- Hãy chậm lại !
Một giọng nói trầm nặng như ma lệnh vang lên, tiếng ngân chưa dứt, đạo kim quang đột nhiên xuất hiện biến thành một đường tơ vàng óng ánh do bàn tay Cừu Thiên Hiệp chiếu ra phóng mạnh.
Cửu Cung Bát Hồ vừa trông thấy giật mình kinh ngạc, chúng há miệng to song nói chẳng nên lời. Nguyên Cừu Thiên Hiệp hành động quá chớp nhoáng chàng tuốt thanh Khô trúc thánh kiếm vũ lộng như vũ bão, đồng thời thẳng cánh phóng mạnh ngay cây trụ đá, lưỡi trúc kiếm xuyên thủng đá hết phân nửa chỉ còn lòi ra ngoài độ năm tất dài, chuôi kiếm lay động từng cơn như cánh đào trước gió, bao nhiêu động tác xảy ra nhanh như chớp mắt, khiến mọi người không kịp theo dõi cả Nhan Như Ngọc cũng phải buột miệng la lên:
- Tuyệt diệu !
Thật không hổ với hai tiếng khen của Hồng Hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc, chỉ vì mũi “Trúc kiếm” cắm chặt vào trụ đá, dằn trên quyển thiết thư cách ba phân, chẳng khác nào cầm thanh “Trúc kiếm” để nằm trên mặt sách chẳng xê xích một ly.
Thanh Diện Hồ la lên một tiếng:
- Ối chao !
Tung mình nhảy ngược ra sau hai bước, vừa cau mày nhìn Cừu Thiên Hiệp hỏi to:
- Ngươi nuốt lời không chịu giao quyển thiết thư ư ?
Cừu Thiên Hiệp đưa tay chỉ về hướng trụ đá lạnh lùng bảo:
- Tại hạ có nuốt lời bao giờ !
Thanh Diện Hồ đưa mắt nhìn lưỡi Trúc kiếm chiếu long lanh trên trụ đá, trầm giọng hỏi lại:
- Chứ ... tại sao ngươi làm thế ?
- Chỉ vì ta chẳng yên tâm.
Cừu Thiên Hiệp giả bộ thở dài, ngước mặt nhìn trời trầm giọng nói tiếp:
- Phải đấy ... Ta làm sao yên tâm được ? Khi có người thứ hai tìm đến tìm ta đòi mạng Thập Bát La Hán lại yêu sách Thiết thư vì ... ta nhận thấy nghệ nghiệp võ công của ngươi, khiến ta không yên tâm chút nào cả, có phải vậy không ?
Thanh Diện Hồ nghe qua phá lên cười hắc hắc, tay trái vỗ vào bụng “bung bung” lớn tiếng bảo:
- Cừu Thiên Hiệp ... hãy yên lòng, một lời ta đã hứa, giá đáng ngàn vàng, bất luận môn phái, bang giáo, hội nào đều do Cửu Cung Bát Hồ này dùng mưu lược bảo đảm cho ngươi ... toàn ... vạn an !
Nhan Như Ngọc sớm biết Cừu Thiên Hiệp bày trò khôi hài trêu Cửu Cung Bát Hồ, lại nghe Thanh Diện Hồ dùng lời lẽ quá lố bịch khó thể nín cười được, bèn phát lên cười rộ lại lạnh lùng bảo:
- Thôi ! Đừng lớn lời như thế chứ !
Thanh Diện Hồ thất kinh vội vòng tay hướng vào Nhan Như Ngọc, dịu giọng:
- A ! Ngoài giáo phái Huyết quang giáo ra, ngoài ra ... chỉ vì ... phó giáo chủ là bạn đồng hành của Cừu Thiên Hiệp, bấy nhiêu cũng gây tình cảm với Cửu Cung Bát Hồ này ... nếu không thế ...
Cừu Thiên Hiệp khoát tay lại chặn lời gã vì chàng sợ Nhan Như Ngọc nổi xung, đồng thời nhanh miệng nói:
- Đủ rồi ! Đừng nhiều lời bần tiện, thực tại ta muốn các ngươi trổ hết tài bộ xem thử nghề nghiệp hồ ly trong núi Cửu Cung như thế nào ... có xứng đáng hay không ?
Thanh Diện Hồ nghe qua tưởng thật, tay hữu tuốt nhanh ngọn Lưu tinh chủy ra rùn hai chân đứng thủ thế, toan phô diễn võ nghệ. Cừu Thiên Hiệp nhìn lưỡi kiếm trầm giọng ngăn lại:
- Dừng tay, dừng tay ! Hãy bỏ miếng võ chùy này, gặp dịp khác hãy sử dụng, Cừu mỗ chỉ muốn xem các hạ biểu diễn vài ba chiêu thôi.
- Ngươi muốn xem gì nào ? Kiếm, chùy, quyền cước, ngươi cứ nói.
Cừu Thiên Hiệp giả bộ suy nghĩ, sau cùng lên tiếng:
- Ta muốn xem nội lực công phu ?
Thanh Diện Hồ ngạc nhiên lập lại:
- Ngươi muốn xem nội lực công phu à ?
Cừu Thiên Hiệp gật đầu liên tiếp, nói:
- Chắc là nội công của ngươi đến độ siêu phàm bạt chúng cũng nên ...
- Chẳng dám ...
Thanh Diện Hồ vừa nói hai tiếng vụt nín bặt dường như hắn nhớ sự gì ... nên lớn tiếng hỏi Cừu Thiên Hiệp:
- À này ! Làm sao ngươi nhìn thấy nội lực công phu cho được ?
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười, đưa tay chỉ vào “Khô trúc thánh kiếm” cắm trên trụ đá, nghiêm giọng bảo:
- Ngươi chỉ dùng một ít nội công rút lưỡi kiếm cho ta là đủ.
Thanh Diện Hồ mặt tươi như hoa nở, hoan hỉ khôn lường, bằng giọng nói trang nghiêm đắc ý hỏi vặn:
- Thật vậy không ! Thanh Diện Hồ này lấy được kiếm cho ngươi thì ngươi hãy giữ lời hứa giao quyển thiết thư nhé !
Cừu Thiên Hiệp nghiêm sắc mặt, gật đầu bảo:
- Lẽ tự nhiên, ngươi lấy được kiếm thì quyển thiết thư lọt vào tay rồi, cần gì phải hỏi cho nhiều.
Vừa nói dứt, hắn lao mình chạy đến dưới thạch trụ, vươn tay nắm lấy đốc kiếm ...
Cừu Thiên Hiệp thấy hắn không có tí gì nội lực công phu, mà chỉ dùng man lực gở kiếm bèn tỏ vẻ khinh miệt nhìn bảy hồ còn lại cười mũi.
Cửu Cung Bát Hồ, bảy tên còn lại nhìn theo động tác của Thanh Diện Hồ không chớp mắt, mỗi tên đều tỏ vẻ băn khoăn hồi hộp.
Thanh Diện Hồ bước tới thêm nửa bước, hai tay nắm chặc chuôi kiếm “Khô trúc” rùn mình thấp một tí thử thế, vừa vận nội lực hét to:
- Hãy xem đây ...
Vừa hét xong hai tay nắm chặt đốc “trúc kiếm” bậm môi giật cái thật mạnh, hai vành tay đỏ khè, gương mặt tái xanh, mồ hôi rịn ướt trán, song trúc kiếm vẫn trơ trơ không nhích động. Thanh Diện Hồ buộc miệng kêu lên:
- Ra mau mày !
Vừa hét dứt, hắn cắn răng, dồn hết sức lực vào đôi tay, cố giật mạnh lần thứ hai, nhưng trúc kiếm vẫn cắm chặt vào trụ đá, thân mình hắn đi lên hổng đất trông hệt con chuồn chuồn hút trụ thạch, hay chú “mối” ủi vòi voi, đừng nói là rút thanh Trúc kiếm ra khỏi nơi cấm mà chỉ cần một cái xê xích nhẹ cũng không làm được. Gương mặt của hắn tím đậm lại, hai tay rụng rời, hơi thở hồng hộc như trâu, trước cũng như sau “Khô trúc thánh kiếm” vẫn đứng hiên ngang như đồng trụ, không xê dịch nửa ly.
Một gã nhỏ nhất trong đám Bát Hồ là Ngọc Diện Hồ nhìn thấy lão đại của hắn không hy vọng đoạt “Thiết thư trúc kiếm” bèn nhún mình nhảy tới trước một bước buộc miệng nói to:
Thanh Diện Hồ vô cùng tuyệt vọng, thừa cơ hội hạ đài, hắn buông nhẹ đốc “Trúc kiếm” thở hồng hộc, gượng giọng bảo:
- Hắn đấy ! Kiếm có ... quỷ ! Có quỷ thuật !
Nhan Như Ngọc quá tức cười, nhếch môi “xì” một tiếng khẽ.
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy Ngọc Diện hồ tuổi trẻ, dáng điệu hào hoa phong nhã, lên lấy làm thương hại:
- Ngươi tự tin mạnh hơn đại ca ngươi sao ?
Ngọc diện ha nhếch môi cười tự đắc, trầm giọng - Mỗi người có một thế biến, xảo diệu không đồng ! Ngươi hãy xem đây !
Nói xong hắn lui mình ra sau nửa bước không dùng hai tay nắm đốc kiếm kéo ra, mà nhắm ngay cột trụ đá bước đến, vừa dõng dạc hét:
- Xem mi có ra không não !
Tiếng hét dứt, hắn tung ra mộ cái đạp song phi, chân mặt hướng vào nửa thanh "Trúc kiếm" còn thúc lại, tống một đá thực mạnh, thế mau như điện giật, hung mãnh kinh người.
Cừu Thiên Hiệp cả kinh biến sầc, toan thét lên một tiếng cản hành động Ngọc diện hồ nhưng không còn kịp nữa.
Chỉ nghe ba tiến kêu lên cùng một lúc:
- Koeng ! ... Băng ! ... Ối !
Tiếng "ối" rống lên cực thảm, máu huyết phún ra như bạo vũ văng bắn khắp tràng như trận mưa phùn màu đỏ, thân mình Ngọc diện hô ngã "huỵch" xuống đất, lăn lông lốc như quả cầu, hắn kêu lên "ái ... Ôi" bất tuyệt, cây thạch trụ bị huyết nhuộm đỏ ối dưới giòng máu thảm là nửa bàn chân hữu của Ngọc diện hồ bị đứt lưu lại trông qua rất thảm thương bất nhẫn.
Thiết tưởng "Khô trúc thánh kiếm" sắc hơn gươm cự khuyết, cứng thể kim cương, chân người há chạm đến được sao. Cho nên Ngọc diện hồ bị thảm bại tàn khốc là phải !
Bấy giờ, Cửu cung bát bồ nhao loạn cả lên, bọn chúng không còn cách nào chạy cứu kịp đồng bọn, nên chỉ hướng vào Cừu Thiên Hiệp rống lên như hổ đói:
- Gã họ Cừu, thảo nào lời nói của ngươi quá êm dịu, hóa ra những lời nói chua ngoa đanh ác, để thực hành quỷ kế âm mưu !
Cừu Thiên Hiệp khó nín cười thản nhiên hỏi lại:
- Có gì quỷ kế âm mưu dâu ?
Thanh diện hồ đưa tay chỉ nửa bàn chân đầy máu dưới trúc kiếm hét to.
Cừu Thiên hiệp phá lên cười ngất, bằng giọng nói trầm trầm bảo:
- Các ngươi nên trách lấy mình, không có nội lực ngoại công mà làm càng bướng, chớ nên trách ta có quỷ kế âm mưu. thật là "ếch ngồi đáy giếng thấy bao lâm trời" !
Cửu cung bát hồ vẫn chưa phục, tất cả nhao nhao lên:
- Ngươi hãy đi lấy xem ! Nếu không ... Phải đền nửa bàn chân của Bát đệ !
Cừu Thiên Hiệp thấy bọn chúng nhôn nhao ồn lên, bèn giương hai tay thủ thế, buộc miệng rống to như sấm nổ lưng trời:
- Tránh ra mau ! Thiếu hiệp sẻ biểu diễn cho các ngươi xem qua ... !
Cửu cung bát hồ không ai bảo ai đồng nhảy vọt ra sau, đứng giàn hình chữ "Nhứt" quan sát.
Cừu Thiên Hiệp không thủ thế vận công lực, lại không chạy đến bên dưới cây trụ đá, mà trái lại hai tay chống vào mạn sườn, bước giật lùi ra xa, cách cây trụ đá chừng ba trượng, chàng lại xoay mình ra sau lưng, mỉm cười nói to:
- Hãy xem đây ! Kẻo không còn dịp nào để các ngươl thấy nữa !
Nói xong chàng quay mặt nhìn thẳng vào cây trụ đá đôi mắt rực lên những tia sắt sảo tựa gươm, hai tay giơ cao, xòe nhanh mấy ngón nhắm ngay “Trúc kiếm thiết thư" vẫy nhẹ đồng thời trầm giọng đáp:
- Hãy xem thủ pháp của ta !
Vừa nói dứt, hai tay chàng vẫy mạnh ... hai đạo quang phong tựa như gió lốc nhắm ngay Trúc kiếm bay vèo tới Bỗng nghe nhiều tiếng "Reng reng, xoạt xoạt" nổi lên vang dậy tiếp theo đấy một đạo kim quang vàng óng ánh nhắm ngay tay hữu Cừu Thiên Hiệp thẳng tới và một vầng khí đen như cánh ó hắc nhảm ngay tay tả Cừu Thiên Hiệp bay nhầu vào, trông chẳng khác một kẻ vô hình ảnh, mang dâng tận hai tay Cừu Thiên Hiệp tưởng chừng như câu chuyện thần thoại hoang đường hiện lên trong giấc mộng.
Cừu Thiên Hiệp đã thi triển môn thượng thừa" hấp lực chân ngươi dùng âm phong hút mạnh Thiết thư và Trúc kiếm. Không riêng gì tám tên "Cửu cung bát hồ" há mồm, trợn mắt vì kinh ngạc mà luôn cả Hoa Khôi lệnh chủ Nhan Như Ngọc cũng không dằn được ngạc nhiên, gật đầu khen phục, vì nàng không ngờ Cừu Thiên Hiệp nội lực thâm hậu, hấp lực lại cao diệu khôn lường !
Cừu Thiên Hiệp giơ tay lên cao, tay hữu cầm Trúc kiếm, tay tả giữ mạnh Thiết thư, đoạn bước chậm rãi đi ngang qua Bảy tên Cửu cung bát hồ, lại đưa mắt lên nhìn Ngọc diện hồ ôm chân ngồi rên rỉ dưới đất, vẻ mặt chàng vẫn an nhiên vô sự không điểm tia hờn giận nào ... bằng giọng trầm lạnh hét to lên:
- Cửu cung bát hồ ! Các ngươi, các vị muốn đòi mạng Cừu Thiên Hiệp hay là muốn đoạt quyển Thiết thư ? Muốn gì ... hãy nói mau ?
Tám tên "Cửu cung hồ " đưa mắt nhìn nhau khiếp đảm, ú ớ chẳng nói lên lời.
Cừu Thiên Hiệp càng thêm cao hứng, dõng dạc nói tiếp:
- Thế nào ... tại sao các vị không nói ! Nếu các vị nín lặng, thôi thì ta đi nhé ? Khi ta đi các vi muốn đoạt mạng hay đòi lấy sách ắt không còn kịp nữa !
Thanh diện hồ xám mặt, bằng giọng nói run run đầy thiện ý đáp:
- Đa tạ thiếu hiệp không buộc tộl lỗi, Cửu cung hồ vì mù quáng mới lỗi ... !
Nói xong, hắn quay lại nhìn đồng bọn trầm giọng - Hãy cõng lão bát về ... chúng ta đi mau !
- Khoan đã Nhan Như Ngọc vừa kêu lên hai tiếng, vừa bước đến trước mặt Ngọc diện hồ, nàng giương đôi mắt nảy lửa nhìn hắn bằng giọng nói lạnh như băng giá hét bảo:
- Hãy giao hồng hoa lệnh lại rồi mới đi !
Thanh diện hồ lúc bấy giờ như kẻ mất hồn, buộc miệng nói nhảm:
- Phó giáo chủ, xin mở lượng biển trời, để cho Cửu cung bát hồ còn mặt mũi với người ... dù cho tan xương nát thịt, chúng tôi nguyện mãi mãi ghi ơn !
Nhan Như Ngọc giận run hét lên lanh lảnh:
- Bổn giáo ! Truyền lệnh là phải thi hành, các giới giang hồ ai ai cũng rõ, ta chẳng cần ai thi ân hận báo, vì ngày báo đáp hãy còn xa, lúc đó thì xương ta đã mục nát rồi. Hôm nay chỉ biết hôm nay thôi ... Bản phó giáo chủ truyền cho ngươi hãy thi hành "Hồng hoa tuyết lệnh" tức khắc.
Thanh diện hồ thấy van cầu chỉ vô ích, nên quay mặt nhìn Cừu Thiên Hiệp trang trọng nói:
- Xin thiếu hiệp rũ lòng giúp cho chúng tôi cho trọn ... mà nói với phó giáo chủ tha thứ giùm ... !
Vừa nói, hắn vòng tay xá mấy xá rất cung kính.
Cừu Thiên Hiệp nghe những lời van cầu của chúng nên động lòng trắc ẩn, quay nhìn Nhan Như Ngọc mỉm cười nói:
- Nhan cô nương ! Nên tha thứ cho bọn chúng.
Nhưng tưởng, chỉ cần Cừu Thiên Hiệp nói một tiếng là Nhan Như Ngọc gật đầu tha ngay, nhưng tất cả đều lầm.
Cừu Thiên Hiệp nói sai ba chữ Nhan cô nương ... lời nó vô tình này trở thành sát tinh chiếu mạng bọn "Cửu cung bát hồ", phải chi Cừu Thiên Hiệp đổi ba chữ Nhan cô nương, thành Như Ngọc thì mây mờ tan rả, mà Bát hồ đặng tồn sinh.
Cũng vì câu chuyện đêm qua khiến Cừu Thiên Hiệp bị ám ảnh bởi một vòm trời đầy đen tối bí mật, nên cõi lòng chàng thay đổi và dè dặt thêm, cho nên cách xưng hô với Nhan Như Ngọc đã đổi hẳn.
Hồng hoa lệnh chủ bị Cừu Thiên Hiệp gọi là Nhan cô nương, khiến cõi lòng nàng chua chát và bất mãn khôn cùng, nhưng nàng đâu để hiện ra mặt, tất cả sự bất mãn ấy đổ dồn theo tia mắt, quét rọi vào bọn Cửu cung bát hồ chứ đâu dám thố lộ trước mặt mọi người.
Vì thế nàng nhìn Cửu cung bát hồ gầm lên như sấm - Lệnh đã phát ra, không bao giờ thâu lại ! Ai can thiệp được cho ai kìa !
Cừu Thiên Hiệp vốn là một kẻ giàu tự ái, nghe những lời nói của Nhan Như Ngọc lấy làm hổ thẹn đến đỏ mặt tía tai.
Thanh diện hồ thấy " Cừu Thiên Hiệp có lòng tốt với mình, bèn khúm núm bước, khổ sở van nài thêm:
- Thiếu hiệp, dù thiếu hiệp có đày ải chúng tôi với giá nào chăng nữa, chúng tôi cam chịu ... nhưng xin thiếu hiệp nói thêm vài lờl xin phó ... giáo chủ ... tha ...
Nhan Như Ngọc không đợi hắn nói dứt, tay rút thanh trường kiếm chĩa vào mặt Thanh diện hồ nạt ngang:
- Không ai can dự được việc làm Nhan lệnh chủ cả ... hiểu chưa ? Vừa nói dứt, nàng quay nhanh trường kiếm một vòng.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua, máu dồn lên óc, khí hạ xuống chân, tự ái sôi lên ngùn ngụt, chàng lắc nhẹ thân mình tung lên cao, vừa gằng giọng nói to:
- Hay lắm ! Không ai can dự được chuyện làm của ai Nói xong, thân mình chàng đã lơ lửng trên cao hàng ba trượng, vừa quay mặt nhìn Nhan Như Ngọc thở dài ảo não, nhiên hận vẫy tay áo, lắc mình thi triển thuật Lôi hành cửu chuyển chạy như bay liền.
Bên tai còn nghe văng vẳng tiếng kêu la ai oán của Cửu cung bát hồ, càng lúc càng thê lương thảm hại hòa lẫn với tiếng kêu rống đầy phẫn nộ của Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc Thân pháp khinh công của Cừu Thiên Hiệp rất cao diệu trong chớp mắt chàng đã rời vùng hoang dã mấy mươi trượng, lại nhắm hướng Long hổ sơn đi thẳng tới.
Tuy chàng vận dụng nội pháp khinh công rời tràng đấu khá xa, nhưng quả tim chàng vẫn không rời hình bóng Nhan Như Ngọc, đầu óc lại hiện lên lãng vãng hình bóng Nhan Như Ngọc đuổi giết bọn "Cửu cung bát hồ", bên tai dường như nghe văng vẳng tiếng hét lanh lảnh trầm khiếp của Nhan Như Ngọc, tiếng khóc la thê thảm của Cừu cung bát hồ ?
Trường kiếm kêu veo veo máu rơi thịt đổ !
Thân người quằn quại, máu nhuộm đỏ chiến trường ...
Chàng lướt gió đi thoăn thoắt, chẳng bao lâu màn đêm đã bao trùm cả vạn vật, đầu trời tối sầm lại một cách thê lương.
Cừu Thiên Hiệp vội thâu cước bộ, đi tìm một hang động khoáng đảng làm chỗ nghỉ qua đêm ...
Bấy giờ chàng lại cảm thấy bụng đói như cào, chàng bèn rảo tìm săn được một con thỏ rừng, đánh đá lấy lửa nướng để dùng đỡ đói. Nhìn theo tia lửa chập chờn, bao nhiêu ký ức dĩ vãng hiện lên lờ mờ. Từ lúc sơ giao với Nhan Như Ngọc từ tình bạn bèo mây trăng nước, tuyệt nhiên không bàn đến chữ ái tình, không ngờ tình bạn đã trở thành tình yêu, qua cái hôn đầu tiên nồng cháy, bao nhiêu kỷ niệm vui buồn thi nhau hiện đầy trong tâm khảm.
Chuyện xa xa ... là cậu công tử Thiếu đảo chúa ngọc diện truy phong Bạch Vân Phi.
Chuyện gần đây ... Cửu cung bát hồ chết thảm. Cả hai đều do lòng tự ái của chính mình.
Cừu Thiền Hiệp quá hối ngộ, vì chàng nghĩ:
- Tại sao mình không vẫy tay với gọi giả từ nàng để giờ này phải cô thân lạnh lẽo giữa khu rừng hoang vắng, nếu có mặt nàng tại đây có phải vui vẻ hơn không, há chằng ...
Tương kiến việc vô sư.
Bất lai tổng ức quân.
Ấy là:
Gặp nhau chẳng nói nên lờl.
Xa rồi thì lại đứng ngồi đợi trông.
Cừu Thiên Hiệp chép miệng ngâm lên câu ca dao thời Mạc Tống, đột nhiên chàng đứng phắt dậy, tung mớ xương thỏ vào ngọn lửa, mà bước lần ra cửa hang vừa đi vừa nói lẩm nhẩm:
- Bấy giờ nên rời khỏi nơi đây là hay hơn cả, ta nên tránh cho nàng phạm vào giáo luật, vì ... vì nghi lễ hôn phối của nàng và Bạch Vân Phi sẽ cử hành nay mai.
Cừu Thiên Hiệp lại phá lên cười ngất, lại chép miệng bảo lấy mình:
- Người ta có nói “cưới” ta đâu, tội gì phải nghĩ vẫn vơ cho mệt.
Vì nghĩ như thế, Cừu Thiên Hiệp lại quay vào hang động, nhóm lại bếp lửa, ngồi tựa lưng vào vách đá điều khí dưỡng thần.
Nhưng, không nghĩ không được. Bao nhiêu tư tưởng thi nhau sôi sùng sục, tràn lở như nước vỡ bờ, vô phương chế ngự được ... chàng bèn lấy quyển “Thiết thư” ra cầm sẵn nơi tay, vận công lực sưởi nóng.
Thiên tàng hạo khí thơ dần sáng rõ, bây giờ Cừu Thiên Hiệp đã lấy lại sự bình tĩnh của tâm hồn, chàng đem hết tâm trí, thần ra nghiên cứu đoạn cuối cùng của “Thiết thư”.
Tại chưởng thứ tư, đăng tải môn huyền công tuyệt học là “kim cang bất hoại” luyện nội lực thành hình vàng không hư hoại.
Cừu Thiên Hiệp đầy say mê nghiên cứu, tâm thần đột nhiên sáng lạng, khí vượng chi yên, chàng quá say sưa mà không hay mặt nhựt đã ló mọc tự bao giờ ...
Chàng rất thích không khí buổi sớm, nhìn thấy mặt trời còn ẩn sau rặng núi cao, sự hứng thú càng tăng lên gấp bội, chàng hít vào cử động hô hấp. Lại dùng song quyền biểu diễn Thập nhi sanh tiêu và Thường thắng bát kiếm, sau cùng chàng nương theo khe sâu hốc đá, luyện tiếp thuật “Lôi hoành cửu chuyển” đến lúc mồ hôi rịn ướt áo, chàng mới thâu cước bộ, đi lần xuống suối tắm rửa, lại quay vào hang động dẹp tắt bếp lửa mới tiếp tục cuộc hành trình.
Ngày đi đêm nghĩ, đói nhờ trái rừng thú nội, khát có nước suối trong lành đơn thân dấn bước giữa hoạn đồ dày đặc.
Khi bước chân chàng vừa đặt vào triền núi Long hổ sơn, thì đúng vào đêm của ngày thứ tám.
Cừu Thiên Hiệp không dừng lại nghỉ ngơi, mà nhắm hướng Long hổ đỉnh đi lần lên.
Cảnh trí Long Hổ sơn rất nguy nga thanh tú, đường vào núi có tám con sư tử đá đứng chầu hai bên, tấm bia đá bằng cẩm thạch, trên bia có khắc mấy chữ đại triện “LẠC KIẾM CỬU THIÊN HUYỀN MÔN THIÊN SƯ CHI PHỦ”.
Cừu Thiên Hiệp đảo mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy cây cỏ hoang sơ, đá hoa rãi rác khắp mặt đất, tư bề vắng lặng, song không thiếu tiếng chim kêu “chí chóe”, suối chảy ào ào, không giống những cơ cấu võ lâm, tổng đàn của các bang các hội đầy dẫy chông gai bẫy rập, mà quang cảnh ở đây trông tương tự như chỗ dưỡng thần, ẩn dật, vàng lạnh một cách hiền lành.
Chàng quan sát một lượt vẫn không thấy gì khác lạ, bèn cất bước vượt qua hàng bia mà đi lần vào núi. Chàng đi bộ một tầm tên ... là đến một ngả ba đường.
Trên vệ đường mỗi ngả đều có một tấm bia đá chỉ lộ, con đường bên tả, trên tấm bia viết ba chữ “Thanh Long đảng” Con đường bên hữu, tấm bia chỉ dẫn viết:
“Bạch hổ đảng” Nguyên ngọn núi Long hổ, ẩn đến hai chóp núi, một chóp bên tả là Thanh Long, chót đỉnh bên hữu là Bạch hổ.
Cừu Thiên Hiệp trù trừ giây phút, lại rẽ sang ngõ bên tả hướng vào con đường dẫn lên đỉnh Thanh Long, chàng cất bước rất khoan thai ước chừng vượt qua ba mươi trượng đường.
Đột nhiên, giữa lưng chừng núi truyền vọng xuống hai tiếng:
- Đinh .... Đoong !
Hai tiếng thanh la vang lên, chấn dộng cả đồi cao hố thẳm, run chuyển khắp cả nội hoa ngàn xuất phát một cách đột ngột, khiến ai ai cùng bồn chồn tất dạ.
Cừu Thiên Hiệp giật mình đánh thót, vì cảm biết tung tích mình bi lộ, vội nhảy vọt vào một lùm cây rậm ẩn nấp, chờ đợi sự động tịnh. Chàng ẩn mình chờ đợi rất lâu vẫn không thấy vẻ gì khả nghi, luôn cả bóng người cũng không có nốt. Chàng bèn đằng hắng một tiếng rồi lắng nghe vẫn không thấy gì cả, tư bề trầm lặng trong bầu không khí đứng như chết, khiến chàng cảm thấy ớn lạnh phần nào, nhưng việc gì đến sẽ đến ...
Cừu Thiền Hiệp nghĩ như thế nên mạnh dạn bước ra chỗ núp, đi thêm vài bước nữa mới dừng hẳn lại, chàng bèn vận dụng nội lực cố gào lên cực to:
- Cừu Thiên Hiệp y lời ước hẹn đến đây, xin quý sơn phái người dẫn lộ ... đến bái kiến ... Thiên Sư ...
Tiếng gọi của chàng, rung chuyển cả núi rừng từ bốn bên vách núi lập lại "ong ong" bất tuyệt ... chỉ trừ tiếng vọng của núi ngàn, rất lâu vẫn không có tiếng hồi âm.
Cừu Thiền Hiệp cố nhẫn nại, dằn bỏ sự bực tức, trỗi bước lần theo đường cũ lên núi ...
Chẳng mấy phút, bên vệ đường hiện ra một tòa nguyệt đình nho nhỏ, tuỵ là gian nhà hóng mát nhưng không kém vẻ huy hoàng tráng lệ Cừu Thiên Hiệp không ngần ngại bước thẳng vào trong. Giữa gian đình đồ vật bày biện toàn bằng đá, nào đôn voi, trường kỹ, liễn đối, hai đường toàn làm bằng kim thạch, cẩm hoa. Ngoài đồ vật kể trên, còn một cái bàn bằng đá trắng, trên bàn bày biện đủ thức ăn uống còn bốc khói, mọt cái bầu "trúc diệp thanh" chứa rượu mùi bốn dĩa thức ăn bằng rau cải nấu chay, hơi bốc lên nghi ngút, bốn tô cơm trắng vun ngọn còn nóng Kế bên mâm cơm, có một tờ giấy màu vàng lợt, trên mặt ẩn rõ mấy dòng chữ Sơn đề rằng:
- "Canh ba đêm nay, tại đỉnh Thanh Long hầu giáo - Hoằng Đại kính ước Cừu Thiền Hiệp ngạc nhiên ngơ ngẩn, bụng đang đói lại gặp thức ăn sốt, xông lên thơm nặc mùi, khiến chàng chép miệng tự hỏi:
- "Ta ăn ... hay không ăn ?" Nếu ăn, nhỡ trong thức ăn có chất độc dược thì sao ?
Nếu không ăn, nhỡ ra trong thức ăn không có chất độc, chẳng hóa ra uổng phí và phụ lòng người đãi dọn hay sao ?
Chàng lại thầm tính:
- Giờ này đến canh ba cũng còn lâu, có lẽ nào tiệc rượu bày sẵn ta cam chịu đói hay sao ?" Cho nên ca dao có câu:"Thủ quá dung dị thủ phạn nan" có nghĩa là:
"Giữ mình có quá khó chí, cơm bày trước mặt khó dằn được đâu ?" - Ăn ! Nên ăn.. phải ăn mới được ?
Cừu Thiền Hiệp thốt ra một tràng quyết định không dụ dự ngồi nhanh xuống ghế, đưa chén xới cơm, cầm đũa lên dùng bữa rất ngon lành Giữa bữa ăn, chàng lại hồ nghi tự nhủ:
- Chết chưa ? Nhở ra bữa cơm này của ai dọn đãi ai ... Ồ không phải thế đâu ... vì còn mảnh giấy chứng minh ... !
Vì nghĩ thế, Cừu Thiên Hiệp thêm mạnh dạn cắm đầu nhai ngấu nghiến, chẳng mấy chốc bốn dĩa thức ăn, một tô canh, bốn tô cơm được chàng thu dọn sạch, chỉ còn bầu rượu mùi Trúc diệp thanh chỉ dùng có phân nửa.
Cừu Thiên Hiệp no cơm đã rượu, bèn bước lại bộ phản bằng đá ngồi nghỉ, sau khi nhắm mắt dưỡng thần, điều vận công được vài tuần, đã thấy cơ thể dễ chịu, chàng bèn mở mắt nhìn ra ngoài, thấy màu trời ước độ đã ở canh hai.
Một khắc sau, Cừu Thiên Hiệp chổi mình đứng dậy, bước ra ngoài, một tay tỳ trên cột đình nhìn thẳng lên đỉnh, dưới nguyệt lờ mờ Thanh Long đỉnh nằm ngạo nghễ giữa trời khuya. Chàng lại bước nhanh ra ngoài hướng vào chóp núi đi lần lên, chàng không biết đỉnh Thanh Long là chóp núi nào, cũng như không biết kẻ ký vào tờ giấy tên Hoằng đại là ai, nhưng chỉ biết hướng vào chóp núi cao ngất mà đi thẳng tới.
Chỉ vì, lúc bấy giờ không có tới hai con đường nên chàng sợ lầm lạc.
Chàng giở thuật khinh công lướt mình trên mặt đường cỏ, chẳng mấy phút đã vượt qua hàng trăm trượng.
Lúc bấy giờ, chòm sao đại hùng đã nghiêng trệt, xa xa tiếng cú kêu sương gọi lên:
Cú ... cu ... cu ! Báo hiệu đã đến đầu canh ba.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...