“Không có gì, hắn nói lên lớp, vậy em cứ coi như hắn lên lớp đi.”
Trong một gian phòng ngủ bị sắp xếp thành thư phòng của ký thúc giá, cửa sổ bị biến thành giường êm, bên cạnh treo đèn nhỏ với màu sắc ấm áp, nhìn vào cực kỳ thoải mái. Tống Minh Uyên đang tựa vào đó lên mạng, đối với sự việc Phượng Tắc đột nhiên chuyển tới học viện Hoàng Gia chỉ đưa ra một chữ “Ừ” với tư cách đánh giá, nhưng thấy oắt con nào đó làm tổ ở phía đối diện nhìn anh chằm chằm, lại phải bổ sung thêm một câu, sau đó thò tay kéo người vào trong lòng vuốt vuốt, bảo cậu ngoan ngoãn đi học, không cần chú ý đến Phượng Tắc quá nhiều.
Bạch Thời phản ứng hai giây, hiểu rất nhanh.
Có thể nói sau sự kiện bắt cóc lần trước, trong lòng bọn họ, Phượng Tắc đã bị ném tới phạm trù nhân vật có vấn đề, mặc dù sau đó đã giải thích, nhưng thực ra không được thuyết phục cho lắm, chỉ sợ bản thân Bạch Thời cũng hiểu rõ điểm này, cho nên trong hoàn cảnh làm bất cứ việc gì cũng bị nghi ngờ, tên này đã dứt khoát và hào phóng xuất hiện trước mặt họ.
Bởi vì không thể nào xác định liệu Phượng Tắc có biết họ đã được nghe kể về Trọng Huy hay không, họ cũng không có cách để tìm hiểu rõ mục đích của hắn, có lẽ người này muốn tiếp cận bọn họ, cũng có thể là muốn dùng thái độ thản nhiên để thay đổi hình tượng trong mắt họ, cũng có lẽ… Muốn chuyển sự chú ý của họ, bởi vì nếu như tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, có khi sẽ xem nhẹ chuyện quan trọng khác.
Bạch Thời tò mò hỏi: “Chỉ có một mình hắn tới?”
Tống Minh Uyên biết rõ oắt con này không ngốc, nghe vậy là hiểu cậu rất quan tâm, không nhịn được mà đưa tay nắm chặt lấy cằm cậu hôn một cái, trả lời vẫn đang điều tra.
Bạch Thời gật đầu, nghĩ thầm: tốt nhất là tra hết một lượt sinh viên trao đổi tới cùng lúc với Phượng Tắc, có điều dù tên này tới một mình thì cũng không thể phớt lờ, bởi vì cậu đã sớm nghe cặp song sinh nói trong học viện có người của Trọng Huy, hơn nữa lần bị bắt cóc lúc trước có liên quan tới đám người nọ, đại ca cũng biết chuyện này, cho nên gần đây đám kia cực kỳ xui xẻo. Đương nhiên, bọn này hoàn toàn không biết mình đã đắc tội với ai.
Hôm nay tân sinh sắp khai giảng, họ vẫn chưa thể xác định đến cùng thì trong đám người này có kẻ do Trọng Huy phái tới hay không, nhưng có thể khẳng định một điều, bất kể Phượng Tắc có đồng lõa hay không thì hắn đã đi ra chỗ sáng, họ chỉ cần đảm bảo người này không làm gì dưới tầm mắt mình là được, còn những thứ khác cứ để sau này từ từ quan sát.
Bạch Thời suy nghĩ một lát, vì lý do an toàn, cậu đã liên hệ với nhân viên tình báo mà căn cứ phái tới đế đô, thuật sơ qua sự việc, dặn Cẩu Thặng chăm sóc em gái thật tốt, sắp tới tìm tới trường tìm cậu, tránh bại lộ.
Cái trán thiếu niên lên kia nhăn lại, nhắc nhở: “… Cậu có thể gọi tôi là Tiểu Sơn.”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Chứ không phải cậu tên là Cẩu Thặng hả?”
Tiểu Sơn cố nén xúc động muốn đánh tên này một trận, rít từng chữ qua kẽ răng: “Đó là vì tôi thua nên mới phải chịu, bây giờ ván cược đã kết thúc, tôi không còn bị gọi như thế nữa!”
“Thế gọi là gì?”
Tiểu Sơn: “…”
Bạch Thời nhìn hắn một lát, nghĩ thầm, dù sao đây cũng là tiểu đệ của mình, đối xử với hắn như vậy không tốt lắm, nghiêm túc suy nghĩ vài giây: “Được rồi Cẩu Thặng, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Tiểu Sơn: “…”
Tiểu Sơn phẫn hận ngắt liên lạc, Bạch Thời nhìn màn hình đen thui, nghĩ đến việc về sau không thể trêu đùa người này để tìm lại một chút cân đối tâm lý, bắt đầu tiếc hận, yên lặng duỗi móng vuốt đóng máy truyền tin, quay người leo tới bên cửa sổ làm tổ.
Tống Minh Uyên liếc bạn nhỏ này một cái, lại kéo cậu vào trong lòng, cằm tựa vào vai cậu, tiếp tục lên mạng.
Bạch Thời nhìn trang web, nhận ra đây là tài liệu của tập đoàn Thiên Việt, ngoan ngoãn tựa lưng vào lồng ngực anh cùng xem, ngẫu nhiên còn có thể trao đổi về suy nghĩ của mình, bầu không khí khá là hòa hợp. Chẳng biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, một tiếng chuông ngắn ngủi đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh, Bạch Thời vô thức liếc tới, phát hiện trên máy truyền tin của đại ca đã hiện lên ba chữ “Không tìm được”.
Tống Minh Uyên trầm ngâm vài giây, giữ nguyên tư thế này đưa tay mở giao diện, dặn họ dừng tay trước, sau đó đóng máy truyền tin. Bạch Thời kinh ngạc, tò mò hỏi tìm gì thế. Tống Minh Uyên vuốt tóc cậu: “Không có gì.”
Bạch Thời nghiêng đầu nhìn anh, suy ngẫm một lát, cảm thấy chuyện có thể khiến đại ca để ý như vậy cũng chỉ có vài cái thôi, liền thăm dò: “Tìm Long Nghiễn?”
Tống Minh Uyên thuận miệng ừ một tiếng: “Em không cần quan tâm tới chuyện này.”
Bạch Thời có một cảm giác rất quen thuộc với cái tên này, nhưng lúc đó quá nhiều việc, mà nó lại không liên quan tới vụ độc miệng của cậu cho nên không nhớ rõ lắm, có điều người khiến nhân vật phản diện nhớ thương lâu như vậy, chắc hẳn không phải là nhân vật đơn giản rồi. Bạch Thời tò mò hỏi: “Có tin tức liên quan tới hắn không?”
“Không có.”
“Vậy sao anh lại biết hắn?”
Tống Minh Uyên im lặng vài giây, nâng cằm Bạch Thời lên hôn một cái, giọng nói vẫn bình tĩnh như ban đầu: “Sau này có cơ hội sẽ nói cho em biết.”
Bạch Thời rất hiểu anh, cũng biết sau này mà anh nói chính là về sau, trong đầu thì nghĩ: thần bí như thế làm gì, đến cuối cùng rất có thể vẫn là cốt truyện liên quan tới ông đây thôi, thoải mái khai báo có phải tốt hơn không, sao lại không nghĩ thoáng một chút chứ? Bạch Thời thở dài một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thò tay vỗ vỗ đại ca, nghĩ một lát lại an ủi: “Không sao, cuối cùng sẽ tìm được thôi.”
Tống Minh Uyên nắm móng vuốt nhỏ của Bạch Thời, cảm thấy ánh mắt của oắt con này hơi thiếu đòn. Bạch Thời gặp tầm mắt của anh, phản ứng hai giây, lập tức ngoan ngoãn rụt lại làm tổ. Tống Minh Uyên rất thích sự thức thời của cậu, không so đo, kiên nhẫn xử lý một vài việc kinh doanh, sau đó liếc nhìn thời gian, nhớ tới việc có khi ngày mai là lần đầu tiên ngốc manh được đi học, liền kéo cậu về phòng ngủ sớm.
Một đêm bình yên, ngày hôm sau Bạch Thời dậy sớm như thường lệ, đi theo đại ca, nhị ca và tiểu đệ ăn sáng, cuối cùng cũng bắt đầu cuộc sống đại học của cậu.
Đại học ở thế giới này và đại học mà cậu biết không có gì khác nhau cả, chỉ là xoay quanh những thứ công nghệ cao, khiến cậu thấy việc học dễ dàng hơn một chút mà thôi. Hôm nay họ có hai tiết, đều là lý thuyết cơ bản, đợi thời điểm Bạch Thời vào lớp đã có rất nhiều người ngồi sẵn, thấy cậu bước vào thì đồng loạt nhìn về phía cửa.
Bạch Thời bình tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống, lấy sách đặt lên bản, dự định làm ra vẻ mình là học bá, sau đó ánh mắt liếc qua, thấy có một nữ sinh đi tới bên cạnh, liền nhìn sang, phát hiện người nào có vẻ quen quen, tò mò quan sát một chút.
Huấn luyện quân sự của họ là nam riêng nữ riêng, trong khoảng thời gian này cậu tiếp xúc với nam sinh tương đối nhiều, mặc dù các ban trong lễ khai giảng đều cùng lớp làm đơn vị, nhưng cậu chỉ ở lại một chút là đi ngay, hơn nữa không quan sát trong lớp có mỹ nữ như các nam sinh khác, bởi vậy cũng không biết trong lớp có một người thế này.
Nữ sinh hỏi: “Đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?”
Là em gái hả? Bạch Thời giật mình, âm thầm quan sát xem cô nàng này là kiểu nào, cậu có cảm giác khí chất này liên quan đến ngự tỷ, trong não lập tức hiện lên hình ảnh nào đó.
Nữ sinh cũng không biết cậu đã nhớ ra, nhắc nhở: “Ở trên biển, lúc ấy người của các cậu đang câu cá, tôi đang bơi.”
Không, thực ra lưỡi câu đấy là của tui đó, chỉ là sau khi câu được áo tắm của cô thì đại ca đã kín đáo đưa cho cấp dưới, lại nói, sao cô không ở sao Mê Điệt làm thiên kim tiểu thư đi, chạy tới đây làm gì thế? Chẳng lẽ cốt truyện không định buông tha cho tui hả? Bạch Thời câm nín mất vài giây, đáp lại một tiếng xin chào, ngừng một chút, nói thêm: “Đã lâu không gặp.”
Nữ sinh gật đầu, nói: “Chúng ta học cùng một lớp, cho nên mới chào cậu, anh ấy bảo tôi ngẫu nhiên quan tâm tới cậu một chút, sau này cậu có vấn đề có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Bạch Thời: “…”
Má, đợi đã nào, lượng tin tức hơi lớn! Cậu hỏi: “… Đại ca của tôi?”
“Ừ, bây giờ tôi đang làm việc cho anh ấy.”
Bạch Thời: “…”
Cho nên trong hai năm cậu mất tích, đại ca không chỉ hợp tác với trùm vũ khí mà còn tiện thể thu luôn con gái người ta làm tiểu đệ ấy hả? Như vậy chẳng phải sao Mê Điệt đã là của đại ca rồi sao? Mẹ ơi, có cần phát rồ như vậy không, còn có thể cứu vãn được chứ… Bạch Thời mặt liệt nhìn cô nàng trước mắt một chút, chỉ phát ra một tiếng ồ.
Nữ sinh thấy đã nói chuyện xong, nhanh chóng rời đi. Phòng Thiên Kỳ vừa bước vào cửa, nhìn cô một cái, cười cười đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Thời: “Đây chính là hoa khôi của lớp, coi chừng bị mọi người bao vây.”
“Tôi có bạn trai rồi.”
Phòng Thiên Kỳ không muốn nói tới đề tài này, đổi chủ đề sang việc khác. Bạch Thời liếc hắn một cái, mặc dù cậu không cảm giác hắn có ác ý, nhưng cậu biết hình như tên này đối địch với đại ca, bèn quyết định tạm thời duy trì mối quan hệ bạn bè, không thân cận hơn.
Thoáng cái đã qua một buổi sáng, Bạch Thời từ chối lời mời ăn cơm của Phòng Thiên Kỳ, rời khỏi phòng học chuẩn bị liên hệ với đại ca, nhưng sau khi kết nối mới nhớ ra bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, liền bấm số của Trì Tả trước, hỏi thăm xem nên gặp ở đâu, kết quả lại biết người ta đi với Phượng Tắc cơ. Bạch Thời im lặng, một lát sau mới hỏi: “… Cái gì?”
“… Tối qua cậu ấy nói vì kiểm tra tớ có để đồ sai chỗ hay không, đã lấy hết đồ đạc ra sửa sang một lần, đến khuya mới ngủ, sáng sớm vẫn chưa ngủ đủ, bảo tớ mời cậu ấy ăn cơm.” Trì Tả yếu ớt nói, “Bọn tớ đã ra bên ngoài…”
Bạch Thời: “…”
Hắn nói mời thì cậu mời hả, cậu cũng quá thành thật rồi đó, đừng rơi vào bẫy chứ? Cậu tuyệt đối đừng nghĩ rằng tên này muốn kết bạn với mình, lúc sự kiện kia xảy ra cậu thấy ánh mắt hắn không? Hắn muốn giết chết cậu đó thiếu niên, mau tỉnh lại đi!
“A Bạch?”
“À đi đi, nhớ ăn no.” Bạch Thời hoàn hồn ngắt liên lạc, âm thầm nắm tay, quyết định phải tìm ngay cho tiểu đệ một người bạn gái!
Cậu yên lặng suy nghĩ xong, quay đầu bước đi, ngay sau đó lại nghe phía hành lang sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc gọi một tiếng đại ca, Bạch Thời tò mò quay đầu lại, phát hiện chính là cặp song sinh, người gọi cậu chính là em trai Đường Ngụ.
Đường Ngụ chạy đến phụ cận, cười ôm lấy cậu: “Đại ca!”
Bạch Thời giật mình: “Sao hai đứa lại đến đây?”
“Bọn em học ở trường ngay cạnh, hệ tài chính.” Đường Ngụ cười nói, “Lúc trước không nói cho anh biết, muốn cho anh một sự bất ngờ, sao nào, bất ngờ chưa?”
Bạch Thời biết trường kia là trường đại học tổng hợp rất nổi tiếng, cảm thấy mừng thay cho họ, gật gật đầu, nhìn về phía Đường Hân đang chậm rãi bước tới, vừa muốn lên tiếng chào đã thấy cô khí phách lia mắt tới, dò xét: “Thời gian trước người ta nói hai năm qua cậu đi huấn luyện, thật không đấy?”
“…” Bạch Thời đáp, “Thật đó.”
Đường Hân ừ, lạnh lùng nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Có ý kiến?”
“… Không, bình thường cô đều ngủ say, tôi có chút tò mò.”
Đường Hân trả lời: “Nghe nói là trong lớp có hai người phát sinh tranh chấp, đụng phải tôi.”
Hai người kia còn tồn tại không vậy? Bạch Thời nhếch môi, dứt khoát đổi chủ đề: “Sao hai đứa lại biết anh ở đây?”
“Cậu không biết?” Đường Hân liếc xéo về phía này, “Bởi vì liên quan tới cậu, thời khóa biểu lớp cậu đã bị đăng lên diễn đàn từ lâu rồi, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.”
“…” Bạch Thời nhịn, dẫn họ đi tìm đại ca, nhưng không đợi xuống lầu, chỉ thấy Tiểu Cẩm và Lăng An lâu rồi không gặp đang đi tới, người trước thì gọi một tiếng anh, hỏi cậu có muốn ăn cơm không, người hai thì lạnh giọng hỏi: “Nghe nói cậu không vào chiến đội nữa? Vì sao? Tôi vẫn muốn đánh với cậu mấy trận.”
Ánh mắt Bạch Thời đảo qua từng người trước mắt, lại nghĩ tới Lilisa và ngự tỷ cũng có mặt trong trường, tiếp tục câm nín, thật không hiểu rốt cuộc thì nam chính ban đầu đối phó mới mấy cô gái này thế nào đây!
Đợi đã, cậu nhớ tới một đoạn ngắn, về chuyện này thì hình như mình cũng đã từng độc miệng, cậu nói thế này: “Nhiều em gái như vậy, nam chính hôm nay đổi một người, ngày mai đổi một người, hôm sau lại đổi một người, tính đến cùng thì phải hú hí với hai ba người một lần đúng không?”
Mọi người phấn khởi: “Đúng!”
Bạch Thời: “Đáng thương ghê, tinh tẫn nhân vong.”
Mọi người: “Yên tâm, tiểu Nghiễn của bọn tui rất lợi hại.”
Bạch Thời: “Ừa, hắn khắc khổ cố gắng với các em gái, cuối cùng thành công tinh tẫn nhân vong rồi.”
Mọi người: “…”
Bạch Thời: “…”
Không không, phải bình tĩnh, nguyên văn cậu nói là các em gái, hôm nay không liên quan nữa, chắc có lẽ sẽ không chết như vậy đâu, mặc dù một mình đại ca ăn đứt cả mấy em gái, nhưng dù gì cậu cũng là cấp song SS, sẽ không sao chứ hả… Má, vì lý do an toàn vẫn nên đi mua chút thuốc đi, bổ thận có tác dụng không?
Bạch Thời âm thầm quyết định, nói vài câu để đuổi Lăng An đi, chuẩn bị xuất phát một lần nữa, chỉ có điều trong đầu lại xuất hiện một đoạn ký ức bằng tốc độ ánh sáng, bước chân Bạch Thời khựng lại, bỗng cảm thấy đầu bị dội một chậu nước lạnh, ánh mắt cũng thay đổi.
—— Cậu nhớ rồi!
Cậu tới đây bảy năm, đã sớm bỏ qua sự tồn tại của người nào đó, gần như quên luôn chuyện này, hơn nữa bởi vì thay thế, cho nên hôm nay đã ký ức về người nọ trở nên mơ hồ.
Long Nghiễn, tên nhân vật chính của quyển tiểu thuyết này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...