Editor: Diệp Hạ
Lúc Trình Mộc Quân mở mắt ra, hắn vẫn thấy hơi hoảng hốt.
Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh một lát, quẩn quanh nơi chóp mũi là hơi thở lạnh băng chỉ có ở bệnh viện.
"Hệ thống, cậu báo bug thế nào rồi?"
Hệ thống: "Không nhanh thế đâu, thế giới tu tiên có lượng số liệu quá lớn, bọn họ vẫn đang phân tích."
Trình Mộc Quân trợn mắt: "Các người là gánh hát rong à? Hiệu suất quá thấp."
Hệ thống thở dài: "Ầy, cậu cũng biết mà, Thần Số Liệu chỉ mới được tạo ra trong vài thập niên gần đây thôi, làm việc không được thuần thục thì cũng phải thông cảm chớ!"
Trình Mộc Quân không thông cảm một chút nào: "Nếu mà ở thế giới loài người, với hiệu suất này của mấy người thì đã bị đá ra lâu rồi."
Hắn nhíu mày, vẫn cảm thấy giai đoạn cuối ở thế giới trước hơi kỳ lạ.
Tuy rằng đúng là như hắn phỏng đoán, sau khi Hách Viễn phi thăng, sửa chữa lập tức được hoàn toàn. Nhưng câu nói cuối cùng của Hách Viễn đó, luôn làm Trình Mộc Quân thấy hơi......
Quen thuộc.
Trình Mộc Quân lại hỏi: "Tình huống của thế giới vừa rồi như thế nào?"
Hệ thống trả lời: "Cũng giống thế giới của Tần Lý thôi, số liệu đang chạy, nếu không có chuyện gì thì sẽ có thể mở ra lần nữa. A, từ từ, có phản hồi rồi."
Trình Mộc Quân hỏi: "Phản hồi gì?"
Hệ thống: "Ừm, đầu tiên là.... trong ảo cảnh không tồn tại số liệu của giáo huấn tình yêu. À, không tồn tại này."
Trình Mộc Quân nghe thấy đáp án này cũng không kinh ngạc lắm. Hắn chỉ hơi sửng sốt, lười biếng đứng dậy lấy điện thoại, nói: "Không tồn tại giáo huấn tình yêu, vậy thì đó là tôi đã tự động lòng....."
Trong giọng nói tràn đầy hoài niệm, trừ cái này ra thì cũng chẳng còn cảm xúc gì khác.
Hệ thống kinh ngạc, hỏi: "Thế mà cậu lại động lòng? Không khoa học."
Trình Mộc Quân cười cợt: "Nghĩ gì thế, tôi nói rồi, thất tình lục dục tôi đều có, động lòng thích một người cũng không kỳ lạ, tôi vẫn còn nhớ mối tình đầu của mình......"
Nói tới đây, tự nhiên hắn bị mắc kẹt, cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Thôi, nghĩ không ra."
Sinh mệnh của Trình Mộc Quân quá dài, dần dà sẽ quên đi rất nhiều chuyện. Hắn cho rằng, với mối tình đầu, mặc dù tình yêu đã tiêu tán, nhưng bản thân cũng sẽ không quên.
Nhưng giờ nghĩ lại, lại phát hiện thế mà mình đã quên mất khuôn mặt người nọ, chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ.
Hơi kỳ lạ.
Trình Mộc Quân nhéo nhéo mũi, không nghĩ nhiều nữa, nhưng bóng dáng trong đầu lại dường như dần dần chồng lên Hách Viễn.
Hắn hơi bực bội, chọt màn hình điện thoại loạn xạ, không cẩn thận mở album ra.
Bên trong album tràn đầy những tấm ảnh chụp Tiêu Ngật Xuyên, lại không có mấy tấm nhìn ống kính, phần lớn đều là chụp lén, tràn ngập mùi liếm cẩu si hán.
Thậm chí ngay cả một tấm ảnh chụp chung cũng không có, thú vị phết.
Hắn bắt đầu xoá từng tấm một, miễn cho lúc sau bị Tiêu Ngật Xuyên phát hiện rồi lại lật xe.
Xóa xóa, ngón tay hắn ngừng lại ở một tấm ảnh chụp hoàng hôn.
Dưới hoàng hôn, ngược sáng, mặt mũi của người trong ảnh mờ mịt không rõ, chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ, có thể thấy đó là hình dáng rất hoàn hảo.
Trình Mộc Quân im lặng một lát, giữ lại.
Hệ thống hỏi: "Hử? Cậu mềm lòng?"
Trình Mộc Quân cười cười, ngơ ngẩn nhìn ảnh chụp: "Cậu có cảm thấy dáng người này rất giống Hách Viễn không?"
Hệ thống: "Òaaa. Cậu không quên được Hách Viễn, nói không chừng sẽ có thể độ kiếp."
Trình Mộc Quân cũng không phủ nhận, nói: "Tạm thời chắc là không quên được, nhưng chuyện tình kiếp này, phỏng chừng là rất khó, giờ cũng chỉ là cảm giác hoài niệm khi nhớ tới người cũ mà thôi, đau thấu tâm can gì đó, tôi không cảm nhận được."
Đang lúc họ nói chuyện, có người đẩy cửa vào.
Trình Mộc Quân lười biếng ngẩng đầu, an tĩnh như thế thì chỉ có thể là Tiêu Ngật Xuyên.
Nếu là đám Chu Tắc đó, chắc chắn chưa đến cửa đã bắt đầu gào to.
Hắn tiếp tục nhìn ảnh chụp, nghĩ sau này có nên sửa tấm ảnh này một chút không, làm cho càng giống Hách Viễn, để không quên đi người bạn trai cũ này nữa.
Thế giới này, Trình Mộc Quân là một họa sĩ, đã từng cõng giá vẽ đi khắp mọi nơi, nhưng sau khi quen biết Tiêu Ngật Xuyên, suốt ba năm ở một nơi không dời tổ.
Đối với hắn mà nói, thay bức ảnh này thành Hách Viễn cũng không phải việc gì khó.
"Em đang xem cái gì?"
Tiêu Ngật Xuyên vừa vào cửa đã thấy Trình Mộc Quân ngồi trên giường bệnh, an tĩnh xem điện thoại.
Hôm nay xuất viện, Trình Mộc Quân đã thay về quần áo của mình, một cái áo chữ T trắng đơn giản, làm màu da của màu hắn đã trắng lại càng trắng hơn. Nằm viện lâu ngày nên tóc đã hơi dài, mềm mại rũ xuống trán, làm nổi bật hàng lông mi dài.
Trình Mộc Quân có gương mặt rất đẹp, thậm chí đẹp đến quá mức, đây là sự thật mà mọi người công nhận.
Đây là một gương mặt mà sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể nảy sinh ác cảm, nhưng Tiêu Ngật Xuyên lại không rõ tại sao y lại cảm thấy chán ghét ngay lần đầu tiên gặp Trình Mộc Quân.
Ba năm sau, thậm chí Tiêu Ngật Xuyên còn nghi có phải tinh thần mình có vấn đề hay không, thường xuyên tối hôm trước thì động lòng với Trình Mộc Quân, nhưng đến rạng sáng hôm sau lại chuyển thành chán ghét.
Tiêu Ngật Xuyên nhìn nhìn, cảm thấy hơi lạ. Vẻ mặt Trình Mộc Quân vô cùng hoài niệm, nhìn vào là biết thứ hắn đang xem là hồi ức tốt đẹp chạm đến sâu trong tâm hồn.
Thậm chí y còn cảm thấy, Trình Mộc Quân giờ phút này cách mình rất xa, xa đến nỗi như không phải người một thế giới.
Cảm giác xa lạ này làm Tiêu Ngật Xuyên đột nhiên mất bình tĩnh, mở miệng đánh vỡ bầu không khí này.
Trình Mộc Quân nghe thấy tiếng động, cuối cùng cũng nâng mắt lên, thản nhiên liếc qua Tiêu Ngật Xuyên một cái rồi cất điện thoại đi: "A, là anh à. Sao anh lại đến đây?"
Tiêu Ngật Xuyên bị nghẹn lại, lặp lại câu nói một tiếng trước: "Tôi tới đón em xuất viện, đã làm xong thủ tục rồi."
Thật sự là Trình Mộc Quân không phải cố ý muốn bơ hắn, chỉ là thời gian ở thế giới tu tiên quá lâu, vẫn chưa kịp hoàn hồn. Nói thật, nếu không phải là hệ thống nhắc nhở, suýt nữa hắn đã quên tên đàn ông trước mặt này là Tiêu Ngật Xuyên.
"Chu Tắc đâu, cậu ấy nói đến đón tôi mà? Tôi với anh lại không thân, để anh đón tôi xuất viện không hay lắm đâu."
Tiêu Ngật Xuyên trải qua mấy ngày rèn luyện đã miễn dịch với mấy câu kiểu này: "Chu Tắc lái xe đến, nhưng ở gần đây không có chỗ nào để đỗ xe, cậu ta đang ở đối diện trung tâm mua sắm."
Được rồi.
Trình Mộc Quân đứng dậy, cầm hành lý đã chuẩn bị sẵn: "Đi thôi."
Theo động tác, điện thoại dưới chăn lộ ra, Trình Mộc Quân xoay người muốn lấy, lại không cẩn thận mở khóa, tấm ảnh trước khi khoá máy hiện lên trên màn hình.
Ảnh chụp cứ vậy mà nhảy thẳng vào mắt Tiêu Ngật Xuyên, y bất giác nói: "Bức ảnh này?"
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, vô tội hỏi: "Anh quen người này à? Tôi cứ cảm thấy tôi đã gặp ở đâu rồi."
Tiêu Ngật Xuyên đang muốn nói người trong ảnh là mình, lại nghe Trình Mộc Quân nói tiếp.
"Có vẻ người trong tấm ảnh này là mối tình đầu của tôi, nhưng không biết người ở đâu rồi."
Tiêu Ngật Xuyên: "......" Chân mày y cau lại, bắt được từ mấu chốt, mối tình đầu?
Y bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Trình Mộc Quân ở một bữa tiệc, đối phương vừa nhìn thấy y là mắt sáng lên, không giống như đang nhìn một người xa lạ.
Hệ thống: "Mối tình đầu cái gì, sao cậu lại bịa chuyện nữa thế, bị vạch trần thì biết làm sao?"
Trình Mộc Quân dùng một câu đã hạ gục được Tiêu Ngật Xuyên, xách hành lý ra ngoài, thản nhiên nói: "Không phải có thiên sứ nhỏ là cậu đó hay sao? Máu tụ trong đầu mà cậu cũng làm ra được, tạo một cái mối tình đầu cũng không phải chuyện lớn mà, tôi đánh giá cậu rất cao đó, moah moah."
Hệ thống: "......" Nó cảm thấy hình như mình bị tính kế rồi, đáng lẽ ra ngay từ lúc bắt đầu không nên giúp hắn giả mất trí nhớ.
Trình Mộc Quân và Tiêu Ngật Xuyên đứng đợi ở cửa bệnh viện một lát, mãi vẫn không thấy xe Chu Tắc đến, gọi điện thoại qua hỏi mới biết đã xảy ra một sự cố nhỏ, phải chờ thêm lát nữa.
Hai người đành vào lại bệnh viện, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mới ngồi xuống không bao lâu, Tiêu Ngật Xuyên nhận một cuộc điện thoại, nói là có một số giấy tờ cần phải ký tên, đứng dậy vội vàng rời đi.
Trong khu vườn nhỏ chỉ còn lại một mình Trình Mộc Quân.
Hắn chán muốn chết, lấy điện thoại ra bắt đầu lướt.
Một lát sau, có người đứng trước mặt Trình Mộc Quân, nói: "Xin chào?"
Trình Mộc Quân vốn tưởng rằng là Tiêu Ngật Xuyên, lười biếng ngẩng đầu, lúc nghe thấy giọng nói mới thấy kì lạ, hắn vừa nhấc đầu, cả người lập tức đờ ra.
"Tiêu? A không, anh là?"
Người đứng trước mắt, thế mà lại có gương mặt cực kỳ giống với Tiêu Ngật Xuyên, nếu chỉ nhìn thoáng qua, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ cho rằng người này là Tiêu Ngật Xuyên.
Nhưng nhìn thêm cái nữa sẽ biết, đây không phải Tiêu Ngật Xuyên.
Người đàn ông trước mặt có nước da ngăm, tóc rất ngắn, nhìn là biết người quanh năm hoạt động ngoài trời, khí chất hoàn toàn khác với Tiêu Ngật Xuyên sống trong nhung lụa.
Hắn mặc đồ cũng rất tuỳ tiện, hoodie đen, quần jean, lúc cười lên lộ hai hàng răng trắng nhìn vô cùng cuốn hút, bên môi còn có một cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Tất cả, đều khác với Tiêu Ngật Xuyên.
"Cậu không nhớ tôi à?" Người đàn ông kinh ngạc.
Trình Mộc Quân dại ra, gấp gáp gọi hệ thống: "Người này ai vậy? Cậu thật sự tạo mối tình đầu cho tôi à? Cậu viết code nhanh vậy á?"
Hệ thống: "Cái gì vậy chứ, không liên quan đến tôi, tôi cũng không biết sao lại thế này, cậu cứ tùy cơ ứng biến đi."
Được đáp án này, Trình Mộc Quân bất đắc dĩ, đành phải soạn lý do vạn năng lần nữa: "A, ngại quá, lúc trước đầu tôi bị va đập, quên không ít chuyện."
Người đàn ông sửng sốt, nói: "Thì ra là vậy, bốn năm trước, cậu ở nước F......"
Lời còn chưa dứt đã nghe phía sau có người hô: "Anh Minh Duệ?"
Người đàn ông thuận thế nói: "A, đúng rồi, tôi tên Tiêu Minh Duệ."
Nói xong hắn quay đầu lại, thuận miệng hỏi, "Ngật Xuyên? Sao em lại ở bệnh viện."
Tiêu Ngật Xuyên đi tới, nói: "Đón.... bạn xuất viện."
Tiêu Minh Duệ nhìn Trình Mộc Quân, lại nhìn Tiêu Ngật Xuyên, nói: "A, đây là bạn của em? Vậy thật tốt quá."
Tiêu Ngật Xuyên nhíu mày, không nói gì.
"Vậy là cậu tin tôi không phải người xấu rồi chứ, tôi là anh họ của Tiêu Ngật Xuyên, thêm wechat đi, có rảnh lại nói chuyện." Có vẻ như Tiêu Minh Duệ còn chuyện khác phải làm, thêm wechat của Trình Mộc Quân xong thì lập tức rời đi.
Để lại Trình Mộc Quân với gương mặt mờ mịt và Tiêu Ngật Xuyên đang cau có.
***
Nửa tiếng sau, cuối cùng Trình Mộc Quân cũng ngồi trên chiếc xe mà Chu Tắc khoan thai tới muộn.
Hắn nhìn Tiêu Ngật Xuyên qua kính chiếu hậu một lát, sau đó nhắm mắt lại, hỏi hệ thống lần nữa: "Hệ thống, tên Tiêu Minh Duệ này là sao? Người này là người trong kịch bản à?"
Hệ thống im lặng một lát: "Thật ra, thế giới trừng phạt vốn dĩ không kịch bản gì, chỉ là một trò chơi có thiết lập mà thôi, cho nên.... tôi cũng không biết."
Được rồi, Trình Mộc Quân đã quá quen với hệ thống không đáng tin, không truy hỏi nữa.
Dù sao thế giới trừng phạt cũng không quan trọng, đi một bước tính một bước.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Trình Mộc Quân không đợi được Tiêu Minh Duệ xuất hiện, mà đợi được lời nhắc tiến vào thế giới tiếp theo.
【Truyền tống trong 3, 2, 1——】
Thế giới hiện đại
Nhân vật: Bạn trai cũ của nhân vật công, chê nghèo yêu giàu có mới nới cũ vứt bỏ công, sau khi thất bại trong tình cảm thì quay đầu lại làm liếm cẩu, thế nhưng chỉ có thể trở thành một hòn đá nhỏ bị đá văng trên đuòng tình cảm của công thụ.
Phân loại cốt truyện: Ấm áp, cứu rỗi, chữa khỏi
Xác suất độ kiếp thành công: 65%.
____
Tui làm 5 bộ thì hết 3 bộ thụ có thiết lập họa sĩ rồi =)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...