Chu Phàm Tần để quên thẻ tuyển thủ trong phòng khách sạn, khiến đứa trẻ như rồng như hổ lập tức trở nên uể oải, gương mặt hiện rõ vẻ áy náy và bất lực.
Từ Án Viễn và Chung Ức nhanh chóng liếc nhìn nhau, một người tiếp tục đưa cậu đến địa điểm, người còn lại quay về lấy thẻ tuyển thủ.
Cô vừa đi đến ven đường, thì một chiếc ô tô màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt, cửa kính hạ xuống, trông gương mặt đối phương có phần quen thuộc.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt từ do dự chuyển thành xác nhận, sau đó mỉm cười nói: “Cô giáo Chung, đúng là cô thật này.”
Trần Xuyên.
Anh ta là anh họ của một đối tượng khách hàng thiếu niên trong cơ sở dạy thêm mà Chung Ức đang làm việc, cô có gặp đối phương một lần trong lớp học mở.
Thỉnh thoảng anh ta có đến đón cháu trai mình sau khi tan học và cậu cháu trai ấy cũng là tuyển thủ trong cuộc thi bơi ngày hôm nay.
Có sự giúp đỡ của Trần Xuyên, Chung Ức đi tới đi lui cũng nhanh hơn, ngay khi cô đưa thẻ tuyển thủ tới, thì Chu Phàm Tần đã lao vào vòng tay cô và ôm cô thật chặt.
Từ Án Viễn không chút do dự nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo kính không biết từ đâu “chui ra” đang xuất hiện bên cạnh cô, đến khi tiếng thông báo thúc giục vang lên trên đỉnh đầu, thì anh mới khoác vai Chu Phàm Tần rời đi.
Trên đài quan sát, Trần Xuyên đưa một chai Sprite lạnh qua, khi cô cảm ơn và chuẩn bị nhận lấy, thì anh ta lại đột nhiên mở nắp giúp cô: “Trông cô không giống giáo viên của em ấy, mà giống chị gái hơn.”
“Tôi rất quý thằng bé.”
“Hai người vừa là thầy vừa là bạn, chẳng trách em ấy là một trong những học sinh tiến bộ nhiều nhất trong kỳ thi giữa kỳ của cơ sở gia sư.”
Nước chanh lấp lánh nhảy múa trên đầu lưỡi, bổ sung sự mát mẻ cho trường đấu, trong ngoài hòa quyện, tựa băng tuyết mùa Xuân cùng lửa đỏ mùa Hạ.
Trần Xuyên cầm chai nước trên một tay, đầu ngón tay gõ gõ lên thành chai, mắt nhìn thẳng về phía trước, nói: “Người vừa rồi là Huấn luyện viên ở Tinh Viễn của Chu Phàm Tần phải không?”
“Đúng.”
“Thật trẻ trung.” Anh ta hơi dừng lại: “Có vẻ tương đối nghiêm khắc.”
Đột nhiên Từ Án Viễn nhìn lướt qua khán đài, Chung Ức thu lại nụ cười trên mặt và nhẹ nhàng vẫy tay với anh.
Cũng không biết có phải anh thực sự không nhìn thấy hay không mà lại ngoảnh mặt làm ngơ, rất nhanh đã rời tầm mắt, cúi đầu nói gì đó với Chu Phàm Tần.
“Cậu ấy sao?” Lúc này, cô mới đáp lại câu nói vừa rồi của anh ta, thời điểm Trần Xuyên quay đầu sang, Chung Ức tiếp tục nhẹ giọng nói: “Thực ra, cậu ấy là người dịu dàng nhất.”
……
Trên người Chu Phàm Tần có một điều khiến Chung Ức vừa cảm thán vừa ghen tị, đó là tâm trạng và thái độ của cậu ấy rất tốt.
Cùng là hai người có năng lực ngang nhau, nhưng nếu tâm trạng và thái độ ổn định thì sẽ có cơ hội tiến xa hơn, chẳng trách mỗi lần quan sát Chu Phàm Tần cô luôn có cảm giác quen thuộc rất mơ hồ.
Cậu ấy rất giống Từ Án Viễn thời còn niên thiếu, tuổi trẻ mạnh mẽ và không bị gò bó, tựa như mặt trời thiêu đốt giữa bầu trời ở ngàn dặm xa xôi.
Thành tích của Chu Phàm Tần xếp thứ sáu toàn nhóm, nhưng tiếc là cậu ấy không vượt qua được vòng chung kết, cháu trai của Trần Xuyên thi đấu ở hạng mục khác, xếp thứ ba, và lọt vào vòng trong một cách sát nút.
Khi hai bên gặp nhau, rõ ràng là người thua cuộc vô cùng phấn chấn, trong khi người được chọn lại có chút chán nản.
Chu Phàm Tần đang trao đổi sticker với mọi người ở khắp nơi, Trần Xuyên rời mắt, nhìn Chung Ức, nói: “Tôi đã đặt bàn tại một nhà hàng Quảng Đông gần đây, cùng đi ăn nhé, có thêm trẻ nhỏ cho sôi động.”
“Tôi thấy lòng dạ thằng bé không đặt ở nhà hàng nữa rồi, chắc chắn tối nay em ấy muốn ra ngoài chơi.” Chung Ức liếc nhìn Chu Phàm Tần, rồi mỉm cười từ chối: “Mấy người cứ đi đi, ngày mai cố lên nhé.”
Trần Xuyên khẽ liếc nhìn cô vài giây, sau đó cũng mỉm cười: “Cô đang từ chối lời mời ăn tối của tôi nhỉ!”
Từ Án Viễn hơi dừng bước, ngay giây phút này, anh đã từ bỏ việc đuổi theo nhóc con kia, mà cứ thế quay đầu lại, đôi lông mày nhíu chặt như thể đang quan sát hiện trường vụ án vậy.
Chu Phàm Tần bỗng ở đâu bật tới, vượt qua “ngọn núi” Từ Án Viễn, không thể chờ đợi nữa mà nắm lấy vạt áo của Chung Ức, đồng thời ngẩng đầu lên hỏi: “Cô Tiểu Ức, tối nay chúng ta đi đâu chơi thế?”
“Muốn ăn gì nào, chú đãi.” Trần Xuyên mỉm cười tiếp lời.
“Không cần đâu.”
Từ Án Viễn tham gia vào cuộc trò chuyện, bên trái là Chu Phàm Tần, bên phải là Chung Ức, vậy mà anh khăng khăng chen vào vị trí trung tâm.
Dưới ánh nhìn im lặng của mọi người, anh bình tĩnh từ chối: “Tôi sẽ đưa hai người họ đi ăn, anh cứ làm việc của anh đi ạ.”
…..
Sợi mì chắc và dai, phủ sốt thịt cà chua, nước sốt ngọt dịu, khoai tây chiên vàng ruộm, giòn rụm cùng chút muối biển rắc lên trên, kích thích vị giác.
Kem trứng xếp thành hình mặt quỷ cao sừng sững, mắt làm bằng sô cô la, góc mài sắc như sừng, hai bên cắm hai lá cờ nhỏ, trên đầu bốc khói trắng mờ ảo, trông thật giống bộ dạng đang tuyệt vọng, chú quỷ nhỏ giả bộ giận giữ, còn người thực sự tức giận là ai kia cơ.
Chung Ức: “Mỳ Ý ngon, có muốn gọi thêm hai suất nữa không?”
Từ Án Viễn: “Tớ còn tưởng cậu muốn ăn món khác kìa.”
Chung Ức: “Hai người có ai muốn ăn đĩa cánh gà này không? Nếu ăn thì tớ gọi thêm một suất nữa.”
Từ Án Viễn: “Cậu thích là được.”
Chung Ức: “Có vẻ như chẳng có gì để gọi nhỉ?”
Từ Án Viễn: “Ừm, không phong phú như trong nhà hàng, thực đơn cả quyển.”
Miệng trái Chu Phàm Tần có sốt thịt, miệng phải có kem, hái má phồng lên như con sóc, đôi mắt to tròn lúc thì liếc trái lúc lại ngó phải.
Chung Ức từ từ ngước mắt lên đối diện với Từ Án Viễn, đôi mắt lặng lẽ và ngây thơ ấy khiến anh chợt buông lỏng sự thờ ơ giả bộ của mình, nhưng đột nhiên cô lại cúi thấp đầu, không nói lời nào nữa.
Cảm giác tội lỗi và hối hận bỗng hiện lên trên khuôn mặt Từ Án Viễn, anh rũ vai, hé miệng như muốn nói điều gì đó, rồi lại cau mày ngẫm nghĩ về lời nói của mình: “Tớ, tớ thấy cậu cứ chọn món mà mình thích là được, không nên ấm ức về những việc mình không muốn làm hay những món mà mình không muốn ăn, cậu muốn làm gì đều được hết.”
Chung Ức rút khăn giấy, khẽ lau gò má của Chu Phàm Tần, cậu ấy chớp mắt nói cảm ơn, còn cô thì không quay sang nhìn Từ Án Viễn, chỉ gật đầu nói: “Tớ biết rồi.”
“Nếu anh ta còn làm phiền cậu nữa, thì cứ nói với tớ.”
Chu Phàm Tần bỗng chen vào: “Chú Trần là cậu của Tiểu Phi Hiệp, Tiểu Phi Hiệp cũng từng là học sinh trong trung tâm gia sư bọn em.”
Từ Án Viễn cau mày nhìn cậu ấy: “Ăn đồ ăn của em đi.” Sau đó, anh lại ngập ngừng nhìn Chung Ức.
Trong tầm nhìn của Chung Ức, thì từ đầu đến cuối ở anh luôn là những ánh nhìn đầy lo lắng, sao cô có thể giận được chứ, bởi vì cô là người hiểu anh nhất.
Biết rõ sự háo hức đằng sau giọng nói nghèn nghẹn của anh, sự ghen tuông trong bối rối, cũng như việc anh lầm tưởng rằng trái tim cô đã thuộc về người khác và nó luôn sẵn sàng cạy phá góc tường trong trái tim anh bất cứ lúc nào.
“Lát nữa muốn đi đâu chơi?” Cô hỏi Chu Phàm Tần.
“Đu quay khổng lồ! Em muốn mua kẹo hồ lô và kẹo bông.”
“Chỉ được chọn một.”
“Vậy thì em muốn ăn mì giòn.”
Điện thoại bỗng báo sáng, Chung Ức đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rồi bấm mở khung chat mà mình đã đoán được từ sớm.
Từ Án Viễn: “Đừng giận tớ, tớ không cố ý nói những lời đó đâu.”
Từ Án Viễn: “Cậu muốn ăn gì, lần tới tớ mời, lúc nào cũng mời.”
Dưới ánh đèn ấm áp, đường nét của con người càng thêm mềm mại, mà trái tim cũng dễ đập thình thịch đến mềm nhũn, Chung Ức nhìn xuống mấy dòng tin nhắn, rồi đột nhiên bật cười.
…..
Gần chín giờ, ba người trở lại khách sạn, Chu Phàm Tần nằm trên lưng Từ Án Viễn, ngáp dài một cái, hỏi: “Anh Viễn, có phải anh thích cô Tiểu Ức không?”
Ngọn cây đung đưa theo gió, hương phấn hoa thoang thoảng phảng phất.
Một giây trước, Chung Ức còn đang quan sát những loại cây cao thẳng tắp bên đường, giây sau đã khựng lại vì câu hỏi không đầu không đuôi này, cứ thế cho đến khi người bên cạnh chép miệng đáp lại: “Đừng nói bậy.”
Bốn mắt đối diện nhau, Từ Án Viễn chột dạ rời mắt đi chỗ khác, anh nghiêng người ném Chu Phàm Tần xuống đất, không muốn cõng cậu nữa: “Tự đi đi.”
“Vậy thì anh thích ai?” Nhóc con vẫn còn gặng hỏi.
“Tóm lại không phải là em.”
“Cô Tiểu Ức rất “được lòng” mọi người, người thích cô ấy không chỉ có mình anh đâu.”
Chung Ức không thể nghe thêm được nữa, cô nhéo má cậu nhóc, bất lực mỉm cười: “Được rồi, đừng nói bậy nữa, em thì biết cái gì?”
Người đàn ông nãy giờ luôn im lặng xỏ hai tay vào túi quần, đi về phía trước lúc này lại liếc nhìn sang, Chu Phàm Tần thấp thấp đi bên cạnh, nhìn từ phía sau trông hai người thật giống một cặp anh em ruột.
“Trước đây, khi em đến học tại trung tâm, có anh PP ngày nào cũng đến tìm cô Tiểu Ức nói chuyện, anh ta còn muốn để em trai mình ký hợp đồng với cô Tiểu Ức nữa, cũng may là mẹ em giỏi hơn.” Khi nói nửa câu sau, giọng điệu của Chu Phàm Tần vô cùng tự hào.
“Anh PP là ai?” Từ Án Viễn cau mày.
Chu Phàm Tần chu môi, gãi gãi cổ giải thích: “Anh ta có tên tiếng Anh, bắt đầu bằng chữ P, gặp ai cũng giới thiệu mình tên là P gì gì đó, em chẳng rõ nữa.”
“Người không quan trọng, nên cô cũng không nhớ tên.” Chung Ức nhẹ nhàng lên tiếng, liếc mắt đối diện với ai kia.
Chu Phàm Tần đã “mở máy” thì hoàn toàn không thể ngừng được, ai tìm cô nói chuyện, ai tặng cô hoa, ai khen váy cô đẹp, cậu đều kể ra tường tận từng người một cách kỳ lạ.
Nên nói trí nhớ của Chu Phàm Tần tốt, hay là trình độ hóng chuyện của cậu cực đỉnh đây?
Ngược lại, Từ Án Viễn luôn rất bình tĩnh, không hỏi cũng chẳng nói, anh rũ mi nhìn con đường dưới chân, suy nghĩ trong đầu không biết đã trôi dạt về nơi đâu rồi.
Chung Ức chậm rãi tụt lại phía sau vài bước, rồi vòng từ bên trái Chu Phàm Tần sang bên phải Từ Án Viễn, khi cánh tay hai người vô tình chạm nhau, cô nhỏ giọng nói: “Tuy nhiên nhiều năm như vậy trôi qua, tớ vẫn luôn nhớ cậu.”
……
Tâm tư của Trần Xuyên đã được bộc lộ vô cùng rõ ràng, ngay tối hôm đó, anh ta đã hẹn gặp Chung Ức bên bồn hoa dưới lầu khách sạn, với lý do muốn tặng đặc sản địa phương cho cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Trần Xuyên nhìn cô bằng ánh mắt lãng mạn đầy trìu mến, trước khi nói chuyện, đối phương đã tự đưa mình vào “trạng thái nghệ thuật”.
Chung Ức lơ đễnh nghe anh ta bày tỏ tình cảm, ánh mắt cô dừng lại ở đâu đó một lúc rồi mới đối diện với ánh nhìn thân thương và dịu dàng của anh ta, sau đó bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.”
Hai bóng hình một lớn một nhỏ ẩn hiện sau gốc đa, bóng lớn là người, bóng nhỏ là mèo, Chung Ức không lập tức tiến lên mà đứng sau họ năm, sáu mét rồi từ từ nhích sang một bên, cố gắng nhìn thật rõ khung cảnh này.
Vừa rồi, người lướt qua bồn hoa chính là Từ Án Viễn, vốn tưởng rằng anh sẽ xông lên cắt ngang cuộc nói chuyện của cô và Trần Xuyên, không ngờ là anh lại tới đây để cho mèo ăn.
Chung Ức chắp tay sau lưng, giấu bóng mình ở bóng cây dưới ánh đèn, lặng lẽ tiến lại gần, làn váy màu lam tung bay trong gió đêm lướt qua bắp chân cô.
Cô không kìm được muốn tiến gần đến trái tim anh, cảm giác này giống như mỗi bước đi về phía anh vậy, Chung Ức cảm nhận được luôn có một lực kỳ diệu nào đó đang kéo mình đi.
Khoảng cách mỗi lúc một gần, có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, tựa như đang suy tư gì đó.
“Mày không nên ai cho ăn gì là theo người đó, có những người là mấy tên xấu xa, chuyên đi lừa những chú mèo nhỏ như chú mày, rồi mang đi bán đó.”
Con mèo nhỏ màu cam thăm dò ngửi mu bàn tay của anh, sau đó cúi đầu tiếp tục nhấm nháp thức ăn mà anh đang đút, hóa ra là anh đang nói chuyện với mèo.
“Lời ngọt ngào đa phần là giả dối, người luôn ở bên cạnh mới là thật lòng.” Từ Án Viễn đưa tay vuốt ve đầu chú mèo cam, nó cảnh giác lùi về sau một bước, hình như anh đã thở dài một cái, rồi không gượng ép nữa: “Mau ăn đi, tao đâu có bán mày đi.”
Vài giây sau, anh nhìn chằm chằm vào con mèo rồi thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là mày có hiểu không hả?”
“Hiểu rồi.”
Chung Ức dừng bước, đáp lại sau lưng anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...