Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Tận dụng thời cơ, Trình Mộc Quân không kịp nghĩ vì sao tâm cảnh Hách Viễn lại bỗng nhiên rối loạn, theo bản năng thả thần thức ra, lập tức chèn ép Hách Viễn.
Bên trong ảo cảnh, chỉ cần nguyên thần mạnh hơn là có thể khống chế ảo cảnh.
Hắn tiếp quản ảo cảnh, lòng vừa nghĩ, xích sắt trên tay chân lập tức biến mất, ngay sau đó lật lòng bàn tay lên, một thanh đoản kiếm xuất hiện. Hắn không nói hai lời, đoản kiếm xông thẳng đến chỗ đan điền của Hách Viễn.
Thời gian tâm cảnh Hách Viễn rối loạn cực kỳ ngắn ngủi, chỉ có nhanh chóng chế phục đối phương mới có thể rời đi.
Nhưng, ngay khi Trình Mộc Quân nhào lên người Hách Viễn, nguyên thần đối phương lại chiếm thế thượng phong, đoản kiếm trong tay hắn biến mất.
Chỉ còn lại bàn tay dán vào đan điền Hách Viễn.
"......"
Tư thế hiện giờ của hai người có hơi kỳ quái.
Trình Mộc Quân tấn công, Hách Viễn theo bản năng lui lại, vừa lúc vấp vào cạnh giường ngọc. Trình Mộc Quân lại nhào lên, hai người cùng ngã vào xuống giường.
Tay Hách Viễn đặt bên eo Trình Mộc Quân, "Sư tôn, cẩn thận. Bây giờ thân thể của người không được tốt."
Trình Mộc Quân dại ra, dù thế nào cũng không thể ngờ rằng mình sẽ gặp trục trặc ở thời khắc mấu chốt. Hai chân hắn tách ra ngồi trên người Hách Viễn, quần áo vốn đã lỏng lẻo dưới động tác kịch liệt hoàn toàn rơi xuống.
Đối với Trình Mộc Quân chịu ảnh hưởng nghiêm trọng bởi thuộc tính cổ hủ mà nói, quả thực là trời sụp đất nứt sét đánh giữa trời quang.
Chuyện tổn hại uy nghiêm sư tôn như thế này sao có thể xảy ra trên người Trình Mộc Quân hắn.
"Ưm ——" Trình Mộc Quân cảm thấy eo mình đau xót, lúc này mới hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ.
Hắn đối diện với đôi mắt Hách Viễn, mắt đối phương vẫn thâm trầm như cũ, biểu cảm trên gương mặt dữ tợn đến nỗi dường như có chút sát ý.
Lực đạo bên eo càng lúc càng nặng, Trình Mộc Quân nhắm chặt mắt lại, làm lơ thứ đồ vật nguy hiểm có độ tồn tại không hề nhỏ ở phía sau, trầm giọng nói: "Nghiệt đồ, bỏ tay ngươi ra."
"Vâng." Giọng nói Hách Viễn chứa đựng ý cười.
Mọi chuyện kế tiếp trở nên thuận lý thành chương.
Trình Mộc Quân chịu đả kích lớn, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, cũng không có hành động phản kháng nào khác.
Mà Hách Viễn, không biết vì sao mà không hỏi tại sao Trình Mộc Quân lại có thể thoát khỏi xiềng xích. Y không muốn hỏi, việc này lập tức giống như chưa từng xảy ra.
Mặt Hách Viễn trầm xuống, biểu tình nghiêm túc, lòng bàn tay vận chuyển linh lực, bắt đầu chữa thương cho Trình Mộc Quân.
Một lát sau, miệng vết thương dữ tợn đã trở nên tốt hơn một chút.
Chữa thương xong, y chu đáo kéo vạt áo Trình Mộc Quân lên, nhưng chỉ vừa đưa tay lên đã bị Trình Mộc Quân đè lại.
"Tự ta làm."
Hách Viễn không hé răng, buông tay, lui một bước, cũng không ép hắn làm gì. Tất cả đều có lễ có tiết, giống như đệ tử cung kính nhiều năm trước.
"Sư tôn, đệ tử cáo lui trước."
Trình Mộc Quân kéo vạt áo lại, không để ý y.
Hách Viễn hành lễ như một đệ tử, hơi khom người, mặt đối diện với Trình Mộc Quân, từ từ lui về phía sau, thẳng đến khi ra cửa nhà giam mới xoay người lại.
"Ngươi nhốt ta ở đây, đến tột cùng là muốn như thế nào?"
Giọng nói của Trình Mộc Quân vang lên, Hách Viễn đang rời đi khựng bước lại, sau đó không để ý mà bước đi tiếp. Mà ngay khi y rời đi, dây xích ở cổ tay và mắt cá chân Trình Mộc Quân đã biến mất lại xuất hiện một lần nữa.
Những việc như vậy, lặp lại rất nhiều ngày.
Đến sau này, Trình Mộc Quân thậm chí không muốn nói chuyện với Hách Viễn, cùng lắm là khi y rời đi sẽ hỏi một câu.
"Ngươi muốn như thế nào?"
Câu hỏi này, vĩnh viễn không có câu trả lời.
Hôm nay cũng như thế.
Trình Mộc Quân nhìn bóng dáng Hách Viễn biến mất, ngả người lên giường ngọc phía sau: "Hệ thống, làm sao đây, hình như tôi lật xe rồi, tự nhốt mình và Hách Viễn trong ảo trận, làm sao đây?"
Tuy nói dù ảo trận có kéo dài bao lâu thì thời gian bên ngoài cũng chỉ là giây lát. Nhưng cứ để như vậy cũng không phải cách, Trình Mộc Quân đã thử tất cả những cách mà mình biết, nhưng vẫn không thể làm tâm cảnh Hách Viễn xuất hiện sơ hở.
Hệ thống: "Nói gì mà hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nhỉ?"
Trình Mộc Quân cũng rất chán nản, hắn không ngờ tên Hách Viễn này lại khó chơi như vậy, đến tận bây giờ mà thanh tiến độ vẫn chưa được mở ra.
"Ầy......"
Hiếm khi hệ thống chiếm được thế thượng phong khi nói chuyện, cảm thấy hơi đồng tình với Trình Mộc Quân đang uể oải: "Thật ra cũng không phải không còn cách nào."
Trình Mộc Quân tỉnh táo lại: "Nói nghe chút coi."
Hệ thống: "Sắc dụ."
Trình Mộc Quân: "Cậu đang nói chuyện quỷ quái gì vậy! Ấm đầu à?"
Hệ thống: "Ngay ngày đầu tiên, chính bởi vì nửa thân trần của cậu mà tâm cảnh Hách Viễn rối loạn, cậu đừng nói với tôi là cậu không phát hiện chuyện gì kì lạ trong mấy ngày nay nhé?"
Trình Mộc Quân cũng không phải tên ngốc, đương nhiên hắn biết nguyên nhân mà ngày đó tâm cảnh Hách Viễn rối loạn, "Không được, sư đồ như phụ tử, đây là nghịch luân."
Hệ thống: "...... Cũng đã rơi vào tình huống này rồi mà cậu còn cổ hủ như vậy sao?"
"Tôi cũng có muốn vậy đâu, nhưng đây là điểm mấu chốt, tuyệt đối không được!" Trình Mộc Quân bác bỏ kiến nghị không đáng tin của hệ thống, nhắm mắt lại, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy mình còn cơ hội.
Nhưng hắn muốn hoàn thành nhanh, Hách Viễn lại như không muốn cho cơ hội này.
Quá trình chữa thương hôm nay bất ngờ kéo dài ngoài ý muốn.
Miệng vết thương trên người Trình Mộc Quân đã khép lại, chỉ còn lại một dấu vết nhạt màu. Chỗ da non mới xuất hiện có màu hồng nhẹ, cực kỳ nổi bật trên làn da vốn trắng nõn quá mức.
Dường như Hách Viễn rất để ý đến dấu vết này, cứ thoa linh dược lên chỗ đó liên tục.
Làm tu sĩ, người Trình Mộc Quân vốn không nên có bất kỳ dấu vết nào, nhưng hiện giờ hắn đã mất hết tu vi, phải mất thời gian rất lâu vết thương mới có thể khỏi hẳn.
Đây là ảo cảnh, nhưng Hách Viễn lại cảm thấy là thế giới chân thật, vì thế nên sẽ đi theo quy luật vận chuyển của thế giới chân thật.
Cứ thoa rồi thoa, Trình Mộc Quân dần cảm thấy kỳ lạ.
Vết thương kéo dài từ phần ngực bên trái đến eo phải, vì thế ngón tay Hách Viễn buộc phải cọ qua vài nơi mẫn cảm, hơn nữa, vì là kiếm tu, đương nhiên ngón tay sẽ có những vết chai.
Cảm giác rất rõ ràng, dường như có thể làm mọi lỗ chân lông giãn ra.
"Ưm......" Trình Mộc Quân nhíu mày, không thể kiềm giọng được nữa.
Động tác Hách Viễn ngừng lại, ngón tay run lên với biên độ rất nhỏ.
Trình Mộc Quân cho rằng y đã nhận ra rằng mình đang mạo phạm, trực tiếp đẩy tay hắn ra, kéo hai vạt áo lại.
"Ưm, khụ......"
Hắn vẫn chưa làm xong đã bị ấn xuống giường, vạt áo bung mở sang hai bên.
"Hách Viễn!"
Trình Mộc Quân giận mắng, gương mặt hiện lên màu đỏ nhạt.
Hách Viễn nhìn hắn chằm chằm, trong mắt là một ngọn lửa kích động, lúc mở miệng, thanh âm cực kỳ khàn: "Sư tôn, người biết không, ta vẫn luôn suy nghĩ......"
Y nói, gần như là ngậm lời giữa môi răng, ái muội làm lỗ tai người ta phát ngứa, mà bàn tay phải chỉ dùng để cầm kiếm cũng chậm rãi trượt xuống.
Trình Mộc Quân bạo nộ, tên nghiệt đồ này! Đây là muốn khi sư diệt tổ sao!
Hắn không thể nhịn được, vì thế không cố kỵ nữa, dùng chiêu thức cực đoan nhất mà mình hiện có.
Ngọc nát đá tan.
Linh khí bạo trướng, nơi đan điền tuôn ra một luồng ánh sáng chói mắt.
Đồng tử Hách Viễn co rụt lại, biểu cảm trên gương mặt biến đổi, dường như là nhìn thấy được chuyện gì vô cùng đáng sợ.
Y dừng động tác lại, vội vàng ôm chặt lấy Trình Mộc Quân.
"Sư tôn, đừng, là đệ tử sai rồi, đừng, đừng tự bạo."
Trong nháy mắt, quyền khống chế lại đổi ngược, rơi vào trong tay Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân nhìn gương mặt hoảng sợ gần như dữ tợn của Hách Viễn, lòng rục rịch, nhưng vẫn không do dự, nâng tay che mắt y, thấp giọng nói.
"Quên đi, buông đi, vậy mới có thể đột phá gông cùm xiềng xích của tâm ma."
Nói xong, Trình Mộc Quân đẩy Hách Viễn ra, đứng dậy, đi ra khỏi nhà giam.
Ảo cảnh đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay Trình Mộc Quân, Hách Viễn không động đậy, chỉ có thể vô lực nằm ở trên giường, nhìn sư tôn mình xoay người một lần nữa.
Rời đi.
Sau đó, mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ mịt. Nhưng Hách Viễn vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân, không chịu dời đi một giây nào.
***
"!"
Trình Mộc Quân gần như nhảy dựng khỏi mặt đất, cảm giác bạo nộ trong ảo cảnh vẫn còn lưu tại trên mỗi một tấc thân thể.
Hắn đứng tại chỗ, ngực phập phồng kịch liệt, thở gấp hồi lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, lúc này mới rảnh rỗi xem Hách Viễn đang hôn mê bên cạnh.
Trình Mộc Quân ngồi xổm xuống, chạm vào giữa mày Hách Viễn, thả thần thức ra, xác định ký ức đối phương đã được xoá đi mới yên lòng.
Hắn đứng dậy, trừ khử tất cả những dấu vết còn lưu lại, sau đó quyết đoán rời đi.
Trình Mộc Quân trở lại nơi ở của đệ tử nội môn, trái tim đang treo giữa không trung mới thả xuống.
Cũng may mọi chuyện vẫn thuận lợi, chờ khi Hách Viễn tỉnh lại sẽ không nhớ mình đã gặp ai trong rừng cây. Nói cho cùng, hiện tại y cũng không quá bình thường, tâm ma bùng nổ chạy đến sau núi để nổi điên hẳn là cũng không kỳ lạ.
Những đệ tử nội môn đều có chỗ ở riêng, không cần chen chúc với người khác, cũng tiện làm việc hơn rất nhiều.
Trình Mộc Quân nghỉ ngơi ở nhà gỗ một lát, cũng không xê dịch những món đồ trong phòng, dứt khoát đứng dậy cầm ngọc bài thân phận đi ra ngoài.
Hệ thống hỏi: "Cậu đi đâu?"
"Nhận nhiệm vụ."
Hệ thống hỏi: "Cậu chuẩn bị ra ngoài?"
Thái Huyền Tông kỷ luật nghiêm minh, đệ tử không được rời khỏi vô cớ, nhận một nhiệm vụ rồi rời đi là phương pháp thỏa đáng nhất.
Trình Mộc Quân đi đến trạm dịch trước núi, bỏ chút điểm cống hiến ra để thuê một con linh thú. Tu vi hắn bây giờ vẫn chưa thể ngự kiếm phi hành, chỉ có thể dùng linh thú thay cho đi bộ.
Muốn Trình Mộc Quân phí thời gian để đi bộ đến Nhiệm Vụ Đường* trên núi, vậy không bằng giết hắn đi, thân thể vừa tu bổ tốt xong không phải để dùng như vậy.
Trong Nhiệm Vụ Đường, đệ tử ngoại môn lui tới cũng không phải số ít, Trình Mộc Quân đi một hồi mới biết rõ đường. Hắn chưa từng đến nơi này, nên giờ cảm thấy khá mới lạ.
Cầm bảng số xếp hàng một lát thì đến phiên Trình Mộc Quân. Hắn ngồi xuống, trực tiếp nói với đệ tử chấp sự: "Sư huynh, ta muốn nhận nhiệm vụ quét tước Vấn Đạo Phong."
Đệ tử chấp sự đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, sau đó nói: "Ngươi chờ một lát."
Một lát sau, có một người đi ra từ phía sau, nhìn vào trang phục và ngọc bài bên hông thì có thể biết đây là trưởng lão phụ trách Nhiệm Vụ Đường.
Trình Mộc Quân hơi sửng sốt, chỉ là một nhiệm vụ quét tước bình thường thôi, thế mà lại cần trưởng lão ra mặt?
Trưởng lão chấp sự có khuôn mặt tròn tròn bụ bẫm, thoạt nhìn rất tốt bụng.
Lão ngồi xuống đối diện Trình Mộc Quân, cười tủm tỉm nói: "Không cần khẩn trương, ma tu lẻn vào Vấn Đạo Phong lần trước là người nhận nhiệm vụ quét tước, Kiếm Tôn rất tức giận......"
Trình Mộc Quân ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, đệ tử biết."
Trưởng lão tiếp tục nói: "Chưởng môn yêu cầu, sau này, đệ tử nào tới gần Vấn Đạo Phong cũng đều phải qua xét duyệt nghiêm khắc."
...... Được rồi.
Trưởng lão chấp sự bảo Trình Mộc Quân vươn tay, "Trước tiên lão hủ sờ cốt kiểm tra, xác định ngươi không phải ma tu ẩn núp."
Trình Mộc Quân rất thản nhiên vươn tay qua. Đương nhiên hắn biết trạng thái của thân thể này, là đạo tu thuần khiết, tuy rằng tư chất chỉ ở mức trung bình, nhưng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Sau nửa nén nhang, Trình Mộc Quân thuận lợi thông qua kiểm tra, đệ tử chấp pháp ở bên cạnh đưa một quyển công văn qua, bên trên là gốc gác của tất cả những đệ tử gia nhập.
Sau khi đối chiếu cẩn thận, trưởng lão chấp pháp mới đưa mộc bài nhiệm vụ cho Trình Mộc Quân tiến vào Vấn Đạo Phong.
Trình Mộc Quân cầm mộc bài, bước ra Nhiệm Vụ Đường, thở phào một hơi.
"Hô, thật không ngờ chỉ là nhận một nhiệm vụ quét tước thôi mà phải tra cả hộ khẩu."
Hệ thống: "...... Tôi vẫn chưa hỏi đây, cậu điên rồi à, nhận nhiệm vụ quét tước? Không nhanh chóng rời đi mà còn tự đưa tới cửa?"
Trình Mộc Quân: "Cậu cho rằng Hách Viễn có chỉ số thông minh giống cậu à?"
Hệ thống: "Cậu có ý gì?"
"Hách Viễn vừa hôn mê ở rừng cây, tuy rằng y không nhớ mình đã gặp ai, đã trải qua những gì, nhưng đoạn ký ức đó vẫn còn hơi mờ mịt, ngay lúc này tôi lại nhận nhiệm vụ rồi ra ngoài."
Trình Mộc Quân ném mộc bài nhiệm vụ lên trời rồi tiếp nó bằng lòng bàn tay, "Vậy không phải đã chứng minh người có vấn đề chính là đệ tử tên Úc Quân này hay sao?"
Hắn leo lên lưng linh thú, bay đến Vấn Đạo Phong, thuận tiện tiếp tục giải thích nghi hoặc cho AI thiểu năng trí tuệ.
"Hách Viễn vừa mới giết một ma tu lẻn vào Vấn Đạo Phong, giờ tôi chủ động nhận nhiệm đương nhiên là trong sạch nhất."
Hệ thống: "Cậu thật đúng là đứa trẻ lanh lợi."
"Quá khen quá khen."
Linh thú giương cánh bay lên trên những đám mây, phía dưới là núi non trùng điệp xanh um tươi tốt, trong mây mù lượn lờ còn có những vệt kiếm lẫn vào.
Chỉ lát sau, Vấn Đạo Phong đã gần ngay trước mắt.
Linh thú đáp xuống ở chân núi, không chịu đi thêm nửa bước, Trình Mộc Quân muốn cưỡng ép, lại thấy linh thú nằm sấp trên mặt đất, run bần bật.
Hắn chỉ đành bất đắc dĩ nhảy xuống: "Hách Viễn này đúng thật là tiểu biến thái, sát ý mà vết kiếm kia lưu lại thật là quá nặng, hại tôi phải leo núi."
Trình Mộc Quân men theo con đường lát đá đi về phía trước.
Không bao lâu đã đến đỉnh núi.
Hắn lấy một cây chổi từ trong nhẫn trữ vật ra, bắt đầu quét dọn lá rụng. Thật ra nhóm đại năng chỉ cần một cái phất trần* thôi cũng có thể giải quyết việc này.
(*) Phất tử, tên gọi phổ biến hơn là Phất trần, Trần vi là cây đuổi ruồi, có truyền thống từ các vị Sa-môn tại Ấn Độ. Phất tử được dùng để đuổi ruồi và các côn trùng biết bay để chúng khỏi bị đạp, nguyên là một khúc gỗ, được gắn một chùm lông đuôi ngựa ở một đầu
Nhưng đệ tử bình thường cần tu tâm thông qua những nhiệm vụ này, ở quanh động phủ của những đại năng trong môn phái, dù chỉ làm chút việc vặt nhưng cũng có thể thu hoạch lợi ích thông qua việc cảm nhận sự vận chuyển của linh khí.
Trình Mộc Quân không cần, cho nên hắn ngẩn ngơ.
Quét quét, dần dần đi đến gần khu vực trung tâm trận pháp.
Trình Mộc Quân đứng bên cạnh, một tay cầm chổi đánh giá động phủ ban ngày.
Hôm ấy tối tăm, lại rời đi hấp tấp, hắn không thể tìm ra mắt trận, giờ nhận nhiệm vụ này là một cơ hội tốt.
Hệ thống thấy hơi kỳ lạ, hỏi: "Cậu đừng xằng bậy, cậu muốn làm gì?"
Trình Mộc Quân: "Tôi cảm thấy động phủ này có bí mật khác. Ảo cảnh......" Lúc nhắc tới ảo cảnh, Trình Mộc Quân khựng lại một lát, không thể không nói, hành vi khi sư diệt tổ của Hách Viễn thật sự đã lưu lại cho hắn một bóng ma không nhỏ.
"Tóm lại, tôi sẽ xuất hiện ở đó, chắc chắn bên trong có thứ gì đó rất quan trọng."
Hệ thống: "Không phải cậu nói là đèn tụ hồn sao?"
Trình Mộc Quân: "Nếu là đèn tụ hồn, vậy tôi sẽ tìm cách để hủy hoại nó."
"Cậu điên rồi à?"
Trình Mộc Quân thấy khó hiểu: "Không phải cậu nói phải mở tuyến tình cảm cho y à? Giờ y đã điên như vậy rồi, gặp được linh hồn nữ chủ không đâm chết người ta đã là may, còn tình cảm gì nữa."
Hệ thống: "Cũng đúng."
"Cái trò tâm ma này chính là phải phá rồi mới có thể lập, không hủy diệt thứ y chấp nhất thì cả đời cũng không thể phá."
Trình Mộc Quân vẫn luôn cảm thấy, Hách Viễn chỉ là đang chịu kích thích quá lớn, thế nên mới nảy sinh ý niệm vớ vẩn dưới sự dụ dỗ của tâm ma mà thôi.
Chỗ đáng sợ của tâm ma, là khi bùng nổ sẽ làm ra vài hành vi hoàn toàn vi phạm bản tính.
Là một sư tôn đủ tư cách, hắn tuyệt đối không thể mặc kệ đệ tử đâm đầu xuống vực sâu không đáy, cần phải kéo lại. Đây là nguyên nhân Trình Mộc Quân đổi ý, đi đến Nhâm Vũ Đường nhận nhiệm vụ quét tước.
Vấn Đạo Phong có diện tích cực lớn, Trình Mộc Quân quét suốt một ngày mới quét sạch gần hết lá rụng, cũng thăm dò rõ ràng tình huống của trận pháp thượng cổ kia.
Lúc này hắn đã cảm thấy eo hơi đau, dù sao thân thể này cũng mới vừa ráp xong, không sử dụng thuận buồm xuôi gió cho lắm.
Vẫn nên trở về nghỉ ngơi một chút, ba ngày sau lại đến.
Hắn đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người lên tiếng.
"Đứng lại."
Giọng nói như kim ngọc va vào nhau, lạnh nhạt lại sắc bén.
Cơ thể Trình Mộc Quân lập tức cứng đờ, đây rõ ràng là giọng của Hách Viễn mà. Y tỉnh nhanh vậy à?
"Ngươi là người phương nào."
Lúc Trình Mộc Quân xoay người, trên mặt là biểu tình cung kính. Hắn cúi đầu hành lễ: "Khởi bẩm tôn thượng, ta là đệ tử nhận nhiệm vụ đến đây quét tước."
"Ngẩng đầu."
Trình Mộc Quân ngoan ngoãn ngẩng đầu, trong mắt là vô tội và mờ mịt.
Khóe mắt hắn thấy cửa động phủ đã mở, Hách Viễn vừa đi ra từ bên trong.
Hách Viễn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân như vậy.
Trình Mộc Quân cũng không khẩn trương, trong lòng phỉ nhổ, quả nhiên tiểu biến thái này có bí mật bên trong, vậy nên vừa tỉnh lại đã gấp gáp chạy vào.
Hồi lâu sau, Trình Mộc Quân mới tỏ vẻ mà một đệ tử nên có, thái độ nơm nớp lo sợ, nhẹ giọng nói: "Tôn thượng, xin hỏi có gì phân phó."
Hách Viễn vẫy vẫy tay, dường như cũng không để ý tiểu đệ tử này lắm: "Ngươi đi nói với người Nhiệm Vụ Đường một tiếng, từ nay về sau Vấn Đạo Phong không cần đệ tử đến quét sân."
Nói xong cũng không đợi Trình Mộc Quân nhận lời, tay áo phất lên, một làn gió trực tiếp đưa người xuống núi.
Chờ Trình Mộc Quân đứng vững, tầm nhìn trở nên rõ ràng là lúc Vấn Đạo Phong đã được bao phủ bởi một tầng kim quang nhàn nhạt, hiển nhiên là trận pháp thượng cổ đã khởi động phòng ngự cấp bậc tối cao.
Không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào.
________
Từ bây giờ mình sẽ tập trung vào bộ Tất cả tra công đều đuổi theo cầu tái hợp nhé, sắp hoàn rồi nên mình chạy nước rút cho lẹ, vẫn sẽ ra chương bên bộ này nhưng thời gian sẽ khá lâu so với bình thường. Luv!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...