Thiết Huyết Đại Minh

Phía bắc Yêm Ất Hải sáu mươi dặm, Ban Khắc Đồ đang dẫn tám trăm tàn kỵ hạ trại tại chỗ này.

Hồi tưởng lại một trận chiến ngày hôm qua, Ban Khắc Đồ cực kỳ hối hận, y gần như đã muốn tự sát, sớm biết rằng có kết quả như này thì trước đó không nên tự tiện xuất ra, hiện tại ba nghìn thiết vệ mà Ô Khắc Thiện giao cho y chỉ còn lại 800 tàn kỵ, y đã không hoàn thành nhiệm vụ bám trụ quân Minh nữa rồi

Ít nhất Còn phải hai ngày nữa tám ngàn kỵ Tác Cát Nhĩ mới tới, nhưng hai ngày đó thì quân Minh sớm đã trốn về Đại Đồng rồi.

Ban Khắc Đô đang bó tay hêt cách, chợt có thân binh đội trưởng tiền vào trướng bẩm:

- Tiểu Vương gia, phát hiện đại đội kỵ binh quân Minh.

- Kỵ binh quân Minh?

Ban Khắc Đồ bỗng đứng bật dậy, hỏi lớn:

- Ở đâu?

Thân binh đội trưởng đáp: - Ở hướng đông nam, chạy về hướng Khất Nhĩ Hai

- Chạy về hướng Khât Nhi Hải!

Ban Khắc Đô cau mày nói: - Quân Minh xuất động bao nhiều kỵ binh?

Thân binh đội trưởng nói:

- Có hơn một vạn con chiến mã ít nhất ba nghìn kỵ binh!

Ban Khắc Đô rít gào nói:

- Đáng chết, từ khi nào người Minh triều lại học được một người ba kỵ vậy?

Tiểu vương gia, làm sao bây giờ? - Thần binh đội trưởng hỏi: - Có cần phải phải ra một nửa kỵ binh để theo dõi kỵ binh quân Minh kia không?

- Không cần nôn nóng.- Ban Khắc Đồ hỏi:

- Số quân Minh còn lại đâu?

Thần binh đội trưởng đáp: - Quân Minh còn lại đang ở Yêm Át Hải thu gom gia súc người Thổ Mặc Đặc.

- Đây mới kỳ lạ.- Ban Khăc Đô cau mày nói:

- Quân đội triều Minh tại sao phải chia ra? Phương diện này nhất định có âm mưu! Nhưng, sẽ là âm mưu gì đây? Khất Nhi Hải, Khất Nhi Hải. Khất Nhi Hải!

Ban Khắc Đồ thì thào hai tiếng, bỗng nhiên mặt tái mét, giật mình hoảng sợ nói: - Ai nha, không hay rồi!

Thần binh đội trưởng hoảng sợ, thất kinh hỏi: - Sao vậy Tiểu Vương gia, xảy ra chuyện gì? Ban Khắc Đồ nói:

- Cách Khất Nhi Hải không đến ba trăm dặm chính là Tam Bất Lạt Xuyên, kỵ binh quân Minh một kỵ ba vật cưỡi một ngày một đêm đủ đi ba trăm dặm! Tám ngàn kỵ binh từ Tam Bất Lạt Xuyên đang trên đường đuổi tới Yêm Át Hải, bên người Phụ Hãn đã không có quân đội, Nếu Chẳng may lúc này lọt vào tập kích của quân đội quân Minh...

Thần binh đội trưởng cũng bị cảnh tượng mà Ban Khắc Đô miêu tả làm cho hoảng

Sợ, cả kinh nói: - Vương gia có nguy hiểm rồi!

Khi Vương Phác suất lĩnh đại quân đuổi tới Khất Nhi Hải, sắc trời đã tối đen.


Du mục tiểu bộ lạc Khoa Nhĩ Thẩm ở bên Hải Tử đã bị Sáu trăm kỵ binh lúc đầu giả trang Kiến Nô chém tận giết tuyệt, đợi sau khi đại đội kỵ binh đuổi tới nhóm kỵ binh đầu tiên đã đuổi giết mấy trăm dê béo, đang đặt lên lửa nướng rồi, trong không khí lan tỏa mùi thơm béo ngây của dê nướng.

Vương Phác ngồi trên vật cưỡi quay lại hô.- Toàn quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngay tại chỗ nửa canh giờ, khẩn trương ăn cơm!

Hon mừời ky thân binh lập tức thúc ngựa như bay, truyền đạt quên lệnh của Vương Phác hơn ba nghìn tưởng sĩ đều Xuống ngựa, trước tiên dắt ngựa đang đói khát đi đến bên hồ uống nước ăn cỏ, sau đó tụ tập bên đống lửa mà nhóm kỵ binh đầu tiên đã chuẩn bị xong, bắt đầu cắt xuống những miếng thịt dê béo ngậy thơm ngon, ăn ngấu nghiến.

Vương Phác xoay người xuống ngựa, mới vừa đi tới cạnh đống lửa, Lã Lục đã đoạt trước hai bước cắt một đùi dê béo ngậy vẫn còn nhỏ mỡ thơm ngon đưa đến trước mặt Vương Phác, nói:

- Tướng quân, mời ngài.

Vương Phác lắc lắc đầu, nói: - Các ngươi ăn trước đi.

Lã Lục ngượng ngùng gãi gãi đầu không biết làm sao đành phải để lại đùi dê trên đống lửa, Tiểu Thất đã mang theo hai trăm gia đinh hộ tống Chân Hữu Tài về, nhiệm Vụ chăm sóc và bảo vệ Vương Phác liền giao cho Lã Lục. Lã Lục gánh Vác trọng trách này, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Hiện tại Vương Phác không có tâm tư đi quan tâm đến thân binh đội trưởng mới nhậm chức của hắn, hiện tại tất cả tâm tư của hắn đều đặt lên người Khoa Nhĩ Thẩm.

Muốn dẫn dụ kỵ binh người Khoa Nhĩ Thẩm đến sau đi khỏi vừa muốn tận lực tránh phải quyết chiến chính diện với người Khoa Nhĩ Thẩm trong tình huống bất lợi, đây cũng không phải là nhiệm Vụ dễ dàng, biện pháp tổt nhật chính là điều động người Khoa Nhĩ Thẩm đi, để bọn chúng mệt mỏi đợi khi chúng kiệt sức, ngựa hết hơi thì mới quyết chiến cùng chúng. Nhưng làm thể nào để điều động người Khoa Nhĩ Thẩm?

Ánh mắt của Vương Phác đã rơi vào trên bản đồ.

Bản đồ cổ đại Trung Quốc vẽ vô cùng thô ráp, địa lý Sông núi Sai lệch vô cùng nghiêm trọng, chỉ có thể đùng để thưởng ngoạn, cũng không có bất kỳ giá trị quân Sự nàÔ Bức bản đồ trong tay Vương Phác chính là như thế, cũng may trước khi xuất chỉnh Vương Phác tìm không ít tiêu thương buôn lậu quen thuộc địa hình hành chính Mông Cổ vẽ ra ký hiệu, phương vị và khoảng cách giữa các khu quân cư của vài bộ lạc chủ yếu.

Giống như các địa điểm quan trọng như thành Quy Hóa, Tam Bất Lạt Xuyên. Yêm Át Hải. Khất Nhĩ Hải cũng có ký hiệu.

Từ Yêm Ái Hải từ hướng đông thắng tới Khất Nhi Hải, sau đó từ Khất Nhi Hải theo hướng bắc tiến quân thần tốc sát nhập Tam Bất Lạt Xuyên là lộ tuyến hành quân mà Vương Phác tỉ mỉ lựa chọn. Tuy rằng đường xa luẩn quẩn như vậy nhưng lại có thể tránh gặp mặt chính diện với kỵ binh chủ lực Khoa Nhĩ Thẩm, còn có thể dẫn dụ ánh mắt của kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm, có thể nói là lưỡng toàn tề mỹ.

Cửu Thập Cửu Tuyền nằm giữa Tam Bất Lạt Xuyên và Yêm Át Hải.

Tám ngàn kỵ binh do cọn thứ Tác Cát Nhĩ của Ô Khắc Thiện tập kết vừa mới đến Cửu Thập Cửu Tuyên liên nghênh đón 800 tàn kỵ của Ban Khăc Đô.

Hai huynh trước trận gặp nhau. Tác Cát Nhĩ thất kinh hỏi: - Đại ca, Sao huynh lại ở chỗ này?

- Nhị đệ, đừng nói gì cả.- Ban Khắc Đồ nói: - Có một đại đội kỵ binh quân Minh muốn đánh lén Tam Bât Lạt Xuyên. Phụ Hãn gặp nguy hiểm, huynh đệ ta lập tức điều binh Vể.

– Hả? – Tác Cát Nhĩ cả kinh nói:

- Có kỵ binh quân Minh đánh lén Tam Bất Lạt Xuyên?

- Đúng.- Ban Khắc Đồ nói:

- Đội kỵ binh quân Minh này vô cùng giáo hoạt, trước đó chúng từ Yêm Át Hải đi hướng đông tiến quân đến Khất Nhi Hải. Sau đó từ nh đi Vòng hướng bắc, thắng đến Tam Bất Lạt Xuyên! Bết bát hơn là đội kỵ binh quân Minh này còn một người ba vật cưỡi, một ngày một đêm đủ để tiến nhanh ba trăm dặm, trưa ngày kia là có thể giếtđến Tam Bất Lạt Xuyên rồi.

- Việc này... cho dù là chúng ta hiện tại lấy tốc độ nhanh nhất chạy trở về, cũng không thể đuổi tới bên cạnh Phụ Hãn trước kỵ binh quân Minh được. Tắc Cát Nhĩ do dự nói:

- Còn nữa, phụ hãn chỉ nói để chúng ta đi Yêm Át Hai giải cứu người Thổ Mặc Đặc, không có lệnh tiễn của chả tiểu đệ khổng dám tự tiện làm chủ.

Kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm lần này xuất chinh mỗi người chỉ mang theo một con chiến mã, tốc độ khẳng định không bằng kỵ binh quân Minh một người ba kỵ, cho nên Tác Cát Nhĩ mới nói như vậy.

Ban Khắc Đổ khiến trách.

- Là Phụ Hãn quan trọng hơn, hay là cứu người Thổ Mặc Đặc hơn?


Tác Cát Nhĩ nói: - Dương nhiên là Phụ Hầm quan trọng hơn.

Ban Khắc Đồ mới: - Vậy còn do dự cái gì khẩn trương quay về Tam Bất Lạt Xuyên đi.

Tam Bất Lạt Xuyên, Hãn đỉnh Khoa Nhĩ Thẩm.

Vừa qua chính ngọ, Hòa Thác Trác Lý Khắc Đồ Thân vương Ô Khắc Thiện triệu mười mấy cơ thiếp đến đại trướng của mình uống rượu mua vui, ngoài trướng vải mặc dù là trời đông giá rét, nhưng trong lều lại ấm áp như mùa xuân, trên người mười mấy cơ thiếp chỉ mặc áo Mông Cổ mỏng manh, để toát lên đường cong quyến rũ. trong cử chỉ thỉnh thoảng làm lộ ra cánh tay, cặp đùi trắng mịn. Vô cùng yêu kiều.

- Vương gia thiếp mời ngải một ly.

Một cơ thiếp dáng người đầy đặn.dung mạo lẳng lơ dán thân thể mềm mại vào lồng ngực Ô Khắc Thiện, dùng ánh mắt quyến rũ cuồng nhiệt nhìn Ở Khắc Thiện. Vừa dùng cặp mông to nóng bỏng cọ sát vào bụng dưới của ông ta, khiêu khích, khêu gợi. Ô Khắc Thiện rung động, không kìm nổi nhớ đến từ vị mất hồn mất vía khi tối qua mình cưỡi lên ả, dày vò ả.

Ô Khắc Thiện nhéo vào cặp mông to của cơ thiếp, cười khẽ.

- Con hĩm, lại muốn rồi phải không?

- Thiếp không thèm. Trong đôi mắt quyền rũ của yêu cơ đây mọng nước, cắn môi nói: - Vương gia, tối hôm qua ngài thật nhẫn tâm, giờ chân người ta vần còn nhũn ra.

- Vương gia.

Khi Ô Khắc Thiện đang tán tỉnh cơ thiếp của mình, ngoài trướng vải bỗng vang lên những tiếng gọi gấp gáp,

- Là Ba Đặc à? – Ô Khắc Thiện đầy cơ thiêp trong lòng ra, đứng lên nói: - Vào đi.

Màn trướng được vén lên, gió lạnh thấu xương len vào, các cơ thiếp y phục mỏng manh đều kêu thét lên trốn vào góc tránh gió, Ô Khắc Thiện ngẩng lên, một thanh niên Mông Cổ hùng vĩ hiên ngang đi vàÔ Thanh niên này là đội trưởng thị vệ của Ô Khắc Thiện, chỉ huy hai trăm thị Vệ của Ô Khắc Thiện

Những cơ thiếp của Ô Khắc Thiện đều ném ánh mắt quyền rũ Về phía thanh niên này, mà thanh niên này ngay cả ánh mắt cũng Chẳng nhìn các màng lầy một cái.

Thanh niên vào trướng, quỳ một gối xuống trước mặt Ô Khắc Thiện, cao giọng - Vương gia. Vừa mới có dân chăn nuôi báo lại, cách phía nam Hãn đình mười dặm phát hiện đại đội kỵ binh quân Minh!

- Cái gì? – Ô Khắc Thiện tái mét, quát hỏi: - Ba Đặc ngươi nói cái gì!

Ba Đặc thần sắc không thay đổi, đáp: - Vương gia. Cách phía nam Hầm đình mười dặm phát hiện đại đội ky binh quân Minh!

- Kỵ binh quân Minh từ đầu xuất hiện? Ô Khăc Thiện giận tím mặt nói: - Tại Sao mục dân dọc đường không phát hiện ra. Vì sao đến giờ mới bẩm báo?

- Vương gia.

Ba Đặc trầm giọng nói: - Kỵ binh quân Minh tới thật sự là quá nhanh, gần như là trực tiếp hướng về Hãn đình, rất có thể bọn chúng có người MÔng Cổ chúng ta dẫn đường! Mục dân ven đường không thể không tới báo tin, họ khoải mã chạy đến.nhưng đợi khi họ đến, ky

binh quân Minh cũng sắp giết tới nơi rồi!

- Mau.

Ô Khắc Thiện không nghĩ ngợi, quát: - Lập tức triệu tập ba nghìn thiết Vệ.

Ô Khắc Thiện nói được nửa chừng liền dừng lại, lúc này ông ta mới nhớ ra ba nghìn thiết vệ đã được Ban Khắc Đồ mang đến Yêm At Hải rồi.

- Vương gia.- Ba Đặc khẽ nhắc nhở.- Ba nghìn thiết Vệ đã đi theo tiểu Vương gia đi Yêm Át Hải rồi!


Ba Đặc vừa dứt vài quý tộc của bộ tộc Khoa Nhĩ Thẩm đã kêu loạn Xông vào liền thanh hết: - Vương gia không xong. Xảy ra chuyện lớn rồi!

- Gấp cái gì! -- O Khắc Thiện không kìm nổi giận dữ mắng.- Không phải chỉ có Vài kỵ binh quân Minh thôi sao, Chẳng phải còn Ở ngoài mười dặm Sao? Các ngươi gầp cái gì?

- Vương gia, nguy rồi Một gã quý tộc thần sắc trắng bệch nói: - Không phải vài tên, mà là một Vạn kỵ!

Ba Đặc lãnh đạm mới: - Không phải một Vạn kỵ mà là bốn ngàn kỵ.

- Bốn ngàn kỵ cũng không ngăn cản nổi.

Quý tộc kia sầu thảm nói.

- Vương gia, ngài không nên đem ba nghìn thiêt vệ đi Yêm At Hải, lại cảng không nên triệu tập tất cả tráng đinh của Tam Bât Lạt Xuyên đi Yêm At Hải, người Thô Mặc Đặc sống chết thế nào có liên quan gì đến người Khoa Nhĩ Thẩm chúng ta?

- Vương gia, tốt nhất nên đi nhanh đi. Ba Đặc khuyên nhủ: – Nếu ngài không đi chỉ sợ không kịp nữa.

- Sợ là đã không còn kịp rồi. Quý tộc Khoa Nhĩ Thẩm vừa mới nói lại u ám nói tiếp.- Vương gia nghe đi, là tiếng vó ngựa. Kỵ binh quân Minh đã giết đến rồi!

Ô Khắc Thiện nghe xong lập tức mặt Tái mét, khi cùng Ba Đặc và mấy quý tộc lao ra khỏi trướng vải, đã thấy phía nam trên cánh đồng bát ngát đã xuất hiện kỵ binh quân Minh đông nghìn nghịt, đang thổi quét tới như tháng sáu u ám, đại kỳ tung bay trước trận quân Minh, khoảng cách thậm chí cách Hãn đỉnh chưa tới ba dặm rồi...

Hãn đình của Ô Khắc Thiện thiêt lập trên một bãi đất, ba mặt bắc, đồng, tây đều là sườn đồi cao cao, chỉ có mặt nam là dốc thoải, trên hẹp dưới rộng, kỵ binh có thể thông hành lúc này, nếu muốn phá vây rõ ràng là không còn kịp nữa rồi, bởi vì đợi khi bọn họ lao xuống bãi đất thì vừa lúc quân Minh đón đầu đánh lên, đó chẳng phải là tự mình đi chết sao?

Hiện tại chỉ còn cách tử thủ Ở trong Hãn đình, chờ đợi viện binh.

- Mau - Ô Khắc Thiện quay lại quát Ba Đặc: - Mau đẩy tất cả xe ngựa, hàng rào từ trong Hân đình ra khỏi phá hỏng đại lộ mặt nam, không để kỵ binh quân Minh đánh lên! Lại phái người từ mặt bắc đi xuống đồi, bằng tốc độ nhanh nhất tiến đến sông Tích Lạp Mộc Luân, bảo Tháp Cát Nhĩ tức mang binh tới cứu Hãn đình!

- Vâng!

Ba Đặc ầm ầm lĩnh mệnh, xoay người đi.

Trước trận quân Minh.

Khi Vương Phác đang thúc ngựa lao nhanh, Lã Lục cầm đại kỳ trong tay đi phía sau

đột nhiên hết sức gọi to: - Tướng quân, mau nhìn, doanh địa của người Mông Cổ, trên núi đăng trước!

- Trường mâu Tô Lỗ Đĩnh!

Mặt Sẹo theo sát Vương Phác cũng kêu to:

- Trên đỉnh lều người Mông Cổ có căm trường mâu Tô Lô Đĩnh. Tướng quân, phía trước là hãn đình của Khoa Nhĩ Thẩm rồi!

- Đó là biêu tượng chiến thần của người Mông Cổ!

Truyền thuyết Tô Lỗ Đĩnh Trường mâu của Thành Cát Tư Hãn chỉ hướng nào, tất cả kỵ binh Mông Cổ sẽ xông về hướng đồ, nhẩt định hướng đó sẽ tấu vang khúc

khải hoan ca! Sau khi Thành Cát Tư Hãn chết, chỉ có hệ tôn tử của gia tộc Hoàng Kim mới có tư cách cắm Tô Lô Đĩnh Trường mâu lên đỉnh lều... thể hiện sự tôn quý.

– Xuyyyyyy...

Vương Phác bỗng nhiên giơ cánh tay phải lên cao, chậm rãi quát vật cưỡi dưới háng.

Lã Lục theo sát phía sau Vương Phác khẩn trương giơ đại kỳ lên cao trên không trưng rông to khắn cả giọng.

- Tướng quân có lệnh, toàn quân đình chỉ đi tiếp, đình chỉ đi tiếp.

Mây chục thân binh phía sau Lã Lục thấy thế đều giơ tù và sừng trâu lên ra sức thổi.tiếng tù và Sừng trâu trầm thấp Vang lên tận mây xanh tướng Sĩ quân Minh đang mãnh liệt tiến Về phía trước đều hô chiến mã dừng lại, theo đại kỳ trong tay Lã Lục

chậm rãi triển khai hướng về hai cánh.


Qua một lát, đại quân cuồn cuộn tiền về phía trước hoàn toàn ngừng lại.

Râu Rậm. Mặt Sẹo, Trương hòa thượng và Đường Thắng thúc ngựa đến trước mặt Vương Phác. Trương hòa thượng nói lớn: - Tướng quân, hai người Mông Cổ chúng ta bắt được có nói, nơi này chính là Hãn đình của người Khoa Nhĩ Thẩm rồi, bọn họ nói địa thể Hãn đình Khoa Nhĩ Thẩm hiểm yếu, ba mặt bắc, tây, đông đều là sườn đồi, chỉ có mặt nam là dốc thoải có thể đi lên.

Vương Phác nheo mắt lại nhìn một lúc, bỗng trong mắt xẹt qua tia giáo hoạt, quay đầu lại quát.- Mặt Sẹo! Mặt SẹÔ Và Đường Thắng Vội thúc ngựa lên trước, nói: - Có ty chức.

Vương Phác nói: - Mang một ngàn người đi vào rừng cây bên phải đốn cây cao làm cự mã.

- Cái gì? – Mặt Sẹo ngạc nhiên nói: - Tướng quân, chúng ta làm cự mã làm gì?

- Bớt nói nhảm đi - Vương Phác quát: - Đây là quân lệnh, đi nhanh đi là

- Vâng!

Mặt Sẹo bất đắc dĩ lĩnh mệnh đi.

Vương Phác lại mối.

- Đường Thắng.

Đường Thắng vội đáp.- Có ty chức.

Vương Phác nói: - Mang một ngàn người đi đào hố ngựa ở dốc thoải mặt nam, đào càng loạn càng tốt.

- Đào hố ngựa? - Đường Thắng không hiểu hỏi.- Tướng quân, trên núi không có nhiều người Mông Cổ, chúng căn bản không dám lao xuống... còn cần đào hố ngựa làm gì?

Vương Phác thấp giọng quát:

- Đây là quân lệnh.

- Vâng.

Đường Thắng lớn tiếng, cũng lĩnh mệnh di

Vương Phác lại nói:

- Trương hòa thượng.

Trương hòa thượng vội dáp:

- Có ty chức.

Vương Phác nói:

- Ngươi mang theo năm trăm người đi lên sườn núi, ngăn chặn người Mông cổ trên núi, nhớ kỹ, không có quân lệnh của bản tướng quân, không cho phép tự tiện tiến công.

Trương hòa thượng tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn lĩnh mệnh đi.

Vương Phác lại quay sang Lã Lục, nói:

- Lã Lục, ngươi phái hai đội trăm người đi cảnh giới bốn phía, nếu phát hiện đại đội kỵ binh Mông cồ tới gần, ban ngày để lại tên lệnh, buổi tối phát hỏa tiễn!

- Vâng.

Lã Lục cũng lĩnh mệnh di.

Thấy mọi người đều có nhiệm vụ. duy chỉ có mình là không có việc ai làm, Râu Rậm không khỏi rất nôn nóng, hỏi Vương Phác:

- Tướng quân, thế ty chức làm những gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui