- Giao thiệp? Kháng nghị? Khiển trách?
Khóe miệng của Vương Phác bỗng nhiên hiện ra một nụ cười nham hiểm, những từ này đúng là quá quen thuộc. Ở thế giới mà trước khi hắn xuyên không tới đây, những từ này không phải là những từ ngữ mà chính phủ Trung Quốc thường dùng hay sao? Khi phải đối mặt với những chính sách bất bình đẳng của các cường quốc phương tây, chính phủ bù nhìn ngoài việc cứ hát đi hát lại những luận điệu cũ rích đó thì chẳng làm bất cứ cái gì hết.
Còn bây giờ, tất cả lại ngược lại!
Bây giờ chính quyền Đại Minh vững mạnh, hùng cường, cho nên Vương Phác chẳng phải quan tâm đến cái gọi là giao thiệp, kháng nghị hay là khiển trách của đám thương nhân Hà Lan đó, thậm chí cứ cho là đám người đó có dùng đến vũ lực để uy hiếp thì cũng chẳng phải là chuyện gì to tát lắm.
Lúc này, chuyện buôn bán vận chuyển, mậu dịch của người Hà Lan quả thực là rất phát triển, họ có khoảng gần hai nghìn thuyền buồm cỡ lớn, có thể nói rằng số thuyền này bằng tổng số thuyền của 4 nước Anh, Pháp, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha cộng lại, chính vì lẽ này mà người Hà Lan mới có được tiếng nói trên biển. Nhưng mà người Hà Lan lại không có được thực lực quân sự tương quan với thực lực thương nghiệp, mặt khác, trên thực tế cho thấy, Hà Lan vẫn chưa thiết lập cứ điểm thực dân trên mũi Hảo Vọng- Nam Phi, vẫn chưa có sự chống lưng từ cứ điểm trên mũi Hảo Vọng, cho nên người Hà Lan muốn điều động trọng binh viễn chinh Đại Minh là một chuyện không tưởng.
Nhưng nói đi thì vẫn phải nói lại, Đại Minh lúc này cũng không có được khả năng viễn chinh Châu Âu, vì thế nếu có thể tránh được các cuộc đụng độ thì vẫn là tốt nhất, hơn nữa Vương Phác cũng đang muốn thông qua mấy thương nhân Hà Lan này để làm một số chuyện, cái tên Khố La Đức này đến rất đúng lúc. Nghĩ đến đây, Vương Phác quay sang nói với Trương Nhan Lân:
- Cho cái tên quản kho Khố La Đức gì đó vào gặp ta.
- Vâng!
Trương Nhan Lân nhận lệnh đi ngay ra ngoài, một lát sau thì dẫn theo ông già mũi đỏ Hà Lan đến trước mặt Vương Phác, và đương nhiên người này chính là tên Khố La Đức trong truyền thuyết. Khố La Đức đã được Trương Nhan Lân nói qua về thân phận của Vương Phác, nên ngay từ lúc chưa đến trước mặt Vương Phác, ông ta đã đặt một tay lên ngực, cung kính hành lễ với Vương Phác.
- Thân vương Điện hạ tôn kính, uy danh của ngài lẫy lừng giống như ánh nắng rực rỡ ban ngày, và cả khả năng thiện chiến của ngài sớm đã nổi tiếng khắp thế giới, thần Khố La Đức Tử Tước đến từ nước cộng hoà Hà Lan xin được bày tỏ sự sùng bái của thần đến ngài, đồng thời cũng thay bệ hạ quan chấp chính chúng ta gửi đến Thân vương Điện hạ lời hỏi thăm sức khỏe và lời chào trân trọng nhất.
Vương Phác nghe được mấy lời này mà nổi cả da gà lên, hắn vội vàng khoát tay và nói:
- Các hạ Khố La Đức, nghe nói ngài nhận được những chính sách bất bình đẳng từ Đại Minh, chuyện này có thật không vậy?
- Ồ, không, chuyện không phải như vậy!
Khố La Đức khẩn trương phủ nhận:
- Thân vương Điện hạ anh minh cơ trí, ta đây đã được nhận được sự tiếp đãi chu đáo và thịnh tình của đế quốc Đại Minh, làm sao có chuyện như ngài vừa nói, đó chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ mà thôi.
Người Hà Lan quả không hổ danh là những thương nhân thiên tài, cái tên Khố La Đức này vì chuyện thuyền buôn bị trưng dụng mà không ít lần tìm Trương Nhan Lân gây rối, mục đích cũng chỉ là muốn có thêm một số quyền lợi để bọn họ có thể mua thêm được ít tơ lụa và đồ sứ, nhưng đến khi gặp mặt Vương Phác thì ông ta lại quay ngoắt, thay đổi 180 độ.
Khố La Đức là người làm ăn, hiểu biết và rất nhanh nhậy, ông ta không những biết được thân phận của Vương Phác mà còn biết được rằng, thực tế Vương Phác mới chính là người thống trị Đại Minh,ốc thể được gặp mặt người quyền thống trị cao nhất đế quốc, đây chính là một cơ hội hiếm có trong cuộc đời của Khố La Đức, đương nhiên là ông ta sẽ không dễ gì mà bỏ qua cơ hội tốt này. Khố La Đức liền thỉnh cầu Vương Phác, cho phép ông ta trở thành người đại diện hợp pháp của Vương triều Đại Minh ở châu Âu, sau đó thì ông ta sẽ dùng chức danh này để thao túng thị trường buôn bán, mậu dịch giữa Vương triều Đại Minh và các nước Châu Âu.
Nếu đem so sánh với lợi ích khổng lồ kiếm được từ việc thao túng, lũng đoạn mậu dịch này thì hai mươi mấy chiếc thuyền thương đáy bằng kia chẳng nhằm nhò gì. Nếu như Vương Phác đồng ý cho Khố La Đức trở thành người đại diện hợp pháp của Vương triều Đại Minh ở Châu Âu, ông ta sẽ sẵn sàng huy động các thuyền buôn ở Đài Loan, Batavia, thậm chí là ở cả những chiếc thuyền buôn mới được chuyển đến từ Hà Lan cho Vương Phác tùy ý sử dụng.
Vương Phác nhún vai, cười nói:
- Hả? Thật chứ? Khố La Đức Tử Tước quả nhiên là người thấu tình đạt lý.
Vương Phác cũng không phải là kẻ hồ đồ, hơn nữa trải qua mấy năm nay được tôi luyện trên chiến trường chính trị đã giúp Vương Phác trở thành một tay lão luyện, tên quỷ tóc đỏ Khố La Đức này còn chưa vểnh chân lên thì Vương Phác đã biết tỏng ông ta đã vẩy nước đái rồi.
Muốn làm người đại diện hợp pháp của Vương triều Đại Minh ở Châu Âu ư, chuyện này đâu có dễ!
Trên thị trường thế giới, tơ lụa và đồ gốm sứ của Đại Minh là mặt hàng bán chạy, nếu như để Khố La Đức lũng đọan việc buôn bán của thị trường châu Âu há chẳng phải là tặng không ông ta quyền định giá thương phẩm hay sao? Nếu mà như vậy thì lợi ích buôn bán đồ gốm sứ và tơ lụa sẽ phải chia cho ông ta phần hơn hay sao? Chỉ có đồ ngốc mới làm như vậy?
Quả nhiên, Khố La Đức là kẻ mặt dày, ông ta vẫn không xấu hổ mà nói tiếp:
- Thân vương Điện hạ tôn kính, tơ lua và đồ gốm sứ của quý quốc quả nhiên là hàng tinh xảo, chất lượng cao, hơn nữa lại rất có danh tiếng ở châu Âu, nhưng quả là đáng tiếc nếu như không có người đại diện. Việc buôn bán tơ lụa và đồ gốm sứ của quý quốc ở thị trường châu Âu vẫn chưa tương xứng với tiền năng của nó, mặt khác tính khốc liệt trong cạnh tranh quốc tế sẽ làm giảm giá thành của những mặt hàng này, chính vì lẽ đó mà thần cho rằng Thân vương Điện hạ hãy tìm một người thích hợp đảm nhận vị trí người đại diện thương mại của Vương triều Đại Minh ở châu Âu, kiểm soát, thống nhất việc buôn bán tơ lụa và đồm gốm sứ, chỉ có làm như vậy thì thương phẩm của quý quốc mới có thể bán được với giá cả tốt nhất, đồng thời quý quốc mới có thể thu được nguồn lợi nhuận cao nhất.
- Vậy à?
Vương Phác thản nhiên cười, nói với ông ta:
- Nếu mà như vậy, bổn Vương cũng rất sẵn lòng trở thành người đại diện cho thương phẩm của quý quốc ở châu Âu, không biết Khố La Đức có thể chuyển ý nguyện này của bổn Vương đến chính phủ của quý quốc hay không?
- À, chuyện này…
Khố La Đức nghe xong liền lập tức xấu hổ, ông ta đành phải lảnh sang vẩn đề khác:
- Thân vương Điện hạ tôn kính, việc thu thuế của hải quan quý quốc là 200%, với mức thuế này có phải là quá cao hay không? Thần cho là với chất lượng và danh tiếng của thương phẩm của quý quốc, mức thuế 80% là rất hợp lý. Sau khi điều chỉnh mức thuế quan, giá cả thương phẩm của quý quốc tại châu Âu sẽ bị giảm sút nhưng lại có thể thúc đẩy mức tăng trưởng trong việc tiêu thụ hàng hóa, do đó, về lâu về dài, mức thuế hải quan của quý quốc không những không bị giảm, ngược lại, lại có thể tăng trưởng ổn định.
Những lời này của Khố La Đức đúng là rất có lý, điều chỉnh thuế quan đích thực là sẽ thúc đẩy tăng trưởng mậu dịch.
Tuy nhiên, Vương Phác cũng hiểu được rằng đề xuất này của Khố La Đức không phải là xuất phát từ việc ông ta quan tâm đến Đại Minh. Nguyên nhân là do ngân lượng của Hà Lan đã không còn nhiều, thêm vào đó phần lớn bạc ở các nước thuộc địa đã bị nước này vơ vét cả rồi. Hơn nữa, Đại Minh lại lấy bạc làm phương tiện thực hiện các giao dịch thương mại, nếu như người Hà Lan không có bạc thì sẽ không thể buôn bán được với Đại Minh, vì thế mà Khố La Đức mới mạnh dạn đưa ra đề nghị cắt giảm thuế quan.
Vương Phác nửa đùa nửa thật với Khố La Đức:
- Khố La Đức Tử Tước, người Hà Lan các vị không nên vì chuyện không còn bạc mà đề nghị với bổn Vương điều chỉnh mức thuế quan chứ? Haha! Mấy vị không còn bạc cũng không sao, các vị còn có thể lấy vàng để thực hiện giao dịch mua bán mà, hơn nữa nếu đem so sánh giá trị của vàng và bạc trắng, thì bản vương cho rằng một lượng vàng đổi lấy bốn lượng bạc trắng là hợp lý nhất, đương nhiên, nếu như quý quốc cho rằng cái giá này vẫn chưa hợp lý thì chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc thêm.
Bản chất của Vương Phác cuối cùng cũng đã lộ ra rồi, mục đích của hắn rất rõ ràng, hắn muốn lợi dụng một số thương phẩm như là tơ lụa, đồ gốm sứ, danh trà, thuốc lá,…để cướp lấy ngân lượng trong tay mấy nước đế quốc Âu Châu, sau đó thì buộc mấy nước này phải công nhận bạc trắng của Đại Minh trở thành một đơn vị trong hệ thống tiền tệ thương mại quốc tế, cuối cùng thì hắn sẽ lợi dụng chệnh lệch tỷ giá giữa bạc và vàng để kiếm thêm ít hoàng kim của chúng rồi phá vỡ hệ thống tiền tệ thương mại của các nước châu Âu
Nếu như các cường quốc châu Âu không muốn không chấp nhận điều kiện này của Đại Minh thì họ chỉ còn hai lựa chọn: một là, giống như Nhật Bản thực hiện chính sách bế quan tỏa cảng, nhưng chuyện này đối với các nước này mà nói thì lại càng là một chuyện không thể; hai là, mấy nước này sẽ dùng vũ lực tấn công Đại Minh, ép Đại Minh bồi thường rồi họ sẽ lại ép giá nha phiến và một số thương phẩm khác để đổi lấy bạc trắng, nhưng điều đáng tiếc ở đây là các cường quốc này căn bản là không có thực lực quân sự để thực hiện điều này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...