Lam khá là hứng thú với giống loài của Tiểu Nhị Hóa, nhưng sau khi nghiên cứu một chút lại chẳng hề phát hiện đặc điểm rõ ràng nào cả, dứt khoát kết luận có lẽ trên mặt hoặc trên người cậu có vảy cũng nên.
Bạch Thời chẳng muốn chấp nhặt với hắn, mặt vô cảm nói mình là người được không. Lam liền nhắc lại những gì cậu vừa nói. Bạch Thời rất nghiêm túc đáp: “Cậu không hiểu.”
Lam cười khẽ một tiếng: “Tôi không biết khả năng phân tích của mình lại có vấn đề đó nha.”
“… Cậu thật sự không hiểu đâu.” Bạch Thời nói tiếp, nghĩ thầm: toàn bộ thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết, mà ông đây chính là nam chính cho nên mới nghịch thiên thế đó, những chuyện huyền huyễn hư cấu thế này ai có thể hiểu đây? Có lẽ lúc ấy các người lại tình nguyện tin tôi là thú nhân cũng nên.
Lam cũng không cảm thấy trên người cậu có đặc điểm của chủng tộc, liền cười nói được rồi, không băn khoăn với đáp án nữa, càng không bảo Bạch Thời gỡ mặt nạ mô phỏng ra cho mình xem một chút.
Xuất phát từ đủ loại lý do, trên sao Mê Diệt có 40% người dân quanh năm đều mang mặt nạ, đây là chuyện thường ngày, cho nên mặc kệ vì sao người này lại lựa chọn ngụy trang, hắn đều tỏ vẻ hiểu và tôn trọng.
Trận đấu đã tiếp tục, Bạch Thời quay lại quan sát, chăm chú theo dõi tuyển thủ phía dưới.
Thời gian Lam tham gia thi đấu dài hơn cậu, cũng đã tiếp xúc với những người này, giờ thấy nét mặt Bạch Thời có vẻ chăm chú, cũng đoán được mục đích đại khái, liền đứng cạnh thỉnh thoảng giới thiệu một chút, tiện thể bình luận vài câu.
Bạch Thời im lặng nghe, cảm giác tốt hơn tự mình nghiên cứu nhiều lắm, không khỏi liếc Lam một cái, nghĩ thầm: ngoại trừ việc kiên nhẫn dụ dỗ cậu bán nội tạng thì người này thật sự không tệ, huống chi không chỉ mỗi việc đánh Liên Minh, trong tương lai họ sẽ phải hợp tác với nhau để xử lý nhân vật phản diện, tất nhiên là phải hữu nghị rồi, Bạch Thời chợt cảm thấy càng ngày càng thỏa mãn với vị chiến hữu này.
Hai người một nói một nghe, ngẫu nhiên còn có thể thảo luận vài câu, chơi với nhau rất hòa hợp, mới thế mà đã xem xong toàn bộ trận đấu ngày hôm nay.
Trì Hải Thiên và Ân Kiệt vẫn đứng ở nơi hẻo lánh, cứ một lát lại nhìn về phía này, không tiến lên quấy rầy. Bạch Thời biết rõ họ lo lắng cho mình, bây giờ thấy thi đấu đã kết thúc, cậu cũng không muốn ở lại lâu, trao đổi số liên lạc với Lam, sau đó tiến tới định cùng hai người về nhà.
Nhưng đúng lúc này, khán phòng đột nhiên bùng nổ bởi tiếng hò hét vang dội, tiếng gào có thể lật tung nóc nhà luôn ấy chứ, mới chốc lát là đã đẩy bầu không khí tới một độ cao mà trước đó chưa từng có. Bạch Thời giật mình, quan sát xung quanh, thì thào hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Có trận play-off*, cậu không biết à?” Lam nói xong liền giật mình, “Tôi nhớ rồi, lúc thông báo cậu đang thi đấu, chắc không để tâm.”
Bạch Thời liền mở máy truyền tin lên xem, phát hiện quả nhiên đấu trường đã có tin tức mới, cậu quét mắt nhìn một lượt danh sách, giật mình: “Những người này là ai?”
Lam nhướn mày: “Cậu không biết họ là ai thật hả?”
“Tôi mới tới có vài ngày được không?” Bạch Thời nhắc nhở.
Tư liệu về các tuyển thủ Ân Kiệt đưa cho cậu được sắp xếp theo thứ tự từ dễ đến khó, đấu trường có nhiều người như vậy, cậu chỉ kịp xem một phần, còn chưa kịp đọc đám tư liệu phía sau, hơn nữa hai ngày này cậu xem thi đấu đều cố ý tìm góc hẻo lánh ít ai chú ý để đứng, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, cũng chưa từng nghe tin đồn về các tuyển thủ này, đương nhiên là không rõ lắm.
Bạch Thời hỏi: “Họ có lai lịch gì?”
“Là vài tuyển thủ đứng đầu, tổng cộng có mười người, mỗi lần xuất hiện, giá tiền cá cược đều vọt lên con số làm người ta khó tin.” Lam giới thiệu sơ lược, “Phát triển đến địa vị này, họ không cần thi đấu thường xuyên nữa, đấu trường sẽ nuôi họ.”
Bạch Thời gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, với thực lực của họ nếu sắp xếp cho mấy trận đấu thông thường, căn bản không cần theo dõi cũng biết thắng bại, mở cá cược cũng vô nghĩa, không bằng cung phụng, cậu lại hỏi: “Trên này nói thách đấu là sao?”
Trong mấy người này cũng có thứ hạng, vị trí cao, đãi ngộ cũng cao hơn.” Lam giải thích, “Giữa nội bộ top 10 có thể thách đấu nhau, những người xếp hạng thấp hơn họ cũng có thể thách đấu, nếu như thắng sẽ giành được thứ hạng của đối thủ, thường thì mấy trận đấu thế này rất gay cấn, cho nên khán giả rất thích xem.”
Bây giờ thì Bạch Thời đã hiểu, quay đầu nhìn về phía đấu trường.
Người chủ trì đang dõng dạc giới thiệu hai bên, hai người này một người hạng năm, một người hạng bảy, đúng là người hạng bảy đề nghị thách đấu.
Lam hợp thời nói: “Người hạng năm là phụ nữ duy nhất trong top 10, thực lực không tệ, rất lợi hại.”
“Cái gì?” Bạch Thời lập tức mất bình tĩnh, “Nữ nữ nữ nữ á?”
Lam: “…”
Bạch Thời kinh hãi nhìn xuống sân, tim gan run rẩy: “Thật sự là nữ?”
Đừng nói là hậu cung lại xuất hiện nữa nha? Chẳng lẽ sau khi gặp một em đa nhân cách lại có một em bạo lực? Quá tàn nhẫn rồi đó! Có để cho người ta sống không hả?!
“Ừm, bên ngoài đều đồn cô ta có quan hệ mập mờ với ông chủ đấu trường, còn đến cùng có phải thật hay không thì vẫn chưa rõ.” Lam dò xét cậu, hơi kinh ngạc, “Cậu sao thế?”
Bạch Thời má miệng đồng thời nhìn hình ảnh người phụ nữ xuất hiện trên màn hình lớn, dung mạo rất đẹp, khoảng hơn ba mươi tuổi, Bạch Thời nghĩ tới tuổi của mình, lại nghe nói có lẽ người này đã thành tình thân của người khác, trái tim nhảy tưng bừng lập tức nằm yên, nghiêm trang đáp: “Không có gì, cậu nói tiếp đi, tôi chỉ hơi cảm khái một chút thôi.”
Dừng một chút, Bạch Thời lại nói hỏi, “Nếu đã có quan hệ không tệ với ông chủ, sao lại có người dám khiêu chiến cô ta?”
“… Quan hệ là quan hệ, thi đấu là thi đấu, hai việc hoàn toàn khác nhau.” Lam dò xét vài lần, thấy Bạch Thời có vẻ đã khôi phục, mặc dù hơi thắc mắc về thay đổi của cậu, nhưng không hỏi nhiều.
Hai người tiếp tục chăm chú quan sát sân đấu, ngay sau đó liền thấy hai bên phóng cơ giáp ra, Bạch Thời phát hiện cơ giáp của họ không phải là cơ giáp cấp thấp, hơn nữa có vẻ được trang bị vũ khí lợi hại lắm, đa số đều là những món chưa từng thấy trong chợ giao dịch, lập tức câm nín.
Ôi chà, cơ giáp kiểu này chênh lệch với cơ giáp bình thường quá nhiều, nhỡ có một ngày phải đấu với họ thì làm sao đây? Liều mạng cột thuốc nổ cùng chết sao? Bạch Thời liếc nhìn Lam, thấy nét mặt hắn không thay đổi, hiển nhiên đã quen rồi, không nhịn được mà hỏi: “Hình như cơ giáp này hơi quá mức.”
“Những tuyển thủ trong top 10 đều sở hữu cơ giáp trung cấp.” Lam đáp, “Chỉ cần bỏ tiền, cậu cũng có thể làm được.”
“Thế vũ khí thì sao?”
“Mua ở chợ đen hoặc hội đấu giá nào đó, có nhiều cái chỉ là vật liệu, sau khi họ mua xong thì tự tìm người làm hộ.” Lam liếc cậu một cái, “Cậu biết chợ đen ở đây không?”
Bạch Thời yên lặng lắc đầu.
Lam rất bất đắc dĩ: “Em trai à, chẳng lẽ trước khi đến cậu không điều tra về sao Mê Điệt và những thế lực nơi này sao?”
Mịa, nếu không phải bên cạnh có một lão đầu phát rồ không biết là chưa uống thuốc hay uống thuốc quá liều, thì cậu cho rằng tui muốn đến đây sao? Tui cũng mới biết trước khi lên đường có được không? Hơn nữa tôi chỉ là một bé trai ngây thơ trong sáng thôi nha, có thể biết cái gì chớ? Nét mặt Bạch Thời vẫn vô cảm: “Chắc ông nội tôi đã điều tra rồi, nhưng không nói cho tôi biết.”
Lam tiếp xúc với Bạch Thời tương đối nhiều, cũng biết rõ người ông này chính là huấn luyện viên của cậu, càng cảm thấy vị kia không đơn giản, liền vô thức liếc về phía Trì Hải Thiên một cái, đồng thời suy đoán đến cùng thì đối phương có thân phận gì.
Tiếng la hét trong khán phòng lại vang dội, Lam giật mình hoàn hồn, thấy trận đấu đã bắt đầu, liền chăm chú quan sát.
Mặc dù tuyển thủ hạng năm là phụ nữ, nhưng vô cùng hung hãn, toàn bộ cơ giáp đều được lắp vũ khí hỏa lực cực mạnh, vừa bắt đầu đã tấn công ngay, đối thủ của cô ta cũng không chịu yếu thế, nhanh chóng phản kích.
Kinh nghiệm thực chiến của hai người đều vô cùng phong phú, cộng thêm hỏa lực mạnh, gần như mỗi lần giao thủ đều sinh ra ánh sáng chói mắt, quan sát ở khoảng cách gần thế này sẽ cảm thấy chấn động và kích thích không gì sánh nổi, cuối cùng Bạch Thời cũng hiểu vì sao khán giả lại phấn khích đến thế.
Cậu yên lặng nhìn mỹ nữ chiến sĩ và mấy đòn tấn công hung tàn của cô ta, tưởng tượng có khi trong tương lai mình cũng phải đối mặt với một em bạo lực như vậy, gan phổi lập tức run rẩy.
Ôi mẹ ơi, làm khuê mật với kiểu em gái thế này thật sự không nguy hiểm tới tính mạng chứ? Nghĩ sao cũng thấy chịu không nổi á!
Lam tranh thủ quay sang liếc Bạch Thời, thấy trên mặt cậu mang theo nét tuyệt vọng, hơi giật mình, rồi cười nói: “Cảm giác mình không đấu nổi với họ? Không sao, thực ra cậu không cần lo lắng đâu.”
Bạch Thời đờ đẫn: “Không, cậu không hiểu.”
Lam: “…”
Đối kháng cường độ cao không kéo dài trong bao lâu, hai người nhanh chóng phân ra thắng bại, tuyển thủ mỹ nữ thành công bảo vệ vị trí của mình, tiếng tung hô rung trời, người chủ trì kích động bình luận và phỏng vấn hai bên, ngay sau đó liền bắt đầu tiếp nhiệt cho trận thách đấu tiếp theo.
Đây là trận đấu do tuyển thứ hạng sáu khiêu chiến với hạng bốn, nhìn bề ngoài thì cả hai cơ giáp đều có vẻ rất mạnh mẽ.
Bạch Thời nghe giới thiệu xong, không nén nổi mà hỏi: “Vì sao hạng sáu không khiêu chiến hạng năm? Chẳng phải sẽ dễ thắng hơn sao?”
Lam mỉm cười, ý bảo cậu đọc tin tức trên mấy truyền tin. Bạch Thời nghe vậy liền ấn mở, thấy bên dưới mới được bổ sung rằng: ba ngày trước có hai trận khiêu chiến nội bộ, một trong số đó là hạng năm thách đấu hạng bốn.
Cậu nghĩ nghĩ: “Ý cậu là thực lực của hạng bốn đã không tốt lắm rồi hả?”
Lam gật đầu khen ngợi: “Nhân phẩm của người này không tốt, trước đó còn chọc vào một vị nhân vật lớn rồi bị đánh cho tàn phế, sau khi khỏi hẳn thực lực của hắn bắt đầu tuột dốc, thực ra hạng bảy cũng muốn khiêu chiến với hắn, nhưng bị hạng sáu giành trước, đấu trường hỏi hạng bảy có muốn điều chỉnh một chút đánh với hạng năm không, hạng bảy không từ chối, cho nên mới có trận đấu vừa rồi.”
Bạch Thời ừ một tiếng, nhìn xuống phía dưới.
Hai người đã giao chiến, cũng như Lam từng nói, thực lực của hạng bốn có hơi yếu, đối thủ của hắn nhanh chóng tìm được cơ hội, sau một đợt tấn công mãnh liệt đã đánh bại hắn, sau đó xông lên trước, nâng tay nện thẳng xuống, bánh răng khổng lồ lạnh lẽo sắc bén lập tức cắt vào từ vết nứt trên đỉnh đầu cơ giáp.
Lam vô thức đưa tay che mắt Bạch Thời, lại thấy cậu từ tốn nói một câu không sao, liền nhìn qua, thấy sắc mặt của cậu thật sự rất bình tĩnh, khẽ cười: “Không sợ thật hả?”
Bạch Thời ừ hử, từ khi đến đây cậu đã chuẩn bị kỹ càng, hai ngày trước cũng đã gặp mấy cảnh tượng rất bạo lực, trên cơ bản là bình tĩnh, lại nói tiếp cậu vốn không phải là trẻ con, dù trước kia là một thanh niên tốt, nhưng sau khi xuyên việt, thậm chí cậu còn làm mấy việc hung tàn như giết sói giết hổ cơ mà, còn có điều gì không thể nhìn nữa?
Nét vui vẻ trên mặt Lam không hề giảm: “Em trai à, vẫn là câu nói kia, anh rất thưởng thức thực lực của cậu, có muốn thi đấu với anh không?”
“Chiến đội còn cần năm chủ lực, cộng thêm dự bị, tối thiểu phải có bảy tám người.” Bạch Thời nhìn hắn, “Cậu nghĩ tìm ở đâu ra bây giờ?”
“Bốn người.” Lam cười nói, “Ngoại trừ anh và cậu thì anh đã tìm được một hạt giống tốt trên mạng, cũng dưới mười tám tuổi.”
Các trận đấu đêm nay đã chấm dứt hoàn toàn, người xem đồng loạt rời khỏi sân, người tới người lui qua lại rất nhiều, Bạch Thời im lặng, dẫn Lam đi tìm Trì Hải Thiên, sau đó cùng rời khỏi đấu trường.
Trong quá trình rời khỏi sân, Lam cũng hàn huyên với Trì Hải Thiên một lát, thế mới biết nơi họ ở cách nhau không xa, liền đi theo. Mãi đến khi không có người, Bạch Thời mới lên tiếng: “Người khác mà cậu nói là ai? Thiếu Gia?”
“Không, Thiếu Gia hiếm khi online, cơ bản không gặp mấy, có lẽ khó mời được.” Lam chỉ chỉ mặt đất, “Người tôi nói đang ở sao Mê Điệt, cũng là tuyển thủ trong đấu trường, ba ngày sau sẽ đấu trận khiêu chiến thứ hai.”
Bạch Thời liếc mắt nhìn máy truyền tin, phát hiện đó là trận quyết đấu giữa hạng hai và hạng ba, liền hỏi: “Là ai?”
“Hạng ba, Phi Minh.”
Bạch Thời kinh ngạc: “Từ lúc cậu nói không cần lo lắng sau này là tôi đã hiểu, chắc những người này dựa vào cơ giáp mạnh mẽ mới có thể đứng hạng cao, còn thao tác chỉ thuần thục mà thôi, chẳng lẽ người tên Phi Minh này lại khác?”
“Ừm, mặc dù cơ giáp của hắn cũng là trung cấp, nhưng không trang bị khoa trương như những người khác, có thể đạt được vị trí hiện nay đều nhờ thực lực và kỹ thuật.” Lam nheo mắt lại, “Tôi cảm thấy rất có thể Phi Minh là song A.”
Bạch Thời khẽ giật mình.
Cái gọi là song A có nghĩa là cả gene và tinh thần lực đều có cấp bậc A, những người thế này nếu vào quân đội thì chắc chắn sau này tương lai sẽ rất sáng lạn.
“Cho dù không phải song A thì cũng phải là AB, người tôi phát hiện ở trên mạng cũng là kiểu thế này.” Lam cười hỏi, “Sao nào? Có đánh không?”
Tìm người khá lắm, đừng nói là khi đấu online, cho dù đánh thực chiến cũng thừa sức, Bạch Thời hỏi: “Họ đều đồng ý rồi à?”
“Người trên mạng không có vấn đề, Phi Minh thì hơi khó giải quyết, nhưng hắn thi đấu chỉ vì tiền, dù sao anh đã kiếm được không ít, tranh thủ nói chuyện với cậu ta xem sao.”
Bạch Thời: “…”
Cậu hỏi nhiều như vậy cũng là vì cảm thấy thực lực của hai người không tệ, số tiền vơ vét ở đấu trường đã đủ để thành lập câu lạc bộ rồi, cậu vừa mới nghĩ bây giờ đã có thể thi đấu Liên Minh mà không phải chịu áp lực nữa, thế mà người này lập tức đâm một dao vào trái tim yếu đuối mong manh của cậu.
Bạch Thời im lặng thật lâu, thăm dò: “Phi Minh kia chỉ thích tiền hả? Không còn nhược điểm khác?”
“Phi Minh không yêu tiền, anh cũng không hiểu vì sao Phi Minh lại muốn kiếm nhiều tiền như thế, nhưng người này khá lạnh lùng, nếu mà không bàn chuyện tiền nong thì trên cơ bản không có gì để nói với hắn hết.” Lam giải thích, “Cơ mà chú em cứ yên tâm, Phi Minh không tệ, tuyệt đối có thể đảm bảo nhân phẩm.”
Đương nhiên Bạch Thời sẽ tin tưởng ánh mắt hắn, ừ một tiếng, sau đó lại nghĩ đến tình huống của Phi Minh, thân là nam chính, liệu cậu có thể khí phách ngời ngời là thu phục được tiểu đệ không?
Bạch Thời mong đợi hỏi: “Tôi sẽ thử xem, có khi lại thuyết phục được hắn cũng nên?”
“… Em trai à, em không nói được mà.”
Bạch Thời: “…”
Mụ nội nó, suýt nữa thì quên mất, ôi mẹ ơi, thứ tàn phế như cậu thì làm sao mà khí với chả phách được đây? Đến cuối cùng thì có khi vẫn phải bỏ tiền! Mịa, nếu không trông cậy vào tiền của Lam được, chẳng lẽ muốn cậu tự lập câu lạc bộ một mình hả? Nhỡ không đủ tiền thì phải làm sao đây?
Bạch Thời cảm thấy không khỏe nổi, im lặng cả buổi: “… Nhưng nếu cậu đưa hết tiền cho Phi Minh, còn câu lạc bộ thì sao?”
“Sẽ có cách thôi, cậu có ý định gì không?”
“Có.” Bạch Thời đờ đẫn nói, “Cậu bán thận đi?”
Lam: “…”
——— ————
*Play-off: từ này có nhiều nghĩa, thường được hiểu theo những nghĩa này
1.Trong một trận đánh đơn, play-off là trận quyết định thứ hạng
2.Trong một giải đấu, play-off là trận quyết định tranh suất cuối cùng vào vòng trong
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...