Thiết Huyết Đại Minh

Sùng Trinh Đế im lặng không nói, trong lòng ông ta đương nhiên không đồng ý với ý kiến của Lưu Tông Chu và Thanh Lưu phái, nhưng ông ta là Hoàng đế, không thể phản đối thẳng thừng ý kiến của thần tử, ông ta đợi thần tử khác sẽ phản đối ý kiến và nói ra lý do thay mình, sau đó ông ta lại đứng ở địa vị siêu nhiên để phán xét ý kiến của đôi bên.

Chu Diên Nho rất đã đoán ra thánh ý, ra mặt phản bác:

- Lưu đại nhân nói sai rồi, Hoàng Thái Cực của ngày hôm nay và Hiệt Lợi của Đại Đường có thể là cùng một chuyện sao?

Lưu Tông Chu hỏi vặn lại:

- Sao không thể là một chuyện chứ? Hay là Chu đại nhân cho rằng Vạn tuế không hùng tài vĩ lược như Đường Thái Tông?

- Xin Lưu đại nhân đừng lôi chủ đề không liên can vào đánh lừa dư luận.

Chu Diên Nho biến sắc mặt, phản bác tiếp:

- Khi Đường Thái Tông bắt giữ Hiệt Lợi, bốn mươi vạn thiết kỵ Đột quyết đã bị quân Đường toàn diệt, cả Đại mạc đã hoàn toàn rơi vào trong tầm kiểm soát của quân Đường, do đó kề cả thả Hiệt Lợi ra, cũng không liên quan tới đại cục; Hôm nay Đại Minh ta mặc dù đã bắt được Hoàng Thái Cực, sào huyệt của Kiến Nô là Thịnh Kinh cũng bị Vương Tổng binh phá hủy, nhưng mấy chục vạn thiết ky Kiến Nô lại không hề bị tổn thất, toàn bộ Liêu Đông vẫn nằm trong tay của Kiến Nô, lúc này thả Hoàng Thái Cực, chẳng phải là thả hổ về rừng sao?

Lưu Tông Chu lớn tiếng nói:

- Đại Minh ta hàng tỉ dân chúng, có mấy trăm vạn quân tinh nhuệ, sợ gì lũ man di Kiến Nô chỉ có mười mấy vạn ấy, thả một tên như Hoàng Thái Cực ra cũng không ảnh hưởng gì, nhưng nếu Đại Minh ta giết Hoàng Thái Cực, nó sẽ tổn hại đến khí phách đại quốc, tổn hại đến lễ nghi khí tiết của Hoa Hạ ta.

- Vứt mẹ cái khí phách đại quốc của ngươi đi, còn lễ nghi khí tiết gì chứ?

Vương Phác không kiềm chế được liền buột miệng mắng to:


- Ngươi có biết chỉ vì một câu nói khí phách đại quốc và lễ nghi khí tiết của ngươi mà bao nhiêu tướng sĩ biên quân sẽ tử trận ở sa trường, bao nhiêu nam nhi nhiệt huyết không thể trở về quê hương, còn bao nhiêu thiếu phụ khuê trung từ nay về sau sẽ trở thành quả phụ, còn cả bao nhiêu đứa trẻ sẽ trở thành cô nhi?

- Láo xược! Vương Phác ngươi quá kiêu ngạo rồi!

Hữu Đô ngự sử Lý Bang Hoa tức giận đến rung cả râu, chỉ tay quát mắng:

- Ngươi chẳng qua là một Tổng binh Đại Đồng nhỏ, lại dám khiển trách Lưu đại nhân trước đại điện, Lưu đại nhân đường đường là Tả Đô ngự sử, thượng quan nhị phẩm, ngươi có hiểu thế nào gọi là lễ nghi liêm sỉ?

- Vứt mẹ cái lễ nghi liêm sỉ đi.

Vương Phác hét lớn:

- Có bản lĩnh ngươi dẫn binh đi Liêu Đông, giảng giải lễ nghi liêm sỉ với Kiến Nô đi, ở đây mạnh mồm hót như khiếu, ai không làm được chứ? Dù sao người chết không phải là ngươi, dù sao người chết là các tướng sĩ biên quân của chúng ta, đúng không? Ta hỏi ngươi một câu, mạng của tướng sĩ biên quân chúng ta không phải là mạng người sao? Vì một câu nói nhảm của lũ cẩu quan các ngươi mà hàng ngàn hàng vạn người bỏ mạng ở sa trường?

- Ngươi, ngươi...

Lý Bang Hoa giận đến mức toàn thân run rẩy, không nói nổi câu nào.

Sùng Trinh Đế ở trên thềm ngọc và cả văn võ đại thần hai bên đều trợ mắt há hốc mồm, mặc dù phong khí triều hội ở đời Minh là cởi mở nhất, các đại thần cãi nhau như những người đàn bà chanh chua trên kim điện đôi khi có xảy ra, cũng có lúc thậm chí còn diễn võ đánh trò trong cuộc họp, Hoàng đế thường cùng không can thiệp nhiều, nhưng mắng chửi người ác độc giống như Vương Phác thì chưa bao giờ có.

Vương Phác thật sự nồi giận, sao từ cổ chí kim luôn có người như vậy chứ? Nếu thực lực của Đại Minh không bằng Kiến Nô, dưới sự áp bức của Kiến Nô mà buộc phải thả Hoàng Thái Cực thì còn được, đó gọi là tình thế bức bách. Thế nhưng, hiện giờ Đại Minh rõ ràng chiếm ưu thế áp đảo về thực lực, còn Kiến Nô chỉ là một bộ lạc man di ở Liêu Đông mà thôi, dựa vào cái gì mà muốn thả Hoàng Thái Cực về chứ?


Sùng Trinh Đế nếu thật sự nghe những lời nhảm của Lưu Tông Chu, thả Hoàng Thái Cực về Liêu Đông thì tướng sĩ quân Minh ở tiền tuyến Tùng Sơn sẽ gặp rắc rối to, Hoàng Thái Cực lợi hại và khó chơi thế nào, Vương Phác biết rõ nhất, sớm biết như thế, chi bằng đã cho Hoàng Thái Cực một đao khi ở trên đường rồi.

- Vạn tuế, bọn thần tán thành ý kiến của Vương Tổng binh, không thế thả Hoàng Thái Cực!

- Vạn tuế, Hoàng Thái Cực đáng chết.

- Xin vạn tuế lấy tính mạng của tướng sĩ tiền tuyến làm trọng, chớ thả hổ về rừng.

Khi văn quan hai phái đang bất phân thắng bại, Tả Hữu Đô đốc, Đô đốc Đồng Tri, Đô đốc Thiêm Sự của Ngũ quân phủ Đô Đốc cùng võ quan Đô Chỉ Huy Sứ của mười ba đạo lần lượt bước ra khỏi hàng, lên tiếng ủng hộ Vương Phác, những võ quan này bình thường chịu đủ cái mồm hót như khiếu của đám văn quan, hôm nay Vương Phác mắng sảng khoái như thế, cũng thay bọn họ trút được ác khí trong lòng, huống hồ Vương Phác quả thật rất có lý, lên tiếng ủng hộ Vương Phác cũng là hợp tình lý.

Đại Minh triều thực hiện quốc sách lấy văn chế võ, võ quan không có địa vị gì, đừng thấy cấp phẩm của những võ quan này đều rất cao, nhưng bình thường họ cùng chỉ là đứng trang trí trên triều đường mà thôi, việc quốc gia đại sự cơ bản không có phần cho họ bàn đến, thế nhưng hôm nay tình hình lại khác, bởi vì ý kiến văn quan hai phái bất đồng, không phân thắng bại, nên ý kiến của võ quan sẽ có ảnh hưởng lớn.

Tuy nhiên, chỉ dựa vào ý kiến của đám võ quan này rõ ràng còn chưa thể giải quyết dứt khoát, Sùng Trinh Đế vẫn cần ý kiến của cấp quan trọng hơn.

Ánh mắt của Sùng Trinh Đế dừng lại ở Thủ phụ nội các Thành Cơ Mệnh, ông ta hỏi:

- Thành ái khanh, ý của khanh thế nào?

Thành Cơ Mệnh bước nhanh ra khỏi hàng quỳ xuống thềm son, gáy lão đã túa mồ hôi, lão vừa không muốn đối đầu với Chu Diên Nho, cũng không muốn cãi nhau trở mặt với đám thanh lưu như Lưu Tông Chu. Chu Diên Nho mặc dù hiện giờ còn chi là Thứ phụ, nhưng tám năm trước y đã từng làm Thủ phụ, thế lực trong triều đình rắc rối khó gỡ, không đắc tội nổi nhé, còn đám thanh lưu như Lưu Tông Chu, Lý Bang Hoa càng khó chơi hơn, bởi vì họ là “chính nhân quân tử” trong mắt người đời.


Thành Cơ Mệnh làm quan thận trọng, lão không muốn đắc tội với bên nào.

- Vạn tuế, thần tuổi tác đã cao tâm lực không đủ, sợ rằng không thể trù hoạch quốc sự thay vạn tuế được nữa, thần xin cáo lão về quê.

Vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, Thành Cơ Mệnh trong tình thế cấp bách lại chọn đối sách tiêu cực nhất - Ta không nói gì cả, cũng chẳng đắc tội với bên nào, ta không làm Thủ phụ còn không được sao?

Bách quan đều kinh ngạc.

Sùng Trinh Đế càng ngạc nhiên hơn, sau sự kinh ngạc là nỗi tức giận!

Đường đường là Thủ phụ nội các, can thần của một nước nhưng ngay cả dũng khí phát biểu ý kiến của mình cũng không có! Dung quan như thế còn giữ lão lại trong triều làm gì?

Dưới cơn thịnh nộ, Sùng Trinh Đế lãnh đạm nói:

- Trẫm phê chuẩn.

- Tạ chủ long ân.

Thành Cơ Mệnh trang trọng tháo mũ miện ra, quỳ trên điện ba lần quỳ chín lần dập đầu, sau đó đứng lên trơ trọi rời khỏi đại điện, Thủ phụ nội các một đời lại dùng phương thức cực kỳ không vẻ vang như thế để kết thúc con đường làm quan của mình.

Sùng Trinh Đế chuyển ánh mắt sang phía Chu Diên Nho, cao giọng nói:

- Chu ái khanh, ngày hôm nay chuyển khanh làm Đại học sĩ điện Hoàng Cực.

Có một chế độ điện các Đại học sĩ đời Minh từ cao đến thấp lần lượt là Đại học sĩ điện Hoàng Cực, Đại học sĩ điện Kiến Cực, Đại học sĩ điện Văn Hoa, Đại học sĩ điện Võ Anh, Đại học sĩ điện Văn Uyên, Đại học sĩ Đông Các, nhập các sẽ được gọi là Đại học sĩ Đông Các, còn các Đại học sĩ từ các Văn Uyên trở lên sẽ có tư cách trở thành Thủ phụ nội các.


Chu Diên Nho đổi thành Đại học sĩ điện Hoàng Cực, trên thực tế đã là Thủ phụ nội các rồi.

Chư Diên Nho vội vã quỳ xuống, dập đầu hô to:

- Thần Chu Diên Nho... Tạ chủ long ân.

Sùng Trinh Đế nói bằng giọng điệu chân thật đáng tin:

- Trẫm cho rằng những gì Chu ái khanh, Vương ái khanh đã tấu không phải không có lý, thả Hoàng Thái Cực đi rõ ràng là thả hổ về rừng, trước tiên cho Hoàng Thái Cực cùm gông diễu phố, để trấn hưng lòng dân và sĩ khí của bách tính cũng tướng sĩ kinh thành, ba ngày sau sẽ xử trách hình ở chợ!

- Vạn tuế thánh minh.

- Vạn tuế thánh minh.

- Vạn tuế thánh minh.

Chu Diên Nho, Vương Phác, Tả Hữu Đô đốc, Đô đốc Đồng Tri, Đô đốc Thiêm Sự, các võ quan Đô chỉ huy sứ của mười ba đạo, còn cả các văn quan mà đứng đầu là Chu Diên Nho đều quỳ rạp trên điện, tiếng hoan hô như sấm động, đám thanh lưu như Lưu Tông Chu, Lý Bang Hoa mặc dù không phục, nhưng Sùng Trinh Đế đã hạ chỉ, họ cũng không còn gì để nói nữa, họ cũng không đến nỗi vì Hoàng Thái Cực mà động vào cơn lôi đình của Sùng Trinh Đế.

Sùng Trinh Đế nhìn sắc trời, nói với Vương Thừa Ân ở bên cạnh:

- Thừa Ân đâu, mau dặn dò ngự thiện phòng, có thể mở tiệc rồi.

Mặc dù bị đám Lưu Tông Chu càn quấy khiến Sùng Trinh Đế rất không vui, nhưng bữa tiệc ăn mừng hôm nay nhất định phải cử hành, đây không chỉ là để đón tiếp Vương Phác, mà còn chúc mừng sự trở về của Ngọc tỷ truyền quốc, còn để chúc mừng cho dấu hiệu phục hưng của Đại Minh.

Đương nhiên, trong buổi tiệc rượu, Hoàng đế Sùng Trinh còn có một chuyện lớn cần tuyên bố, hơn nữa còn là hỉ sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui