Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Editor: Diệp Hạ
2

Chương 202: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (18)

Hai quân đối chọi, sát khí đầy rẫy khắp nơi.

Mà Đào Ninh trên tường thành lại nhìn có vẻ hoàn toàn tách biệt, bên trong hàng vạn binh lính mặc giáp xám xịt, chỉ có Đào Ninh một thân áo trắng.

Đúng vậy. Áo choàng trắng với nhiều tầng vải mỏng xếp chồng lên nhau, bị gió thổi bay lên như những con bướm đang nhảy múa.

Trong bối cảnh chiến tranh, cảnh tượng này trông cũng khá đẹp.

Trình Mộc Quân không hiểu, nhưng vẫn rất kinh ngạc: "Nói thật, Đào Ninh mặc như vậy quá bắt mắt, đích thực là một cái bia ngắm sống mà."

Hệ thống: "Hả? Không ai dám làm gì cậu ta đâu."

Trình Mộc Quân: "Lỡ như trong đội ngũ có một người nào đó ủng hộ chính trị cấp tiến* lén phóng tên giết chết cậu ta, vậy thì trận này dù muốn hay không cũng buộc phải đánh."

(*) Chính trị cấp tiến: đại khái là những người không hài lòng với xã hội hiện tại và mong muốn thay đổi nó

Hệ thống thở dài: "Không còn cách nào, tất cả đều vì chuẩn bị cho cảnh này nè: Mặc Sĩ Nghi nghe Đào Ninh có thai xong, không nói hai lời lập tức rít gào với tướng sĩ phía sau. Lui binh! Lui binh!"

Trình Mộc Quân: "... Đúng là lố lăng hết sức."

Dù kịch bản có lố lăng bao nhiêu, người trên tường thành vẫn cho rằng chiêu này hữu hiệu.

Đứng phía sau Đào Ninh lấy cậu làm bia ngắm là Nhị hoàng tử Đông Trạch.

Hắn lạnh lùng nói: "Mặc Sĩ Nghi, chắc hẳn ngươi biết đứa con trong bụng Đào Ninh là của ai."

Người tập võ chỉ cần vận khí đan điền, lời nói sẽ có thể truyền đến tai mọi người.

Cũng may quân đội Mặc Sĩ Nghi có lệnh nghiêm minh, dù nghe như vậy nhưng phía sau vẫn không ai dao động.

Chỉ có tiếng lá cờ tung bay trong gió vang vọng khắp không trung.

Mặc Sĩ Nghi im lặng một lát rồi nói: "Hửm? Ngươi muốn thế nào?"

"Đây là đứa con nối dõi duy nhất của Bắc Xuyên Quốc hiện tại, ta biết sau khi thức tỉnh huyết mặc hắc long sẽ rất khó có con, ngươi phải suy xét rõ ràng."

Việc Mặc Sĩ Nghi thức tỉnh huyết mạch hắc long đã lan truyền khắp đại lục, từ khi đó, không còn ai nghĩ hoa văn đáng sợ trên mặt y thuộc về huyết mạch Tội tộc nữa.

Theo sách cổ ghi lại, kinh mạch của người thường khó có thể thừa nhận long khí, xuất phát từ ý muốn bảo vệ huyết mạch, long khí sẽ tồn tại bằng cách ngưng tụ trên làn da.

Đó không phải tượng trưng cho tội ác, mà là sức mạnh và quyền lực.

"Cứu, cứu ta! Cứu con, cứu con của chúng ta!" Đào Ninh bỗng hoảng loạn hô to.

Tình huống đột nhiên trở nên buồn cười, rõ ràng là đánh chiếm đô thành, hai quân đối chọi, không hiểu sao lại bắt đầu nói chuyện con cái.
2

Trình Mộc Quân không xem được nữa, cụp mắt nhìn chằm chằm tay mình.

Lúc này hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy? Sao Đào Ninh cứ đinh ninh đứa con là của Mặc Sĩ Nghi?"

Trình Mộc Quân: "Cậu tin mấy chuyện quỷ quái y giải thích thật à? Đào Ninh đã biết kết cục của mình thì sao có thể thông đồng với Lục vương gia."

Hệ thống: "Hả?"

"Có vẻ như Đào Ninh thật sự cho rằng đứa con là của Mặc Sĩ Nghi." Trình Mộc Quân nói, "Mặc Sĩ Nghi đã thống nhất Nam Cương, muốn có bí dược tạo ra ảo giác gì đó là chuyện rất đơn giản."

Dù sao cũng vì lợi dụng thôi. Đào Ninh muốn lợi dụng cái bụng để sau này không phải chết thảm, Mặc Sĩ Nghi thuận nước đẩy thuyền, mượn Lục vương gia đưa ngọc thai vào cơ thể Đào Ninh.
3

"Đủ kiểu mưu kế chồng chất, cốt truyện bị bóp méo rồi đi tới cảnh tượng kinh điển này, vi diệu thật."

Hệ thống: "A, được thật này, thanh tiến độ tăng rồi, 80%!"

Trình Mộc Quân gật đầu nói: "Ừm, lần đầu tiên bị mang lên tường thành được 80%, lần thứ hai nhảy thành là 90%, lần thứ ba là trở lại thượng giới ấn lên tường, hoàn thành hết cả ba lần, thế giới này sẽ sửa chữa xong."

Hệ thống: "Đây thật sự là thế giới nhẹ nhàng nhất luôn, nằm không cũng thắng nữa."
2

Trình Mộc Quân: "Vậy phải cảm ơn Mặc Sĩ Nghi này, một đồng đội..."

Còn chưa nói hết câu, hệ thống bỗng hô to: "Không ổn! Không ổn! Thanh tiến độ lại đỏ!"

Trình Mộc Quân nhíu mày: "Sao lại vậy?"

Bình thường, sau khi thanh tiến độ báo nguy, Trình Mộc Quân sẽ có một khoảng thời gian để bày tỏ cảm xúc, nhưng tình huống lúc này lại bất ngờ đến mức hắn không kịp phản ứng gì.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Mặc Sĩ Nghi đã cầm lấy cây cung treo trên lưng ngựa từ khi nào.

Y đặt mũi tên lên, giương cung, kéo dây, híp mắt, thực hiện tư thế ngắm bắn tiêu chuẩn.

"Mặc Sĩ Nghi!"


Trình Mộc Quân gào lên, ngay sau đó xuống khỏi chiến xa, lao tới.

Nhưng đã muộn, mũi tên rời khỏi dây.

Trình Mộc Quân mới đến gần đã bị Mặc Sĩ Nghi kéo lên lưng ngựa.

"Nhìn đi." Mặc Sĩ Nghi ghé sát bên tai Trình Mộc Quân, dịu dàng nói: "Đẹp không?"

Trình Mộc Quân mờ mịt nhìn theo, bên trên tường thành, một bông hoa đỏ tươi nở rộ trên ngực Đào Ninh.

Sức mạnh dồn vào mũi tên này vô cùng khủng bố, Nhị hoàng tử đứng phía sau khống chế Đào Ninh cũng bị bắn xuyên qua.

Hai người bị dội về phía sau mấy thước, máu tươi từ ngực phun ra như suối.
3

Trình Mộc Quân ngây ngẩn, hoàn toàn không biết tại sao Mặc Sĩ Nghi đột nhiên nổi điên.

Chẳng lẽ kế hoạch của y không phải là thỏa hiệp, đem Đào Ninh về trước rồi tính tiếp như cốt truyện sao?

Tại sao Mặc Sĩ Nghi lại đột nhiên giết người?

Lúc này, dường như Mặc Sĩ Nghi nhìn ra Trình Mộc Quân khó hiểu, y tiến đến bên tai Trình Mộc Quân nhẹ giọng nói: "Tiền bối, xin lỗi, không thể để ngài tự tay giết chết kẻ thù..."

Trình Mộc Quân: "..."

Nhưng hắn không có cơ hội xác nhận.

Mặc Sĩ Nghi rút kiếm bên hông ra, ngẩng đầu chỉ về phía thành trì, đây là mệnh lệnh tiến công.

Chủ soái đã chết, chúng tướng phía sau không còn điều gì phải kiêng dè, cuộc vây hãm bắt đầu.

Tốc độ quá nhanh.

Tính từ khi Đào Ninh và hoàng tử Đông Trạch chết đến lúc quân ta áp đảo đánh hạ thành trì, tất cả chỉ diễn ra trong vòng mấy giờ ngắn ngủi.

Trình Mộc Quân và Mặc Sĩ Nghi cưỡi chung một con ngựa từ đầu tới cuối, chứng kiến toàn bộ quá trình chém giết. Đang ở trong thiên quân vạn mã, nhưng đầu óc hắn chỉ có một suy nghĩ: Thế giới này... sao vẫn chưa sụp đổ?

Quân Đông Trạch bị đánh bại quá nhanh, còn không kịp thu dọn hai thi thể trên tường thành.

Mặc Sĩ Nghi và Trình Mộc Quân chậm rãi leo lên tường thành.

Phía sau, phó tướng ngầm hiểu dừng bước lại. Lúc nãy người trên tường thành luôn miệng nói đây là đứa con của chủ thượng.

Bên cạnh có một tên ngốc muốn đi theo cùng, lại bị kéo về: "Trở về."

Tên ngốc mờ mịt: "Hả? Chúng ta phải theo sau bảo vệ chủ thượng chứ."

"Ngươi thôi đi, ngươi còn không đánh lại một bàn tay chủ thượng nữa." Phó tướng hạ giọng nói: "Ngươi không nghe vừa rồi tiểu hoàng tử Đông Trạch nói trong bụng hắn là con của chủ thượng à?"

"Hắn đang nói dối chứ gì, nam nhân sao có thể mang thai? Chắc chắn là chủ thượng đã nhìn ra âm mưu của người Đông Trạch nên mới bắn chết hắn."

"Thôi đi, ta cập nhật tin tức nhanh hơn ngươi nhiều. Nghe nói tiểu hoàng tử này có huyết mạch Ô Tô tộc gì đó, nam nữ đều có thể mang thai."

Tên ngốc kinh ngạc: "Vậy là lúc nãy chủ thượng thật sự đã... giết chết đứa con nối dõi duy nhất của mình?"

Phó tướng đau đớn gật đầu: "Vĩ nhân luôn phải tàn nhẫn vì đại cục. Thật ra trong tình huống đó, nếu chủ thượng lui binh vì đứa con nối dõi duy nhất, mọi người vẫn có thể tiếp thu mà. Không ngờ chủ thượng lại sát phạt quyết đoán như thế, dứt khoát bắn chết tiểu hoàng tử Đông Trạch, không hổ là người có khí chất đế vương."

Tên ngốc càng hoang mang hơn: "Nhưng không phải người trong lòng của chủ thượng là Trình công tử sao? Ngày nào chúng ta cũng nhìn thấy mà."

Phó tướng vỗ vai tên ngốc: "Chắc là do Trình công tử không thể mang thai, bắt buộc phải có người kế thừa ngôi vị hoàng đế mà. Đáng tiếc, vì bá nghiệp."

Tên ngốc lắc đầu: "Không đâu, ta cảm thấy tiểu hoàng tử Đông Trạch chính là tấm khiên, tấm khiên để bảo vệ Trình công tử!"

Phó tướng: "Đã nói ngươi xem thoại bản ít thôi, vớ va vớ vẩn!"

Trên tường thành.

Trình Mộc Quân và Mặc Sĩ Nghi hoàn toàn không biết mạch não của thuộc hạ nhà mình đã lệch tới phương nào, họ đang xem xét thi thể Đào Ninh.

Mũi tên của Mặc Sĩ Nghi quá mạnh, nó xuyên qua hai người xong lại tiếp tục ghim vào tường thành thêm vài tấc nữa.

Cũng chính vì vậy mà đến khi tan tác, quân Đông Trạch vẫn không kịp mang thi thể Đào Ninh đi.

Đào Ninh thật sự đã chết.

Chết hoàn toàn.

Máu ở ngực đã khô, thi thể cũng lạnh.

Nhưng thế giới lại không sụp đổ, vẫn ổn định.

Hệ thống nhỏ giọng nói: "Cậu cẩn thận, tôi sợ cậu ta có bí pháp gì đó có thể sống lại, nếu không sao thế giới này còn vận hành ổn định như thế, hoàn toàn không có dấu hiệu sụp đổ luôn."

Trình Mộc Quân nhíu mày, đi lên muốn xác nhận, lại bị Mặc Sĩ Nghi kéo lại.

"Đừng chạm vào."


Mặc Sĩ Nghi kéo khối ngọc bội trên cổ Đào Ninh xuống, sau đó lau chùi sạch sẽ bằng vạt áo của mình rồi mới đưa cho Trình Mộc Quân.

Một loạt động tác, Đào Ninh đều không có bất kỳ phản ứng gì, xem ra đã chết thật rồi.

Trình Mộc Quân chấp nhận sự thật, chết thì chết đi, chỉ cần thế giới không sụp đổ thì sẽ luôn có đường cứu vãn.

Hắn thở dài, hỏi Mặc Sĩ Nghi: "Vừa rồi, sao ngươi làm như vậy?"

Mặc Sĩ Nghi nhìn thi thể Đào Ninh cùng với cái bụng hơi nhô lên, ghét bỏ nhíu mày.

Y đột nhiên xoay người, ôm lấy Trình Mộc Quân.

Lại nữa.

Mỗi lần làm sai chuyện gì, Mặc Sĩ Nghi đều sẽ như thế này.

Trình Mộc Quân đánh đòn phủ đầu: "Nói thật, đừng gạt ta."

Mặc Sĩ Nghi lí nhí biện hộ: "Trước giờ ta chưa từng gạt ngài."

"A." Trình Mộc Quân cười lạnh, "Ta không quan tâm trước kia như thế nào, ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc vừa rồi tại sao lại làm vậy?"

"Tiền bối, đây không phải lần đầu tiên ngài nhìn thấy ta, đúng không?"

Trình Mộc Quân sửng sốt, hệ thống cũng sửng sốt, lẩm bẩm: "Lại là trùng sinh? Giống Lâm Viễn Ngạn?"
5

"Không giống."

Hắn khẽ đẩy Mặc Sĩ Nghi ra, hỏi: "Có ý gì?"

Mặc Sĩ Nghi nói: "Lúc nãy ở dưới tường thành, ta nhìn thấy sợi dây vận mệnh, từ thời điểm này, nó bắt đầu phân nhánh."

"Cái gì?"

Mặc Sĩ Nghi ngẩn ngơ nhìn về phương xa, hắn cảm giác y bây giờ hoàn toàn tách biệt, không còn thuộc về thế giới này: "Nhân quả như một cuộn chỉ rối, đến từ nhiều nơi rồi giao nhau trên tường thành."

"Ta nhìn thấy một khả năng khác, ngài ở trong ngọc bội, bị Đào Ninh mang đi."

Trình Mộc Quân: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, ngài đoạt thân thể Đào Ninh muốn liều chết một phen, nhưng Đào Ninh trong ngọc bội lại tự bạo, giết hết tất cả, mọi thứ kết thúc." Giọng Mặc Sĩ Nghi càng lúc càng lạnh: "Ta không thể ngồi xem cảnh đó xảy ra... không thể... Không đúng, đây không phải một khả năng, mà là quá khứ."

Lẩm bẩm câu đó xong, Mặc Sĩ Nghi nhắm mắt lại, gục đầu lên người Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân lảo đảo, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể ngã xuống của đối phương.

Hắn hít sâu, trong lòng mắng: "Hệ thống, đều tại mấy người làm ra mấy cái giả thiết lộn xộn này, lại có vấn đề rồi!"

Hệ thống: "Sao lại là giả thiết sai nữa?"

"Tiên Tôn độ kiếp, Tiên Tôn là thần tối cao khống chế tiểu thế giới này, đương nhiên y có thể nhìn thấy tất cả những chuyện đã từng xảy ra ở đây!"

Hệ thống khó hiểu: "Tình tiết đúng phải là sau khi Đào Ninh nhảy thành, Mặc Sĩ Nghi bị kích thích nên mới chậm rãi thức tỉnh linh hồn Tiên Tôn, sao lại xảy ra vào lúc này?"
1

Trình Mộc Quân: "A, ai biết được, chắc là cảnh lui binh vì người treo trên tường thành quá lố lăng đã kích thích y?"

Mặc dù nói vậy, nhưng Trình Mộc Quân xem như đã có thể xác định. Nhiều năm trước, Mặc Sĩ Nghi thật sự đã chịu kích thích nên mới nhớ lại một phần ký ức thượng giới.

Lần này chỉ là thức tỉnh hoàn toàn mà thôi, trừ ký ức, Mặc Sĩ Nghi còn thức tỉnh cả thần lực được khắc trên hồn phách Tiên Tôn.

Còn về tại sao thế giới không sụp đổ, đương nhiên là vì cốt truyện cưỡi ngựa chạy rồi, Mặc Sĩ Nghi đã thức tỉnh, hồn phách của Đào Ninh cũng đã trở về thượng giới.

Chỉ thế mà thôi.
1

_____

Chương 203: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (19)

Mặc Sĩ Nghi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, dù là thân thể đã được tinh huyết hắc long tôi luyện cũng không thể thừa nhận hồn phách Tiên Tôn thức tỉnh.

Xuất phát từ ý chí tự bảo vệ của thân thể, chắc hẳn sau hôm nay Mặc Sĩ Nghi sẽ quên đi ký ức này.

Nhưng, Đào Ninh đã chết.

Có quên cũng vô dụng.

Trình Mộc Quân hít sâu, tự trấn an bản thân. Không sao, thế giới vẫn chưa sụp đổ, có lẽ vẫn cứu được.
1


Cốt truyện quan trọng của Đào Ninh là lên tường thành hai lần.

Một lần là khi bụng vừa nhô lên, một lần là nhảy thành.

Trình Mộc Quân nghĩ đến đây, hỏi: "Hệ thống, bây giờ thanh tiến độ thế nào? Có bị trừ không?"

Hệ thống: "Không, chỉ đỏ một lúc sau đó tự nhiên ổn định lại rồi."

Hệ thống đã vô cùng quen thuộc với tình huống kiểu này, dù sao thanh tiến độ ở thế giới này cũng đã từng giữ trạng thái đỏ rực một thời gian dài.

Đỏ đến nỗi gần như biến thành trạng thái bình thường.

Trình Mộc Quân thầm nghĩ quả nhiên như thế, vẫn cứu được, mặc kệ, cược một phen.

Hắn đỡ Mặc Sĩ Nghi đến góc tường, sau đó ngó ngang dọc nhìn xung quanh, thấy không có ai thì xoay người đi đến chỗ thi thể Đào Ninh.

Giữ bằng một tay, dùng sức kéo.

Không hề lung lay.

"Chậc." Trình Mộc Quân nhíu mày: "Thân thể vô dụng."

Mũi tên ghim sâu vào tường, Trình Mộc Quân buộc phải dùng hai tay nắm mũi tên, chân đạp lên tường, dốc sức trên kéo dưới đẩy, lúc này mới rút được mũi tên ra.

Thi thể Đào Ninh rơi xuống, phát ra một tiếng phịch.

Trình Mộc Quân nâng tay xốc lên Nhị hoàng tử đè ở trên ra, rồi kéo thi thể Đào Ninh tới cạnh tường thành.

Hệ thống ngớ người: "Cậu làm gì vậy?"

"Đương nhiên là cốt truyện nhảy thành rồi." Trình Mộc Quân thản nhiên nói: "Cốt truyện tường thành lần đầu tiên và lần thứ hai đều ở thành Lạc Thủy, địa điểm phù hợp, nhân vật cũng phù hợp, đều là Nhị hoàng tử và Đào Ninh. Còn mấy cái khác, dù sao lúc rơi xuống cũng trở thành thi thể thôi, đâu khác mấy đâu?"

Hệ thống: "Sao mà không khác mấy! Nhảy thành cũng phải là Đào Ninh tự nguyện nhảy chứ! Làm như vậy mới thể hiện được cậu ta tâm như tro tàn sống không bằng chết. Đừng nói cậu nghĩ chỉ cần ném thi thể xuống là sẽ hoàn thành cốt truyện nhảy thành nhé?"

Trình Mộc Quân nhìn vết thương chảy máu đầm đìa trên thi thể Đào Ninh: "Ừm, tôi cảm thấy trạng thái hiện tại của cậu ta cũng giống tâm như tro tàn mà?"

Mặc Sĩ Nghi xuống tay thật sự tàn nhẫn, một mũi tên chính giữa trái tim, không để lại một con đường sống nào.

Hệ thống: "Cũng đúng, tim không còn, cũng coi như là tâm như tro tàn... Không đúng, sao tôi lại bị cậu dắt nũi rồi, không phải cậu nói muốn làm cá mặn mặc kệ sự đời sao?"

Trình Mộc Quân đầy lý lẽ: "Nhưng đồng đội offline mất rồi, còn nước còn tát, chứ không liều thì chúng ta phải làm sao? Quá trình không quan trọng, xem kết quả thôi."

Hệ thống không còn gì để nói, chỉ có thể để Trình Mộc Quân tự do phát huy. Không chừng có phép màu thì sao?

Đang định ném, Trình Mộc Quân lại nghĩ tới cái gì đó.

Đúng rồi, ngọc thai.

Lần thứ hai bị đưa lên tường thành, trong cơ thể Đào Ninh đã không còn ngọc thai nữa, vì vậy mới bị từ bỏ, sau đó chết tâm nhảy xuống.

Quá trình không quan trọng, nhưng chi tiết cần phải phù hợp.

Trình Mộc Quân rút dao găm phòng thân từ bên hông Mặc Sĩ Nghi ra, sau đó lật Đào Ninh nằm ngửa.

Hắn nâng tay sờ phần bụng hơi nhô lên của Đào Ninh, bên trong cứng ngắc, rõ ràng là không bình thường.

"Cái ngọc thai này không giống mang thai bình thường nhỉ, sờ vào cứng như vậy mà Đào Ninh vẫn một lòng cảm thấy đây là mang thai mà không phải là khối u?"

Hệ thống: "Cậu đừng nhiều lời, làm nhanh lên, nếu không lát nữa có người lên nhìn thấy lại tưởng cậu có thù truyền kiếp gì với Đào Ninh nên đến đây tra tấn thi thể đó."
1

"Cũng đúng."

Trình Mộc Quân không dong dài nữa, mổ bụng Đào Ninh lấy ngọc thai bên trong ra. Ngọc thai là một khối trắng tinh lớn bằng lòng bàn tay, bên trên còn có hình dáng bàn tay bàn chân mơ hồ.

"Ây, đúng là thứ kỳ quái."

Chê bai xong, Trình Mộc Quân bắt đầu biến áo ngoài của Đào Ninh thành một dải băng, qua loa băng bó bụng cậu ta lại.

Hệ thống rất tò mò: "Cậu cũng biết băng bó nữa hả?"

Trình Mộc Quân làm xong, kéo thi thể Đào Ninh ra đá xuống: "Tránh cho ruột gan rơi vãi lung tung, không phù hợp với mô tả trong kịch bản."

Đào Ninh có thân hình gầy gò, vóc người không cao. Lúc rơi xuống tường thành, tà áo trắng bay phấp phới trong không trung, nhẹ nhàng rơi xuống như một con bướm hấp hối ngày thu.

Dưới tường thành, mặt đất khô cằn, dơ bẩn vô cùng.

Một màu trắng tinh rơi vào bùn đất.

Trình Mộc Quân: "... Cậu đừng tụng nữa."

Hệ thống lầm bầm: "Tôi đang đối chiếu nguyên văn chứ bộ... A! Thanh tiến độ lên 90% thật này! Không thể tin được, chắc chắn là code bị lỗi rồi!"

Trình Mộc Quân: "Biết bao lâu rồi mà cậu mới phát hiện à."

"Hả, sao lại thế này? Tới 90% rồi lại bỗng nhiên nhích thêm 1% nữa?"

"Kệ đi." Trình Mộc Quân không quan tâm đến thanh tiến độ, hắn xoay người, cố hết sức nâng Mặc Sĩ Nghi dậy, chuẩn bị đưa y xuống tường thành.

Thời gian quay lại vài phút phía trước, ngay khi Trình Mộc Quân gỡ thi thể Đào Ninh xuống.

Phó tướng và tên ngốc đứng thủ ở chỗ rẽ, đợi một lúc mà không thấy ai đi xuống bèn lo lắng lén đi xem.

Từ góc độ của họ vừa vặn có thể nhìn thấy Mặc Sĩ Nghi ngồi dựa vào góc tường, gần đó là Trình công tử sức khoẻ không được tốt lắm đang gỡ thi thể tiểu hoàng tử Đông Trạch xuống.

Đây là... muốn làm gì?

Họ không nhìn thấy mặt chủ thượng, chỉ nghĩ là chủ thượng chiều chuộng ngầm cho phép Trình công tử làm như vậy.

Sau đó, Trình công tử mổ bụng tiểu hoàng tử Đông Trạch, lấy ra một vật thể không rõ.


Hai người run lập cập, lại nghĩ tới tính tình chủ thượng, quyết định làm như không nhìn thấy gì, lén lút quay về chỗ cũ.

Phó tướng với vẻ mặt hoài nghi nhân sinh nhìn tên ngốc: "Lúc nãy... là gì vậy?"

Tên ngốc thì thầm: "Chắc giống như yêu phi trong thoại bản, yêu phi của bạo quân... A!!"

Phó tướng thu lại cái tay vừa đập vào gáy tên ngốc: "Nhảm nhí! Chuyện của chủ thượng, lỡ nhìn rồi thì cứ nhìn thôi, ngậm chặt cái miệng ngươi lại!"

"Vâng vâng vâng, ta biết."

Trình Mộc Quân đỡ Mặc Sĩ Nghi đi qua chỗ rẽ, nhìn thấy phó tướng tiến lên đón: "Chủ thượng sao vậy?"

"Chắc là mệt mỏi quá." Trình Mộc Quân giải thích, "Ngươi tìm chỗ nào yên tĩnh để y nghỉ ngơi một lát là được."

Mặc Sĩ Nghi vẫn hô hấp bình thường, cũng không có ngoại thương, hơn nữa thực lực của y còn vô cùng mạnh mẽ.

Vì thế phó tướng không chút nghi ngờ, đón lấy người rồi gật đầu nhận lời.

***

Ngày đó, họ ở lại trong thành.

Trình Mộc Quân đưa người lên giường, bản thân thì ngồi bên ngoài quan sát ngọc thai.

Bây giờ Đào Ninh đã chết, ngọc thai không thể trở thành thân thể thực sự. Chỉ là ngọc thai này được ngưng tụ từ tinh hoa linh khí của toàn bộ ngọc mạch, lại được nuôi dưỡng trong cơ thể Đào Ninh một thời gian.

Đào Ninh là thuần linh chi thể, có liên quan đến thần hồn của hắn là sự thật. Đặc tính này của Tuyết tộc thượng giới sẽ giúp họ nuôi dưỡng bất kỳ linh thể tự nhiên nào mà không lo có phản ứng đào thải.

Ngọc thai vốn không có màu này, nếu được nuôi dưỡng thêm vài tháng nữa sẽ trở nên trong suốt như pha lê.

Tóm lại, con rối được tạo ra từ nó sẽ có thể chịu được thần hồn của Trình Mộc Quân, chỉ cần sử dụng cẩn thận, không dùng thuật pháp là không phải đổi mới thường xuyên nữa.

Trình Mộc Quân thở dài: "Xem ra chỉ có thể làm phế vật thêm mấy chục năm nữa."

Hệ thống: "Hả? Không phải Mặc Sĩ Nghi đã thức tỉnh linh hồn Tiên Tôn rồi sao? Kêu y nặn cho cậu một cơ thể là được mà."

"Y không dùng thần lực được, thân thể của y có lẽ sẽ phải chữa trị một thời gian. Nếu không có tinh huyết hắc long cải tạo, thân thể y sẽ nổ tung ngay khi vừa thức tỉnh.."

Vừa rồi Trình Mộc Quân đã thi thuật cưỡng chế phong ấn thần hồn Tiên Tôn đã thức tỉnh của Mặc Sĩ Nghi, tránh cho sau này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mà cái giá hắn phải trả là mấy con rối ngọc hắn mang theo hỏng hết rồi.

Phịch —— Trong phòng bỗng nhiên có tiếng tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, Trình Mộc Quân vội vàng chạy vào.

Vào tới nơi, hắn nhìn thấy Mặc Sĩ Nghi chật vật ngã trên mặt đất, gương mặt vô cùng hoảng loạn.

"Sao vậy?"

Trình Mộc Quân đi qua, ngồi xổm xuống định nâng người dậy.

"Ưm... Ngươi nhẹ chút đi, đây là con rối ngọc cuối cùng đó."

Trình Mộc Quân bất ngờ bị ôm chặt, thật ra hắn không cảm thấy đau, nhưng có thể nghe loáng thoáng tiếng thân thể kêu răng rắc.

"Xin lỗi."

Mặc Sĩ Nghi xác nhận người trước mắt không phải giả xong mới bình tĩnh lại. Y muốn đứng dậy, lại phát hiện hai chân mình không còn cảm giác.

"Được rồi, để ta."

Trình Mộc Quân đỡ người lên giường, còn chu đáo đặt một tấm đệm ở sau lưng y.

Mặc Sĩ Nghi nhíu mày nhìn chân mình: "Chuyện gì vậy? Toàn bộ kinh mạch ở chân ta đứt hết rồi?"

Việc này đối với y không là gì cả, qua mấy canh giờ nữa là lành lặn thôi. Nhưng từ khi hoàn toàn chuyển hóa long khí, đã lâu rồi y không trải qua cảm giác kinh mạch bị cắt đứt bởi long khí hung hãn.

Trình Mộc Quân ngồi xuống mép giường, mỉm cười nhìn y: "Thẳng thắn đi, rốt cuộc mấy năm nay ngươi đã làm gì?"

Mặc Sĩ Nghi giương mắt, đang định nói gì đó, lại thấy Trình Mộc Quân xoay người đi lấy một thứ từ gian ngoài vào, sau đó ném lên giường.

Một vật trắng như tuyết đầu mùa, đúng là ngọc thai.

Lý do đã chuẩn bị sẵn nghẹn hết ở cổ họng, hiếm khi Mặc Sĩ Nghi cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, không thể nghĩ ra kế sách gì, chỉ dựa vào bản năng hỏi: "Sao ngọc thai lại ở đây?"

Trình Mộc Quân còn chưa nói gì, hệ thống đã giận dữ lên tiếng: "Quả nhiên cái gì y cũng biết hết! Chắc chắn là y đã đưa ngọc thai vào cơ thể Đào Ninh, nếu không sao y biết thứ này là ngọc thai chứ! Tiểu Trúc Tử nhìn đi, y đích thực là một hắc tâm liên trà xanh!"
1

Trình Mộc Quân: ".... Cung phản xạ của cậu cũng dài dữ."

Nói xong hắn không để ý hệ thống tự bế nữa, khẽ cười: "Sao ngọc thai lại ở đây? Đương nhiên là bởi vì ngươi đột nhiên nổi điên, bắn chết Đào Ninh, cuối cùng còn tự tay mổ bụng cậu ta lấy ngọc thai ra. Ừm, dùng con dao găm dưới gối đầu của ngươi đó."
1

Trình Mộc Quâg không có một chút chột dạ, đẩy hết mọi chuyện lên đầu Mặc Sĩ Nghi.

Hệ thống nghe mà ngơ ngác:  "Tiểu Trúc Tử, cuối cùng tôi cũng biết thủ đoạn của Mặc Sĩ Nghi đến từ đâu rồi."

Trình Mộc Quân: "Hửm?"

Hệ thống: "Di truyền từ cha y chứ đâu!"
2

Trình Mộc Quân: "..."

______

Thật ra nếu không đọc review trước thì chắc phải đợi tới đây ngta nói huỵch toẹt ra t mới hiểu được nguyên lý hoạt động của thanh tiến độ :)) tui bị khờ huhu
2

Tội anh Nghi, nhỏ Thống cưng Tông bao nhiêu thì ghéc Nghi bấy nhiêu, được dịp là xỉa à =)))
2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận