm ơn Thẩm Giác, nhờ hắn mà chàng mới chịu tiến lên một bước.”
Nghe thấy lời trêu chọc của ta xong, Mục Vân Thư không vui hừ lạnh một tiếng, ta lấy tay chọt mặt hắn: “Làm sao thế? Ghen rồi?”
“Nàng cứ như thế bỏ qua cho hắn sao? Rõ ràng hắn lúc trước suýt chút nữa đã khiến nàng mất mạng! Nếu như nàng đồng ý, ta có rất nhiều phương pháp để hắn sống không bằng chết.”
Từ xưa y độc không phân biết, đại phụ cái gì cũng tuyệt đối không được tuỳ tiện trêu chọc.
“Hắn là tự tay giết chết tình yêu đơn thuần của hắn Khương Uyển, còn ta chính là Tiêu Sơ Thất, là thê tử của Mục Vân Thư chàng.”
Ta hài lòng nhìn Mục Vân Thư đỏ mặt, ta dựa vào trong lòng ngực hắn, chàng mắt tối lại, “Có điều tên Thẩm Giác này ba lần bảy lượt muốn động thủ với phu quân của ta, việc này ta đã sớm muốn tính rõ ràng với hắn!”
“Tiêu Sơ Thất?”
Mục Vân Thư tò mò nhìn ta.

“Cha của ta họ Tiêu, có điều ta không phải con gái ruột của ông, “Khương Uyển” là thứ duy nhất có trên người ta, cha cùng mẫu thân sợ ta không nỡ nên vẫn để lại cho ta.

Đây là lúc nên chấm dứt triệt để với “Khương Uyển” rồi!”
Ta thở dài một hơi, toàn thân nhẹ nhõm, Mục Vân Thư hơi chút khẩn trương hỏi, “Ta đột nhiên ghé thăm như vậy, bá phụ bá mẫu có khi nào không tiếp nhận ta không?”
“Yên tâm đi, chàng tốt như vậy, bọn họ thích chàng còn không kịp!”
Ta ôm lấy mặt Mục Vân Thư hôn lên một chút, hắn hơi ngây người, sau đó cúi người nhẹ nhàng kiên định hôn lại ta.
Xe ngựa cộc cộc tiếp tục tiến lên, hướng về Tân An thành mang theo ta và người yêu của ta, đến gặp những người thân yêu của ta.
TOÀN VĂN HOÀN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận