Sau một ngày một đêm thi đấu căng thẳng, người ta rất dễ dàng tiến vào thời kỳ mệt mỏi, gene của các tuyển thủ tinh nhuệ đều rất ưu tú, không có vấn đề, nhưng những người không thể chiến đấu lại cảm thấy không chịu nổi, mơ mơ màng màng nhào vào lều, ngủ không biết trời đất gì luôn.
Đường chạy trốn là từ đây xuyên qua ngọn núi tới khoảng đất trống bên cạnh, nếu như may mắn thì chắc có thể đến đích trong đêm nay. Trước khi xuất phát, họ có một tiếng để chuẩn bị thời gian, ban tổ chức còn tâm lý đưa cho một đống phế phẩm, bảo họ dùng tùy thích, quay đầu lạnh lùng bước đi.
Mọi người nhìn chằm chằm vào đống hỗn độn, không biết mấy thứ này đã hỏng chưa, cuối cùng đành phải đè nén ước mong được chửi thề để tiễn đối phương đi, sau đó gọi nhân viên kỹ thuật của đội mình tới, nhìn xem có thể cứu vớt được hay không. Đa số người tử vong tối qua đều là nhân viên kỹ thuật, xuất phát từ cân nhắc đủ loại nhân tố, có vài đội không lựa chọn hồi sinh họ, nhưng may mà nhân viên không biết chiến đấu trong đội không chỉ có một người, rất nhiều đều ở lại trong trụ sở tạm thời ngoài thành, giờ phút này có thể tham gia giúp đỡ.
Ba máy phi hành loại nhỏ mà tiểu đội Hoàng Gia cướp được vẫn chưa nộp lên, nếu như mỗi máy có thể chở được năm người, vậy thì họ sẽ hoàn thành vòng này trong vòng vài phút, nhưng đáng tiếc phía trước là núi rừng, máy phi hành không thể nào bay qua, trừ phi là bay trên không trung, nhưng như thế lại quá lộ liễu, có lẽ sẽ bị bọn cướp đánh rơi.
Quan trọng nhất là cốt truyện nói văn kiện cơ mật mà con tin mang theo đã bị rơi mất giữa đường, bọn họ phải đi tìm lại, điều này khiến họ bắt buộc phải ở lại trong núi, đã vậy vòng hai được tính kiểm theo số người sống sót, bọn họ không thể mạo hiểm như thế, bởi vậy trên thực tế, máy phi hành chỉ để trưng cho đẹp.
Bạch Thời đưa ra kết luận như trên, cảm thấy không vui chút nào, bảo vệ tính mạng chưa xong lại còn phải tìm đồ, con tin này đúng là cố tình gây rối, sau đó chợt nhớ đại ca là con tin của đội mình, hơn nữa bản thân mình còn trêu đùa người ta kha khá, đành nuốt hết những gì muốn nói vào trong bụng, liếc mắt nhìn máy phi hành, mang công cụ tiến lên.
Tống Minh Uyên đang đánh giá đống phế phẩm này, phát hiện bên trong có linh kiện của súng, anh hiểu ban tổ chức đang cho họ cơ hội bổ sung đạn dược, liền bảo mọi người lật ra, sau đó dặn nhân viên kỹ thuật chú ý xem còn có thứ gì sử dụng được không, lúc này mới nhìn ngốc manh: “Định làm gì?”
“Em tùy tiện xem trước đã.” Bạch Thời đi vòng vòng quanh ba chiếc máy phi hành, quan sát một lát, bắt đầu ra tay.
Nhân viên nhà trường đứng trước màn hình trơ mắt nhìn bạn nhỏ này xắn tay áo phá hỏng mấy chiếc máy phi hành, suy nghĩ đầu tiên là: Đấu xong còn lắp lại được không? Suy nghĩ thứ hai là: Nói sao thì đây cũng là của công, ai đó mau tới cản thằng nhóc kia lại đi chứ!
Tống Minh Uyên cũng đang tự hỏi vấn đề này, nghĩ tới việc ban tổ chức không nói là có thể phá hay không, liền chiều theo ý cậu, thấy động tác của Bạch Thời rất thuần thục, anh biết trước kia cậu sống khá thê thảm, hơn nữa còn phải tự đi làm kiếm tiền nuôi thân, liền ngồi xuống bên cạnh cậu, vuốt tóc. Bạch Thời ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt hoàn mỹ này ở khoảng cách gần, không nhịn được chỉ muốn duỗi móng vuốt sờ một cái, nhưng nghĩ tay mình đang bẩn, lại yên lặng rụt về. Tống Minh Uyên chú ý tới hành vi mờ ám của cậu, ánh mắt dịu dàng, nâng cằm bạn nhỏ này lên hôn một cái.
Rất nhiều khán giả đã tranh thủ ngủ lúc trời còn chưa sáng, giờ phút này vừa tỉnh không lâu, sau đó nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, fan của Tống Minh Uyên thì ao ước ghen tị, fan mà thích cả hai người lại kích động cực kỳ, mặc dù bọn họ biết hai nam thần thường thân mật, nhưng được nhìn rõ ràng thế này là lần đầu tiên đó, thật là khiến máu sói của người ta sôi trào mà!
Bạch Thời vô thức liếc camera, thu ánh mắt lại, tập trung làm việc.
Thời gian nghỉ ngơi quá ngắn, công cụ lại quá thô sơ, bọn họ đành phải bỏ suy nghĩ tháo trang bị động lực của máy phi hành để làm một chiếc xe cơ khí, mà chỉ tháo những linh kiện nhỏ có thể dùng được và tinh hạch thôi. Các đồng đội ngành chế tạo đã nhìn thấy tình huống bên này, lập tức chạy tới tham gia tháo lắp, họ muốn dùng tinh hạch để làm một chiếc nồi năng lượng, bởi vì không thể nhóm lửa trong rừng, chỉ có thể dùng thứ khác để đun nóng đồ ăn.
“Không phải chúng ta đã ăn hết đồ rồi sao?” Bạch Thời nhìn người nọ, “Cậu cảm thấy trong rừng sẽ có động vật cho chúng ta bắt?”
“Không phải trên núi.” Phòng Thiên Kỳ vừa lắp xong một khẩu súng, tiến tới bên cạnh quan sát, nghe vậy thì xen vào một câu, giải thích là lúc nhóm Bạch Thời vào thành thị tìm người, hắn tình cờ trông thấy một con thỏ hoang nhảy qua, hắn cảm giác con thỏ kia không vô duyên vô cớ xuất hiện, cho nên đã đi thăm dò cùng Trì Tả, cuối cùng bắt được ba con, bây giờ một con đang bị nhốt trong lều.
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, nghĩ đến việc đồ ăn đã được bảo đảm, lập tức thỏa mãn, cúi đầu tiếp tục tháo dỡ, dự định tháo tất cả những gì có thể. Ban đầu cậu còn định tháo súng máy ra lắp lại, nhưng người xung quanh đều tỏ vẻ không đỡ được, chính bản thân cậu cũng cảm thấy việc này hơi phát rồ, đành phải thôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, các đội nhìn tín hiệu nổ tung trên bầu trời, bắt đầu xuất phát hành trình chạy thục mạng.
Điểm xuất phát của họ không thay đổi, vẫn là địa điểm tùy ý chọn được trong cửa thứ nhất, các đội ở khá xa còn định kháng nghị, nhưng ngay sau đó biết được số điểm liên quan đến số người, tới trước hay sau cũng không sao, hơn nữa khi họ đi vào rừng sẽ bắt đầu đuổi giết, lúc này các đội mới bình tĩnh.
Vị trí của tiểu đội Hoàng Gia không xa không gần, mấy người vừa đi vừa nói, chẳng bao lâu đã tiến vào rừng cây, Tống Minh Uyên biết cả buổi trưa họ vẫn chưa ăn cơm, bèn bảo cả đội dừng lại ăn gì đó, bữa tối thì đợi xong xuôi rồi ăn, nơi đây thuộc về bên ngoài phạm vi bị tấn công, sẽ không bị mai phục.
Mọi người không có ý kiến, ôm thỏ rừng ra.
Vì vậy thời điểm các đội khác đi ngang qua đều thấy tiểu đội Hoàng Gia đang tụ tập nướng thịt, lập tức phẫn hận, nuốt nước miếng, giả bộ không nhìn thấy gì, bụng đói kêu vang đi thẳng tới phía trước.
Tiểu đội Hoàng Gia ăn xong một bữa thịt thỏ với gia vị chỉ có vỏn vẹn muối, tiếp tục xuất phát. Tống Minh Uyên đã sắp xếp xong, dặn bọn họ giữ nguyên đội hình tiến lên, cũng căn cứ theo manh mối được cung cấp để quan sát hoàn cảnh xung quanh, mau chóng tìm được đồ rồi rời đi. Bạch Thời mới vào học viện Hoàng Gia mấy tháng, chưa có cơ hội tới nơi này, bây giờ tò mò nhìn quanh. Núi không cao lắm, khá giống trường đại học cũ của cậu, khác là nơi này có vẻ xưa cũ hơn nhiều, nhìn rất đẹp.
Các đội phải đợi tín hiệu mới được chém giết, nhưng tất cả mọi người vẫn cố gắng tránh chạm mặt các đội khác, nhất là học viện Hoàng Gia, tránh cảnh tín hiệu vừa vang lên đã bị diệt cả đoàn, cho nên trên cơ bản thì đám Bạch Thời đi cả đường mà chẳng gặp ai, cực kỳ yên tĩnh.
Tìm đồ rất phiền, không biết trời đã tối từ bao giờ, lúc này bọn họ đã giải quyết hai nhóm truy binh, mặc dù nhân số không nhiều, nhưng thực lực cao hơn bọn cướp trong cứ điểm một bậc, một nhân viên không biết chiến đấu của đội đã bất hạnh tử vong, một người khác thì bị bắn trúng chân, phải có người cõng. Tống Minh Uyên điều chỉnh, tiếp tục đi tới.
Trời vừa chập tối, thời điểm ánh sáng cuối cùng hoàn toàn biến mất nơi chân trời, rốt cuộc thì Bạch Thời cũng phát hiện được món đồ mà con tin làm rơi, cậu nhìn chằm chằm vào bốn chữ “Văn kiện cơ mật” to tướng bên trên cái bảng, xỉ vả một câu: đang đùa ông đấy à, sau đó kín đáo đưa cho đại ca.
Tống Minh Uyên không rõ đây có phải là nhờ vận may của nhân vật chính hay không, đưa tay xoa tóc cậu khen ngợi, đang định dẫn họ ra phía ngoài, đúng lúc này anh đột nhiên trông thấy phía không xa hiện lên một bóng người, lập tức bảo mọi người ẩn nấp.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng súng bỗng nhiên vang lên ngay khi anh vừa dứt lời, hơn nữa chính xác một cách thần kỳ, viên đạn gần như lướt qua người, nếu không tránh kịp là tiêu đời ngay.
Tống Minh Uyên vội vàng lao tới phía sau thân cây, từ lần phục kích lúc trước, anh đã phát hiện ra truy binh xuất hiện lần sau còn lợi hại hơn lần trước, nếu như lần này giải quyết xong, truy binh được cử tới tiếp theo sẽ rất bất lợi cho họ, trên thực tế số đạn không nhiều lắm. anh trầm ngâm hai giây, ném tấm biển nhỏ cho Lam: “Cậu và Phượng Tắc dẫn mọi người rút lui, A Bạch, Joshua ở lại.”
Các đội không được phân phối kính nhìn ban đêm, những gì bọn họ có đều là do sinh viên ngành chế tạo tìm được mấy cái kính viễn vọng hỏng, tháo linh kiện ra lắp lại, số lượng có hạn, chỉ đưa cho các nhân viên chiến đấu mạnh nhất. Đương nhiên, Lam cũng nằm trong số đó, hắn rất thông minh, nghe là hiểu ngay đại ca muốn kéo dài với nhóm này, dặn: “Chú ý an toàn.”
Tống Minh Uyên ừ, sau đó hợp lực với những người ở lại để ngăn chặn đối phương, đợi tới khi đám Lam biến mất hoàn toàn mới lui về phía sau, tiếp theo đổi phương hướng dẫn truy binh tới nơi khác để đồng đội thừa cơ lao ra, riêng phần họ sẽ nghĩ cách khác để rời đi.
Đạn của Bạch Thời đã hết từ lâu, cậu vẫn thích đánh cận chiến hơn, bèn nhìn về phía đại ca yêu cầu chia ra. Tống Minh Uyên biết thực lực của cậu, không lo lắng, hơn nữa hành động một mình dễ ẩn núp hơn, liền gật đầu đồng ý. Vì vậy Bạch Thời chọn một hướng khác nhanh nhẹn rời đi, đợi khi rời xa chiến trường mới tìm nơi ẩn nấp, yên lặng lắng nghe động tĩnh sau lưng, ngay thời điểm kẻ địch tới gần thì lập tức xông ra giết chết, tiện thể dùng cơ thể người nọ đỡ đạn, tiếp tục né tránh.
Không khí căng thẳng như thể sắp đặc quánh lại, những tiếng súng lẻ tẻ vang lên mơ hồ, cảm giác này tràn tới liên hồi. Bạch Thời nép sát vào cây kiên nhẫn ẩn nấp. Đối phương tạm thời không nhúc nhích, có ý định muốn kéo dài với cậu như vậy. Người chết nằm dưới đất đợi thật lâu, lạnh tới nỗi không thể chịu được, hì hụi đứng lên nói câu gặp lại, bỏ bọn họ lại đi về.
Bạch Thời câm nín mất nửa giây, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, lập tức giữ vững tinh thần chờ đợi, ngay sau đó phát hiện người bên kia đã tiến tới, cậu vội vàng chạy ra, canh đúng thời cơ khống chế súng của hắn. Đối phương hoàn toàn không bất ngờ, nhấc chân lên đạp. Bạch Thời nghiêng người né tránh, cánh tay dùng sức muốn ép hắn vào thân đại thụ.
Người nọ đạp lên tàng cây để ngăn cản, cười dịu dàng: “Không tệ.”
Bạch Thời nhìn hắn: “Tôi tưởng anh sẽ đuổi theo nhị ca của tôi chứ.”
Velar cười gật đầu: “Tôi để bạn đuổi theo rồi.”
Bạch Thời tiêu hóa thông tin một lát, cậu đoán tên này cảm thấy đuổi giết bọn họ thú vị hơn, chỉ có thời điểm không giết họ được, hắn mới đi tìm người khác, hờ hững ừ một tiếng, tiếp tục tăng lực tay, bắt đầu một trận chiến mới.
Súng bị gỡ xuống rất nhanh, Bạch Thời cảm giác hình như tên này cố ý: “Anh nhường?”
“Cầm súng vướng chân vướng tay khó phát huy, cái này không gọi là nhường.” Velar tốt tính giải thích một câu, động tác trở nên nhanh hơn rất nhiều. Cận chiến luôn luôn là sở trường của Bạch Thời, đương nhiên không sợ.
Kỹ năng chiến đấu của Velar học cùng lúc với Tống Minh Uyên, đường lối giống nhau, lúc bắt đầu đánh với Bạch Thời cũng không yếu thế, nhưng khi Bạch Thời dần dần bày ra tốc độ và sức mạnh của cấp SS, hắn bắt đầu luống cuống rồi, vô tình ngã văng ra ngoài. Đến cùng, Velar cũng không phải kẻ yếu, hắn nhanh chóng điều chỉnh tư thế trên không trung, lúc rơi xuống đất còn khéo léo giảm lực, khá là thong dong.
Bạch Thời không chần chừ, xông lên tấn công nhanh như chớp, nhưng lúc này cậu nhạy bén nghe được một tiếng răng rắc, bước chân khựng lại, trong đầu đột nhiên hiện lên suy nghĩ này, nhanh tới nỗi khiến người ta hoàn toàn không kịp phản ứng, Bạch Thời chỉ biết cảnh vật trước mặt đã tối thui.
Sắc mặt Velar thay đổi, vội đưa tay kéo cậu lại, nhưng bởi vì quá vội vàng, hắn cũng lảo đảo ngã theo, cùng Bạch Thời rơi vào trong khe nứt.
Xung quanh lại trở về trạng thái yên lặng ban đầu, cách đó không xa là một khẩu súng, ngoài ra không còn gì khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...