Edit by Lơ
Beta by Bluerious
_______________
Sau khi nhìn thấy chuyên mục mới trên tờ báo của trường, Văn Khâu đã gửi một tin nhắn cho Hạ Vân Kiều: “Số báo trường kỳ này cậu phụ trách hả?”
Người kia trả lời rất mau: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
Văn Khâu cũng chẳng ngạc nhiên, quan hệ giữa hai người khá phức tạp, là bạn hay tình địch đây? Có lẽ đều sai, nhưng cũng không phải đối thủ căm ghét nhau.
“Cảm ơn, cố gắng hết sức trong kỳ thi nghệ thuật nhé.”
“Tất nhiên rồi.
Còn cậu thì sao? Tống Tông Ngôn dọn ra khỏi phòng ký túc rồi hả?” Đôi khi cô thẳng thắn đến đáng sợ.
“Ừ.”
Hạ Vân Kiều dùng meme giơ ngón tay cái đáp lại: “Tớ có nên chúc mừng cậu vì đã đạt được kết quả tồi tệ nhất không?”
Văn Khâu tặc lưỡi, cậu biết Hạ Vân Kiều không thể thốt ra những lời hay ho.
“Đây chỉ là bắt đầu, làm sao có thể là kết thúc.” Văn Khâu đáp, sau đó dứt khoát tắt máy.
Thời tiết trở nên lạnh hơn, nhưng tuyết không rơi nữa, một nhóm học sinh cô đơn chỉ có thể làm bạn những tờ giấy kiểm tra lạnh như tuyết.
Gần cuối kỳ, những lời bàn tán trong trường đã giảm đi rất nhiều.
Văn Khâu vẫn có thể ăn bữa sáng do người khác mang từ bên ngoài vào mỗi sáng, nhưng chưa từng gặp lại Tôn Thế Lâu.
Trữ Văn Hinh tò mò: “Gần đây không thấy Tôn Thế Lâu chạy đến lớp chúng ta nữa nhỉ?”
Văn Khâu nhấm nháp nắm cơm: “Tớ cũng chưa gặp cậu ấy.”
“Hai người chia tay rồi à?” Trữ Văn Hinh nói, mắt mở to.
“Hình như chưa mà.”
“Hình như là sao? Cậu mà cũng không biết bản thân đã chia tay chưa hả?”
Văn Khâu nuốt nước miếng, suy nghĩ: “Hình như một tháng rồi không liên lạc, này là sao?”
Trữ Văn Hinh cười mỉa: “Tớ độc thân từ trong bụng mẹ, sao hiểu được mấy cậu đang chơi trò tình thú gì?”
Nhưng đáng mừng là bọn họ không liên lạc với nhau nên cũng ít đi cùng nhau trong trường nữa, những lời đàm tiếu đã giảm đi một nửa.
Có điều ngay cả khi không có Tôn Thế Lâu, Văn Khâu cũng chẳng thể yên bình hơn.
Môn đầu tiên của kỳ thi tháng là Ngữ văn, Đinh Huy coi thi.
Hơn một giờ sau khi vào giờ thi, anh không nhịn nổi nữa bèn bước đến bên cạnh Văn Khâu, gõ ngón tay vào bàn của cậu.
“Lấy ra.”
Văn Khâu đờ người, lấy điện thoại di động ra từ dưới bàn.
Đinh Huy nhìn điện thoại với khuôn mặt tái mét, trừng mắt nhìn Văn Khâu, nét mặt căng đét, cứ như sắp tức trào máu họng.
Văn Khâu mím môi, ngoan ngoãn nộp bài thi.
“Em đang làm gì vậy?” Đinh Huy ấn vai cậu.
“Em làm xong rồi nên nộp bài.”
Đinh Huy nghi ngờ liếc nhìn cậu, những học sinh khác cũng tò mò nhìn sang.
Đinh Huy lật đi lật lại tờ giấy, đúng là cậu đã thực sự hoàn thành bài thi — Chỉ mới bắt đầu làm bài một tiếng mà cậu đã viết xong cả bài viết rồi.
Sắc mặt Đinh Huy càng tái xanh, giọng điệu anh cứng ngắc: “Nộp bài rồi thì ra ngoài đi.”
Anh nhìn bóng lưng Văn Khâu rồi nói thêm: “Để tôi xem lần này em được bao nhiêu điểm.”
Điểm kiểm tra lần trước của Văn Khâu đã bết bát lắm rồi, Đinh Huy giận mà không nói, ai mà biết giờ Văn Khâu còn đâm thẳng đầu vào họng súng.
Đêm đó trong căn phòng của nhân viên trường, Đinh Huy đập điện thoại xuống bàn: “Em nhập mật khẩu đi, để tôi xem em làm gì trong kỳ thi.”
Văn Khâu đứng trước mặt anh: “Em không gian lận.”
“Vậy em nghịch gì trên điện thoại?” Đinh Huy dựa vào lưng ghế, khoanh tay chờ cậu thú nhận.
“… Trò chuyện.”
“Trò chuyện với ai?”
Văn Khâu dài giọng: “Anh Đinh, đây là chuyện riêng tư của em.”
Đinh Huy không nguôi mà còn tức giận đập bàn: “Đừng cợt nhả với tôi.
Là một học sinh, em có cảm thấy có lỗi với bản thân khi lướt trang web hẹn hò đồng giới trong kỳ thi không?!”
Văn Khâu thôi cười, chắp tay ra sau lưng.
Lần này Đinh Huy thật sự rất tức giận, dáng vẻ riết quen không sợ bị mắng của Văn Khâu khiến anh sầm mặt giận dữ: “Em nghĩ nhà trường quá khoan dung với em à? Hay là em thấy điểm mình cao nên không cần chăm chỉ? Em cứ phải đặt mình vào môi trường và trạng thái tồi tệ nhất đúng không? “
Văn Khâu cúi đầu, hai tay chắp sau lưng, không nhìn ra được là chân thành hay có lệ: “Lần sau em hứa sẽ không làm như vậy nữa.”
“Hứa thì có ích lắm à?” Đinh Huy tức giận, “Tuổi này nên làm gì, giờ em muốn làm gì? Định bỏ học đi làm quen khắp nơi à? Được rồi em đi đi, tôi sẽ giúp em bỏ học ngay bây giờ!”
Anh cũng tò mò về những điều mới mẻ khi còn học đại học, anh cũng từng vì tò mò đã đến quán gay bar và lượn vào các trang web bí mật một vài lần, nhưng đó không phải là thứ mà một học sinh trung học như Văn Khâu nên xem, anh cũng thấy tiếc khi một mầm non như vậy xuống dốc.
Tuy nhiên, kết quả của việc cố gắng giữ gìn và quan tâm hết sức là lời đồn ở trường học lan truyền chóng mặt và điểm số tuột dốc không phanh.
Đinh Huy chỉ thẳng vào và mắng cậu, tức giận đến mức chửi thề.
Mắng tới mức ngón tay run bần bật, anh thấy hơi khó thở, bèn ngồi xuống hút một điếu thuốc.
Văn Khâu nãy giờ chỉ im lặng: “Anh Đinh…”
“Em cũng muốn một điếu à?” Đinh Huy liếc xéo.
Văn Khâu vội vàng lắc đầu.
Đinh Huy thả lỏng người khi thấy vẻ mặt căng thẳng của cậu, mỉm cười rồi lập tức nghiêm mặt nói: “Em mà nói có tôi đánh gãy chân.”
“Anh có còn là thầy nữa không?” Văn Khâu than thở.
“Tôi mà là người nhà em thì hay, vậy thì tôi có thể đánh em một cái rồi.” Đinh Huy doạ cậu.
Văn Khâu nghiêm nghị nhắc nhở: “Bạo lực gia đình là vi phạm pháp luật.”
Cậu nói nhẹ như không, nhưng Đinh Huy lập tức nhận ra mình đã nói hơi quá.
Lúc nhỏ Văn Khâu từng bị nhận nuôi, cũng nhiều lần bị đánh đập.
Đinh Huy cắn điếu thuốc, lúng túng mở miệng rồi lại ngậm lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đổi sang dùng tình cảm: “Văn Khâu, em rất giỏi.” Anh dừng lại, “Giống như cha em vậy.”
“Em cũng đâu phải con ruột của ông ấy, sao mà giống được.” Văn Khâu cũng không cảm động.
Đinh Huy lắc đầu, suy nghĩ một lát mỉm cười: “Không liên quan gì đến chuyện có phải con ruột hay không, lúc trước ông ấy đã cứu tôi trong trận lở đất ấy, bây giờ đến lượt tôi – cũng không thể tính là cứu em, tôi chỉ có thể nói rằng tôi có thể kéo em lên.
Chẳng một thầy giáo nào lại đứng yên nhìn học sinh ưu tú của mình lầm đường lạc lối.”
Văn Khâu hỏi một câu sắc bén: “Sao lại là lầm đường? Em đâu có làm tổn thương tới ai đâu.”
Có một người đứng trên hành lang bên ngoài ký túc xá giáo viên, dáng người thẳng tắp, trên cửa in hơn nửa bóng người.
Hắn định gõ cửa nộp tài liệu nhưng dừng lại khi nghe được câu hỏi.
Tống Tông Ngôn không biết nên tiến hay lùi.
Đinh Huy đang ngồi trên ghế tựa, dường như bị câu hỏi chặn họng, hồi lâu anh không lên tiếng, chỉ cúi đầu hút thuốc.
Hai người họ im lặng rất lâu.
Cho đến khi hút xong điếu thuốc, Đinh Huy mới cười khổ nói: “Em có nhớ lần bà của em đến trường vì chuyện của em với Tôn Thế Lâu không?”
Vẻ mặt Văn Khâu thay đổi khi anh nhắc đến bà.
Cậu không hiểu tại sao anh lại đột ngột nhắc đến chuyện này.
“Bà ấy không nghe thấy những gì hiệu trưởng và trưởng khoa nói với mình, chỉ trả lời ‘Cái gì’ lặp đi lặp lại.
Lúc đó đến cả tôi cũng bị bà ấy lừa.”
Văn Khâu từ từ mở to mắt.
Đinh Huy nhận ra nét mặt cậu thay đổi bèn nói tiếp: “Bà cụ rất thông minh.
Sau khi tiễn bà về, tôi quay lại văn phòng sửa lại giấy tờ.
Nửa giờ sau tôi xuống lầu lấy đồ mới phát hiện, bà đã tự mình trở lại và đang đọc cái gì đó trước bảng thông báo.”
Bà cụ đang xem thông báo của trường về hình phạt của Văn Khâu.
Đôi mắt mờ nhoè khiến bà không thể nhìn rõ, bà phải cúi người ghé sát khuôn mặt lại gần, đôi mắt mờ đục dán lên lớp kính lạnh lẽo.
“Bà ấy nhìn thấy tôi thì nói với tôi rằng chữ trong đó quá nhỏ, bà ấy không thể đọc rõ, có thể đưa cho bà một bản mang về nhà được không, bà ấy muốn nhìn thật kỹ.”
Văn Khâu siết chặt tay, giọng run run: “Bà biết rồi sao…?”
Lòng của bà cụ như gương sáng, nghe không được lời tốt, lời nói xấu đều lọt vào tai.
Làm sao bà có thể không nghe thấy khi người ta nói rất to vào tai bà rằng cháu bà là người đồng tính và phá hỏng bộ mặt của trường.
Nhưng nghe là một chuyện, còn giả vờ không biết là một chuyện khác.
Bà đã lớn tuổi, tư tưởng cũng lạc hậu, dường như chẳng thể hiểu nổi tại sao cháu mình lại thích con trai.
Nhưng cho dù thằng bé thích con trai hay con gái, Văn Khâu mãi mãi là người nhà của bà.
“Sau này bà ấy thường gọi điện hỏi thăm tình hình của em ở trường, nhưng bà cụ chỉ hỏi một điều, em có bị bắt nạt hay không.”
Văn Khâu giật mình.
Cậu nhớ rằng bà cũng thường hỏi cậu câu này.
Văn Khâu không bất cần như cậu thường thể hiện – Những lời xì xào cùng ánh mắt khinh miệt, ban đầu cậu cũng rất hoảng loạn và sợ hãi khi mối quan hệ của cậu với Tôn Thế Lâu bị phanh phui.
Cũng may bà nội bị điếc, bà bị gọi đến trường thì cũng không nghe thấy gì, sự cố được gia đình Tôn Thế Lâu giải quyết nhanh chóng, không còn một gợn sóng nào có thể quấy rầy bà cụ nhà cậu nữa.
Cậu mừng thầm, cũng giấu không kể cho bà nghe.
Nhưng cậu không đoán ra, hóa ra cả hai đều đang giả ngốc.
Lúc hấp hối dường như bà vẫn còn nhớ đến chuyện này, bà nằm trên giường bệnh nắm chặt tay Văn Khâu, giọng nói đứt quãng nhưng đong đầy sự lo lắng: “Khâu Khâu của bà đừng để bị người ta bắt nạt nhé.”
Từ lúc Văn Khâu lên trung học cơ sở, bà hiếm khi gọi Khâu Khâu như thuở cậu còn bé.
Chỉ trong đêm ấy, bà đã gọi như vậy rất nhiều lần và liên tục lặp đi lặp lại câu nói này, mãi đến lúc bà không còn biết mình đang nói về gì nữa.
Khi trời hửng sáng, bà đã không thể gọi được nữa rồi.
“Mọi việc em làm có thể không làm tổn thương người khác.” Đinh Huy thở dài, dập điếu thuốc và ngước nhìn cậu, “Nhưng sẽ có người mãi luôn lo lắng em bị người khác làm tổn thương.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...