Edit by Lơ
Beta by Bluerious
______________
Sự im lặng bao trùm trong ký túc xá nhỏ, Tống Tông Ngôn ngồi trên ghế không nói lời nào, điện thoại vang lên mấy lần, Hạ Vân Kiều thấy hắn đột nhiên cúp điện thoại, nghĩ có chuyện gì xảy ra với hắn, đang lo lắng hỏi.
Tống Tông Ngôn cố gắng bình tĩnh lại một lúc lâu mới cầm máy trả lời tin nhắn bằng vài câu ngắn gọn: Không sao, cậu đi ngủ sớm hơn đi.
Nói như chưa nói gì, Hạ Vân Kiều ném điện thoại bên cạnh gối, lột mặt nạ, lộ ra vẻ mặt khó chịu thực lòng.
Tống Tông Ngôn hiếm khi bộc lộ tiếng lòng với người khác, trong quá trình chơi chung với người ta, hắn đảm nhận vai trò là người biết lắng nghe và đưa ra những lời khuyên phù hợp.
Tống Tông Ngôn có vẻ ngoài lạnh lùng bẩm sinh, đối xử với người ta nhìn qua thì có vẻ dịu dàng và ân cần, nhưng trên thực tế lại luôn duy trì khoảng cách, đây mới là sự từ chối vô tình nhất.
Nếu không, tại sao Hạ Vân Kiều lại không ra tay và thiết lập mối quan hệ sau một thời gian dài.
Nhưng Hạ Vân Kiều không vội, cô tin chắc rằng Tống Tông Ngôn sẽ chọn cô khi thời cơ đến.
Tất cả những gì cô phải làm bây giờ là chờ đợi, chờ đến khi vào đại học, mọi thứ sẽ đâu vào đấy.
——Nhưng cũng phải nói, nếu Văn Khâu là con gái, Hạ Vân Kiều sẽ cảm thấy hơi lo lắng.
Nhưng không có nếu, giới tính của Văn Khâu đã khiến cậu không còn cơ hội, theo quan sát về những người xung quanh Tống Tông Ngôn hiện giờ, Hạ Vân Kiều tin rằng cô có lợi thế.
Ở bên kia, không khí vẫn còn căng thẳng.
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, giờ đang là 1 giờ sáng.
Văn Khâu đã ở trong phòng vệ sinh hơn một giờ, nhưng bên trong vẫn không có một tiếng động.
Tống Tông Ngôn mặt sa sầm ngồi trên ghế, môi vẫn còn vết cắn của Văn Khâu vừa rồi, chạm nhẹ thì nó lại nhói lên.
Những gì đã xảy ra cách đây vài năm đang quay lại trước mắt hắn, nhưng người đã thay đổi, kiểu “cưỡng bức” bất chấp mong muốn của hắn đã khiến Tống Tông Ngôn muốn bỏ chạy trong phút chốc mà không cần nghĩ.
Nếu có thể, hắn sẽ lập tức rời khỏi ký túc xá, không ở cùng Văn Khâu nữa, nhưng giờ là rạng sáng, không thể về nhà hay tìm ký túc xá trống khác cho hắn ngủ một đêm.
Vòi trong phòng vệ sinh không được khoá kỹ, nước chảy tí tách trên thành sứ của bồn rửa.
Ký túc xá bên cạnh hình như còn chưa ngủ, đột nhiên vang lên tiếng hát, vách tường cách âm không tốt, tựa như vang lên bên tai.
Văn Khâu ngồi ở trên bệ rửa mặt, trong phút chốc còn tưởng rằng tất cả chỉ là ảo giác, não quay cuồng, người nóng như lửa đốt.
Đinh Huy từng nói cậu thiếu lửa đốt sau lưng để chạy về phía trước, nhưng bây giờ có rồi, lửa cháy trong người, thiêu đốt lý trí của cậu thành tro bụi.
Có rất nhiều cơ hội và cách để tỏ tình với Tống Tông Ngôn, nhưng cậu lại chọn một trong những cách tồi tệ nhất.
Cánh cửa phòng vệ sinh cuối cùng cũng bị vặn mở từ bên trong, một bóng đen mảnh mai kéo lê trên mặt đất.
Văn Khâu liếc nhìn Tống Tông Ngôn đang sầm mặt, sau đó cúi đầu dời tầm mắt xuống chân, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi cậu… Tớ uống nhiều quá… Tớ nhầm cậu là…”
Có vô vàn lý do để bao biện cho nụ hôn vừa rồi, như tớ uống say và nhầm cậu thành người khác.
Dẫu vô lý đến vụng về, nhưng những lời bào chữa này nhằm che đậy một sự thật, dù sao cũng tốt hơn là để lộ nó.
Nhưng lại mắc kẹt trong họng, mãi chẳng thốt nổi thành lời.
Văn Khâu cười khổ, dẹp đi.
Bí mật mà cậu muốn che giấu là bí mật dễ lộ nhất trên đời.
——Thích một người, làm sao có thể giấu được.
“Nếu cậu cảm thấy ghê tởm, cho tớ xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Văn Khâu hít một hơi, bước tới.
Tống Tông Ngôn thấy cậu bước tới thì lùi lại, khiến cho bánh xe của ghế dịch đi tạo tiếng vang.
Văn Khâu dừng lại, ngồi xổm xuống cách hắn một khoảng nhặt linh kiện rải rác trên mặt đất, vừa cúi đầu nhặt vừa cười nói: “Dù sao đồng tính đã là ghê tởm, ai cũng nói như vậy phải không?”
Từ góc độ của Tống Tông Ngôn có thể nhìn thấy chỏm đầu của Văn Khâu, hắn cau mày định nói, nhưng nhìn thấy miếng vải hiếu màu đen trên cánh tay của Văn Khâu, chiếc áo khoác đen mà Văn Khâu đang mặc và miếng vải hiếu cùng một màu nên rất khó thấy.
Khi Tống Tông Ngôn nhìn thấy miếng vải hiếu thì đột nhiên quên mất mình định nói gì.
Văn Khâu không để ý đến ánh mắt của hắn, cậu rất mệt mỏi, không muốn nghĩ ngợi gì.
Sau khi nhặt linh kiện và đặt lên bàn Tống Tông Ngôn, Văn Khâu vẫn không nhìn hắn, cụp mắt rồi lại nói: “Tớ xin lỗi.”
Một câu vô nghĩa, chẳng cứu vãn được gì.
Cậu hiếm khi xin lỗi, từ khi quen nhau tới nay, hình như Tống Tông Ngôn chưa bao giờ nghe cậu nói ba chữ này.
Văn Khâu biết có lẽ hắn sẽ làm lơ mình, cho nên không đợi hắn đáp lại, lên giường nằm, quay lưng về phía Tống Tông Ngôn, không nói nữa.
Trắng đêm không ngủ.
Ngày hôm sau khi Văn Khâu đến lớp, Trữ Văn Hinh vui mừng nói: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Văn Khâu nhìn thấy giấy kiểm tra và sách bài tập gọn gàng trên bàn của mình: “Cậu giúp tớ dọn dẹp à?”
“Đúng á.” Bạn cùng bàn của Văn Khâu trả lời thay, người này thường thu mình, học với nhau gần ba năm, Văn Khâu cũng chỉ mới nói vài câu với cậu ấy, lần này hiếm khi đối phương chủ động nói, “Nhưng hầu hết các bài đều thi và chữa hết rồi nên cũng chẳng ích gì mấy.”
“Ồ, cảm ơn nhé.” Văn Khâu ngồi xuống, đáp lại, “Có ích mà, tớ sẽ làm lại lúc nào rảnh.”
“Ỏ, vậy tớ sẽ quan sát thật kỹ xem cậu có làm thật không.” Trữ Văn Hinh ngồi sau cười nói.
Văn Khâu bất lực: “Cô gái này, tại sao cậu luôn vạch trần mong muốn nghiêm túc học tập của tớ vậy?”
Dẫu cậu không vui nhưng vẫn cười nói cả buổi, đến tiết tự học buổi tối, có mấy người bạn đã không còn quá dè dặt lại hỏi: “Văn Khâu, cậu xin nghỉ lâu thế để làm gì vậy?”
“Đi chơi thôi.” Văn Khâu nói.
“Thật à, tụi tôi cứ tưởng nhà cậu có việc gì, hoá ra là chơi lớn.”
“Thật mà.”
Chỗ họ hơi ồn, nhiều người trong lớp nhìn sang.
Có người ngồi trước quay lại nói với Tống Tông Ngôn: “Lớp trưởng, chuông reo rồi mà thầy Đinh vẫn chưa đến, cậu lên giữ trật tự đi.”
Tống Tông Ngôn gật đầu và gõ bàn: “Đừng nói chuyện, yên lặng học bài.”
Âm cuối của hắn hoà cùng tiếng cười của Văn Khâu, mọi người lập tức im phăng phắc.
Văn Khâu ngừng cười và bắt đầu làm bài tập.
Cậu giấu vải hiếu vào trong áo khoác nên không ai có thể nhìn thấy hay chỉ trỏ, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nhẹ nhàng thoải mái.
Sau một đêm mất ngủ, Tống Tông Ngôn không về ký túc xá, chỉ đến tối thứ Tư, có người mới để ý rồi chặn Tống Tông Ngôn đang đi về phía cổng trường thắc mắc: “Lớp trưởng, sân thể dục và ký túc xá không đi hướng đó.”
“Tôi về nhà.” Tống Tông Ngôn dừng lại để trả lời cậu ta.
“Tại sao lại về nhà?”
Văn Khâu tình cờ đi ngang phía sau bọn họ, nhưng không dừng lại mà lướt qua.
Tống Tông Ngôn dừng lại vài giây trước khi nói, “Tôi có việc phải làm.”
Cậu bạn không nghĩ nhiều về điều đó, cậu ta vẫy tay chào tạm biệt để bắt kịp Văn Khâu, choàng cổ cậu từ phía sau: “Này, này, Văn Khâu, lớp trưởng đã về nhà rồi, vậy là chỉ có một mình cậu trong căn phòng trống trải à?”
Văn Khâu ân cần nói: “Vậy Dương quý nhân có muốn tới thị tẩm không?”
“Ồ, nếu đêm nay hoàng thượng muốn lật thẻ của thần thiếp, thần thiếp sẽ chải chuốt rồi tới ngay.” Cậu bạn này tên là Trương Phong Dương, là tay chơi chính hiệu.
Bạn gái cũ thì nhiều không đếm xuể, ai cũng nói chuyện được, cũng coi như bạn hơi thân của Văn Khâu.
Sau khi biết Văn Khâu thích người đồng giới, cậu ta không nhưng không cắt đứt liên lạc với cậu mà vẫn đối xử với cậu như trước đây.
Tống Tông Ngôn đi về phía cổng trường mà không ngoái lại.
Trương Phong Dương liếc nhìn, giả vờ thở dài: “Quan hệ của cậu và Tống Tông Ngôn bây giờ có vẻ lạnh nhạt quá, rõ ràng trước kia thân như vậy.
Chỉ vì cậu là gay? Không đến nỗi chứ.”
Ai cũng cảm thấy không đến nỗi vậy, Trữ Văn Hinh cũng thế mà Trương Phong Dương cũng thế, nhưng người kia thật sự không chịu nổi.
Ngay cả Văn Khâu cũng không thể tin được khi lần đầu nghe Tống Tông Ngôn nói ghê tởm đồng tính luyến ái.
“Hay là cậu ta cũng giống như thằng chó Tần Miểu, tưởng cậu thích cậu ta nên sợ hãi?” Nhắc đến Tần Miểu, Trương Phong Dương không khỏi cười mỉa, lật đổ suy luận của chính mình, “Không thể nào, không thể nào, Tống Tông Ngôn đâu thể khuyết tật não như thằng Tần Miểu được.”
“Tại sao không?” Lời của Văn Khâu không rõ là thật hay giả, “May mà cậu ấy không trả thù đó, dẫu sao thì cũng là thật mà, tớ thích cậu ấy, nên cậu ấy sợ né tớ như né tà.”
“Thật không?” Trương Phong Dương nhìn cậu chằm chằm.
Trăng sáng sao thưa, máy bay vụt qua bầu trời, ánh sáng trên không lúc tỏ lúc mờ.
“Lừa cậu đó.” Văn Khâu tách khỏi cậu ta rồi đi đến siêu thị nhỏ màu đỏ của trường, “Tớ đi mua đồ uống.”
“Mùa đông rồi mà cậu vẫn không uống nước nóng à?” Trương Phong Dương gào lên hỏi Văn Khâu đã đi xa.
“Không.” Văn Khâu đáp.
Giờ cậu đang nóng bừng, toàn thân tràn ngập khát khao thầm lặng và cháy bỏng.
Nó cháy tới nỗi đổ bao nhiêu tuyết lạnh vào cũng chẳng thể dập tắt nổi khát khao ấy.
Vậy nên, Tống Tông Ngôn à, hãy nhìn em đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...