Tam Thiếu và Lam đợi trong phòng nghỉ, lúc Bạch Thời đi ra khỏi phòng tắm mới thấy khá nhiều người xung quanh chú ý tới cậu, lập tức bật chế độ câm nín, chậm rãi đi lên trước chỉ chỉ máy truyền tin, nhìn người nào đó hỏi thăm.
Tam Thiếu liếc sơ qua, bình tĩnh gật đầu, mục đích anh tới đấu trường chỉ là tiếp cận Bạch Thời, bây giờ đã thành công, có thi đấu đơn thuần cũng chỉ tốn thêm thời gian, nhưng anh không biết liệu bên trong đấu trường có xảy ra chuyện nào nữa không, liền chọn nghỉ đấu chứ không phải trực tiếp rút khỏi đấu trường.
Anh nói: “Anh có việc bận phải làm.”
Bạch Thời ừ một tiếng trong lòng, chỉ chỉ ghi chú, sau đó khoay tay múa chân làm một vòng tròn và một tư thế bay bay, tiếp tục nhìn anh.
Tam Thiếu rũ mắt nhìn mặt nạ trên mặt cậu, tưởng tượng nếu Bạch Thời mà dùng tướng mạo thực sự để làm những động tác này sẽ ra sao, tiếp tục cảm thấy bạn nhỏ nào đó có chút ngốc manh, liền nói: “Anh tạm thời sẽ không rời khỏi sao Mê Điệt đâu.”
Trao đổi với người thông minh thật là nhẹ nhõm, đối với việc Tam Thiếu có thể hiểu ý mình, Bạch Thời cảm thấy vô cùng hài lòng, đi theo họ tới bãi đỗ xe, vẫy tay nói tạm biệt.
Mặc dù hoàn thành một trận khiêu chiến rất có ý nghĩa, nhưng cuộc sống của Bạch Thời cũng không có thay đổi rõ rệt, vẫn duy trì những bước đi ban đầu, chỉ là tần suất tới đấu trường bắt đầu giảm xuống, bởi vì trên cơ bản cậu đã nghiên cứu hết những tuyển thủ này, còn những trận đối kháng thông thường hàng ngày, cậu không cần phải xem lại nữa.
Sau khi lên tới hạng mười, đãi ngộ của cậu tăng vọt, có một gian phòng nghỉ cho riêng mình, bên trong còn lắp màn hình, nếu cậu tới đấu trường có thể ngồi ở trong đó xem thi đấu, không cần rúc vào góc hẻo lánh trong khán phòng rồi đứng đó trông rất tội nghiệp nữa.
Trước mắt đối thủ mà cậu thường đụng độ là những người xếp hạng hai mươi trở lên, bởi vì trận đấu không phải là kiêu chiến, bởi vậy vô luận thắng thua đều được tính theo kiểu điểm tích lũy, dựa vào điểm mà quyết định thứ hạng, mà không phải giành giật vị trí tàn khốc nữa.
Sau trận khiêu chiến, điểm tích lũy của Bạch Thời đã cao tới hạng mười, cộng thêm với việc chưa từng thua, cho nên địa vị khá là kiên cố. Mặc dù việc nghỉ đấu của top 10 có quy định nghiêm chỉnh, nếu không có tình huống đặc biệt thì không cho phép nghỉ, nhưng tần suất thi đấu của cậu không cao, trên thực tế còn là người có gene cấp S, bởi vậy không tốn sức mấy.
Ngoài những trận đấu chính quy, cậu còn phải đối mặt với một sự kiện, đó chính là đối phó với những người thỉnh thoảng khiêu chiến. Nhưng về điểm này đấu trường cũng có nhân tính lắm, sẽ không để một người phải chiến đấu liên tục, mà cứ cách vài ngày lại xếp một trận.
Cậu nhẫn nại đánh một thời gian ngắn, sau đó liên tiếp mạnh tay mấy trận, phải làm vậy mới khiến đám người ôm suy nghĩ “cứ đấu đi, cũng không tổn hại đến tính mạng đâu” lặng lẽ rút khỏi, cuối cùng cũng hiểu vì sao trước khi bắt đầu khiêu chiến, lão đầu lại để cậu nhìn thấy máu, hóa ra là không muốn cậu nhân từ nương tay trong khi chiến đầu, cũng tâm lý ghê.
Bạch Thời hài lòng nhìn đám người đã đàng hoàng hơn nhiều kia, không thể không thừa nhận, cách làm của lão đầu rất có lý.
Cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo, Bạch Thời có không ít thời gian trống, lúc không có trận đấu liền trên mạng dạy dỗ tiểu đệ và Trì Tả, hoặc là tới đấu trường hay nơi khác ngồi tâm sự với hai huynh đệ trong chốc lát.
Trì Hải Thiên nhanh chóng biết được chuyện họ đã kết bái, liền hỏi không phải lúc trước đã bảo đừng có quá thân thiết với Tam Thiếu rồi sao?
Bạch Thời phản ứng nửa giây, phát hiện muộn màng rằng kể từ khi huấn luyện thì đây là lần đầu tiên cậu vi phạm mệnh lệnh của lão đầu, nhưng đối với việc trở thành tiểu đệ của người ta, rõ ràng lựa chọn kết bái quá cám dỗ, cậu đã đồng ý không chút nghĩ ngợi, huống chi cậu cảm giác rất có thể sự gặp gỡ của họ là do vận mệnh an bài, người không thể đấu với mệnh được, nhất là trong tiểu thuyết, đương nhiên cậu sẽ không băn khoăn nhiều.
Nhưng Bạch Thời lại không thể nói mình có bản lĩnh thần thông, rồi thì là người ta không có vấn đề gì đâu, chúng ta cứ chấp nhận đi ha được, đảm bảo vừa nói ra là lão đầu sẽ nghĩ cậu não tàn, có khi lại định cắn thuốc rồi rót sữa bột Tam Lộc vào miệng cậu cũng nên, đành yên lặng nhìn ông, mặt liệt: “… Con quên mất.”
Trì Hải Thiên trầm mặc chớp mắt một cái, không trách cứ, chỉ nói tạm thời chú ý một chút.
Bạch Thời ngoan ngoãn gật đầu, lúc rảnh rỗi sẽ gặp họ, chỉ là dạo này Tam Thiếu có vẻ rất bận, số lần xuất hiện khá ít, bởi vậy đa số thời gian cậu đều tiêu tốn cùng Lam.
Trước kia Lam kiên nhẫn chậm rãi leo lên từng mức ở đấu trường, là vì tầng dưới được xếp rất nhiều trận đấu, có thể tiếp xúc với nhiều người, hơn nữa ở địa vị ngang bằng dễ kết bạn hơn, nhưng hôm nay trên cơ bản thì thành viên chiến đội đã gom đủ, hắn cũng không có hứng thú lăn lộn ở nơi này nữa, rất nhanh đã khiêu chiến với tuyển thủ hạng chín, cũng thành công lên hạng.
Mọi người nhìn về phía họ, chợt cảm thấy top 10 sắp thay đổi rồi, vô thức liếc về phía Tam Thiếu, muốn biết lúc nào người này mới trở lại thi đấu, liệu có khởi xướng khiêu chiến hay không, nhưng người nọ chỉ ngẫu nhiên trở lại thăm một chút, hoàn toàn không có ý định thi đấu, điều này làm cho họ hơi sốt ruột.
Tống Minh Uyên bình tĩnh, hoàn toàn làm lơ ánh mắt kỳ vọng của mọi người, đứng trong hậu trường xem hết trận đấu của hai huynh đệ rồi tiếp tục đi làm việc.
Từ sau khi Tống tướng quân hay tin con út vẫn ở lại sao Mê Điệt thì ngày ngày lo sợ bất an, chỉ sợ anh sẽ làm việc gì kinh thiên động địa, sau đó vào một ngày tỉnh giấc ông sẽ thấy toàn thế giới đều dán lệnh truy nã con mình, liền thông qua hai thượng tá ở công ty lính đánh thuê lấy được số liên lạc của con út, bắt Tống Minh Uyên phải hủy bỏ chế độ chuyển tiếp cuộc gọi, nếu không ông sẽ đích thân tới sao Mê Điệt tóm anh về.
Tống Minh Uyên biết cha mình nói được thì làm được, gật đầu đồng ý, đổi số truyền tin của ông thành trực tiếp nhận.
Tống tướng quân hơi thỏa mãn, đi mua một quyển sách gọi là Canh gà cho tâm hồn, nếu rảnh sẽ gửi cho con út một đoạn, ai ngờ tới lần gửi thứ năm, số của ông lại bị chặn! Tống tướng quân thất vọng vô cùng, lại phải tìm hai vị thượng tá bảo con út đổi chế độ, sau đó thay đổi chiến lược.
Nhìn con út nhà mình, tùy ý hỏi: “Tiểu Uyên, gần đây có xem mấy trận đấu cơ giáp không? Đã gần tới trận chung kết rồi đó.”
“Không xem.”
Tống tướng quân lại hỏi: “Chẳng phải con nói là sẽ tiến vào quân bộ sao?”
“Vâng.”
Tống tướng quân rất vui mừng, liền ướm lời: “Thế thì con nên xem đi, chiến đội của học viện quân sự Hoàng Gia luôn luôn dẫn đầu, đó là công lao của học sinh hệ cơ giáp, tất cả đều là nhân tài phi thường xuất sắc, hàng năm mấy quân khu lớn đều tranh đoạt muốn bể đầu, bây giờ ở quân bộ, trong tay mỗi thiếu tá trẻ tuổi đều có một chiếc nhẫn vô địch, đây đã là một dấu hiệu rồi, hai anh của con cũng có đấy, không biết con đã nhìn thấy chưa.”
Ông hơi dừng lại, chuyển tới một tấm hình, ý đồ khơi gợi hứng thú từ con út: “Đây chính là chiếc nhẫn kia, đẹp quá nhỉ, liệu con có muốn đi đánh trận rồi mang về một chiếc không?”
“Nói sau đi ạ.”
Tống tướng quân âm thầm quan sát, cảm giác hiệu quả không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng biết không nên làm quá, liền thuận thế đổi chủ đề: “Đây là thi đấu đoàn đội, nếu con thật sự muốn đánh thì phải có đồng đội, ta thấy mấy học sinh trong học viện không tệ đâu.”
Ông nói xong liền mở mấy tấm hình, cũng cố ý chọn vài nữ sinh thật đẹp, thầm nghĩ bây giờ con trai đang trong thời kỳ trưởng thành, hy vọng chiêu này sẽ có tác dụng, liền hỏi: “Đương nhiên, họ đều là đàn chị của con, nhưng nếu con nhập học sẽ gặp được rất nhiều người ưu tú bằng tuổi, dù tạo đội thi đấu hay kết bạn cũng không tệ.”
Tống Minh Uyên nhìn thấu mục đích của ông, nét mặt đã bình tĩnh nay càng bình tĩnh hơn: “Cha đừng phí tâm, từ rất lâu trước kia con đã biết mình không có cảm giác với phái nữ.”
Tống tướng quân im lặng, nghĩ thầm dù ngươi thích đàn ông cũng tốt hơn vào tù, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới việc trong tù thì toàn nam là nam, hoàn toàn không trở ngại việc yêu đương, chưa kể với điều kiện của con mình thì muốn đổi tình nhân bao nhiêu lần cũng được, muốn yêu ai là có người đó!
Tống tướng quân chấn động tới nỗi mặt tái mét, bị suy nghĩ khẩu vị nặng này làm cho toàn thân không thể thoải mái nổi.
“Nói đến trường học, con nhớ tới một sự kiện.” Tống Minh Uyên không biết mạch suy nghĩ của cha mình đã bay tới tận đẩu tận đâu, nhìn ông hỏi: “Hình như con đâu có học trung học, đúng không?”
Tống tướng quân đang tuyệt vọng, nghe vậy như vớ được một cọng cỏ cứu mạng, cố bình tĩnh hỏi: “Con muốn à?”
“Tạm thời thì chưa, nhưng con không muốn để lại tiếc nuối sau này, cho nên ngài hãy nói với phía trường học một tiếng, con muốn lưu ban.”
Tống tướng quân: “…”
Ngươi đang lấy cớ chứ gì? Tống tướng quân tưởng tượng phản ứng của người học viện Hoàng Gia, đầu tiên là cào tường, sau đó lại đi tìm ông đàm đạo về triết lý cuộc sống, chợt cảm thấy tóc mình sẽ rụng sạch mất thôi.
“Con còn có việc, bây giờ cứ như vậy đi.”
Tống tướng quân nhìn màn hình biến thành màu đen, đưa tay bấm số của con cả: “Con nói nếu ta phái người trói Tiểu Uyên về thì thế nào?”
Người bên kia im lặng nửa giây: “Liệu việc này có khiến nó càng phản nghịch hơn không? Nó đã có ý định vào quân bộ, chứng tỏ sẽ muốn phát triển theo hướng tốt, nếu như can thiệp quá mạnh tay, có khi nó sẽ không thèm vào quân bộ nữa đâu.”
Tống tướng quân nghĩ thầm: cũng đúng, nói không chừng đến khi ấy con út sẽ trực tiếp phản xã hội luôn thì sao, ông cảm thấy đau đầu quá, đành phải thôi, nhìn con cả: “Con tìm kiếm ra sao rồi?”
“Đã có thể tìm được vị trí đại khái, nhưng tạm thời không có tin tức.” Người trong màn hình nói xong, dừng lại một lát, “Đó chính là khu vực có sao Mê Điệt.”
Tống tướng quân trầm ngâm một lát: “Đã phái người tới?”
“Vâng.”
Tống tướng quân biết đây là chuyện cơ mật, không thể nói với con út, nhưng năng lực của con út là điều không cần bàn cãi, cuối cùng vẫn quyết định nên tìm thời gian nói với Tống Minh Uyên về chuyện thuyền hàng đã bị cướp, bảo anh để ý tới tin tức về vấn đề này hơn, còn thứ khác hoàn toàn không đê cập tới.
Người bên kia cũng hiểu, gật gật đầu, hàn huyên với ông vài câu rồi ngắt liên lạc.
——— ————
Cuộc sống ở đấu trường của Bạch Thời vô cùng thoải mái, không chỉ có tiền lương cao mà đãi ngộ cũng tốt, hơn nữa bởi vì phòng nghỉ ở cùng một khu, cậu có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với Phi Minh, ngẫu nhiên còn có thể ngồi cùng xem thi đấu.
Bạch Thời dần dần phát hiện Phi Minh không khác gì lời Lam kể, mặc dù nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra bản tính không xấu, cậu và Lam suy nghĩ ra mấy cách để kéo người này nhập bọn, nhưng hiệu quả không cao, Lam cười nói có khi đành phải dùng tiền rồi, điều này làm cho Bạch Thời cả thấy nam chính hơi bị vô dụng, im lặng một lát bắt đầu tìm hiểu về tình huống gia đình người ta, chuẩn bị tìm chỗ đột phá khác.
Lam xoa xoa đầu cậu: “Cậu cho rằng anh không nghĩ tới sao? Phi Minh không thích người khác tới nhà mình, cũng chưa từng đề cập tới chuyện trong nhà, hơn nữa nơi hắn ở có an ninh vô cùng tốt, bình thường người lạ không vào được.”
Trực giác của Bạch Thời nói cho cậu biết việc này có vấn đề, nhưng trước mắt chưa tìm được biện pháp tốt, liền tạm thời gác lại, đặt hết sự chú ý vào chuyện gần nhất, cầm tấm thiệp mời tinh xảo, hỏi: “Hội giao lưu trên biển này là gì thế?”
“Cùng kiểu với yến tiệc của tầng lớp thượng lưu, mỗi năm tổ chức một lần.” Lam kiên nhẫn giải thích, “Mỗi người được mời đều là nhân vật có mặt mũi, đến lúc đó không chỉ có các lão đại của sao Mê Điệt, mà những người ở các hành tinh phụ cận cũng tới, có cơ hội kết bạn với rất nhiều người, nếu may mắn có thể nhận được rất nhiều tài nguyên, hàng năm ban tổ chức gửi thiệp mời cho ông chủ đều tiện thể gửi một tấm cho tất cả top 10.”
Bạch Thời đoán thân phận của họ cũng na ná với tùy tùng, khẽ ồ một tiếng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã hơn nửa tháng, hôm nay là thời điểm tổ chức hội giao lưu, mọi người tập hợp từ sớm, đi theo ông chủ đấu trường lên một máy bay màu bạc, lướt qua thành thị, tới mặt biển xanh thẳm, sau đó đáp xuống một bãi đậu máy bay rộng lớn.
Chiếc thuyền này có tên là Chinh Đồ, chỉnh thể là một hình bầu dục, được tạo hình rất xa hoa mà vẫn trang nhã, giống như một tòa biệt thự phiêu bạt khổng lồ, bên trong có sòng bạc, có quán bar, đủ các phương thức giải trì để cung cấp cho khách du ngoạn hoặc nghỉ ngơi, vô cùng đẹp đẽ.
Cuối cùng Bạch Thời cũng được trải nghiệm cuộc sống của xã hội thượng lưu, cảm giác rất kích động, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như ban đầu, chậm rãi đi theo ông chủ vào đại sảnh. Trên sao Mê Điệt thì người này là một trong những nhân vật không thể chọc vào, rất có địa vị, vừa bước vào đã hấp dẫn vô số ánh mắt.
Chinh Đồ là tư sản của trùm vũ khí, thấy khách quý đến liền xuất hiện đón tiếp, tươi cười hàn huyên, ông chủ chợ đen cũng có mặt, đi tới trò chuyện vài câu.
Ông chủ bận rộn xã giao, dặn dò những người sau lưng đừng gây chuyện, sau đó giải tán. Mọi người lên tiếng, giải tán tại chỗ, bắt đầu cuộc chơi. Hiện tại vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa mới tới yến tiệc, Bạch Thời và Lam liền đi dạo xung quanh, bất kể là tướng mạo hay khí chất của Lam đều thuộc loại thượng thừa, lúc nào bên khóe môi cũng nở nụ cười, vừa nhìn đã thấy hiền hòa ấm áp, bởi vậy rất được hoan nghênh.
Bạch Thời nhìn những cô gái này, chỉ sợ bất cẩn lại dụ hậu cung tới, vì vậy nhanh chóng tách ra, tìm một nơi hẻo lánh yên tĩnh hóng gió biển. Cách đó không xa có mấy người, lúc này đang nói chuyện phiếm, Bạch Thời vô tình nghe được cuộc đối thoại của họ.
“Người kia là thủ tĩnh của tổ chức mới thành lập ở khu Đông?”
“Phải, nghe nói vô cùng lợi hại, chỉ mất hai tháng đã thu phục hết khu Đông vốn bừa bộn hỗn tạp, mở rộng thế lực rất nhanh, các lão đại đều thưởng thức hắn, cho nên lần này cũng gửi cho hắn một tấm thiệp mời.”
“Nếu như sống biết điều thì con đường phía trước sẽ sáng lạn lắm đây.”
“Đúng rồi đó…”
Bạch Thời hơi tò mò, nhìn theo ánh mắt của họ, chỉ thấy phía bên kia có hai người đang đứng, một trong số đó vô cùng quen mắt, chính là Tam Thiếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...