Phủ của Tĩnh Nam vương.
Tôn Truyền Đình vô cùng lo lắng, nói với Vương Phác:
- Cho dù người của đảng Đông Lâm đứng bên phía cha con ta, đem hết sức lực nói chuyện thay chúng ta, triển khai luận chiến đại quy mô với Nho sinh phái Lý học, nhưng con không lo trận luận chiến này sẽ ảnh hưởng đến đất nước sao? Không lo trận luận chiến này sẽ gây ra tai họa sao?
- Ảnh hưởng đến chính trị đất nước gây ra tai họa và rắc rối?
Vương Phác không đồng ý, hỏi lại:
- Như thế nào là ảnh hưởng đến chính trị quốc gia? Như thế nào là gây ra tại họa và rắc rối?
Dừng một chút, Vương Phác lại nói:
- Lúc này triều đình Đại Minh đã khống chế mười một tỉnh Nam Trực, Bắc Trực, Sơn Đông, Hà Nam, Hồ Quảng, Phúc Kiến, Quảng Đông, Quảng Tây, Quý Châu, Vân Nam, Giang Tây, lão gia tử có thể bấm đốt ngón tay tính thử xem, người của chúng ta và người của đảng Đông Lâm giữ chức tổng đốc mấy tỉnh?
Tôn Truyền Đình bấm đốt ngón tay đếm:
- Chức tổng đốc Nam Trực, Chiết Giang, Giang Tây, Phúc Kiến do ngươi kiêm, Tổng đốc Sơn Đông Ngụy Đại Bản và Tổng đốc Lưỡng Quảng Vương Sĩ Thành là người của chúng ta, Tổng đốc Bắc Trực Cù Thức Tỷ, Tổng đốc Hà Nam Trương Hoàng Ngôn là người của đảng Đông Lâm, Tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao cũng có thể tính là người của chúng ta...
- Vậy thì như thế nào?
Vương Phác mỉm cười nói;
- Ngoại trừ hai tỉnh xa xôi Vân Nam và Quý Châu, tổng đốc các tỉnh còn lại không phải là người của chúng ta thì cũng là người của đảng Đông Lâm, cho dù Nho sinh Lý học trong thiên hạ kích động gây rối, thì có thể gây rối loạn gì nào? Ha ha, không phải con khinh thường bọn họ, chỉ sợ so với những tiểu thương dốt đặc cán mai, bọn họ cũng không bằng!
Tôn Truyền Đình nói:
- Tuy là như vậy, nhưng vào lúc này con cũng không nên khơi mào sự phân tranh, nhất định phải chờ sau khi dẹp yên loạn trong giặc ngoài, mới bắt đầu giải quyết việc việc này. Có câu “Dục tốc bất đạt”, mọi việc không thể nóng vội được!
Vương Phác lắc lắc đầu:
- Lão gia tử, thời gian không chờ đợi chúng ta đâu! Việc cần làm rất nhiều, mà đời người thì lại rất ngắn, tuy lão gia tử còn tráng kiện, con cũng còn trẻ trung khỏe mạnh, nhưng sinh tử không ai nói trước được, đêm nay cởi giày, ai biết ngày mai còn có thể mang vào hay không?
Tôn Truyền Đình trách mắng:
- Chỉ nói nhảm!
- Đây không phải là nói nhảm.
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Làm người, làm việc phải có cảm giác gấp rút, theo phương châm “Không tranh giành cả đời, chỉ tranh giành phút chốc”!
- Được rồi.
Tôn Truyền Đình thở dài nói:
- Dù sao lời ngươi cũng đã nói ra, trận phân tranh này cũng đã bắt đầu nổi lên rồi, hãy để nội các và cha xử lý đi! Con chuyên tâm đánh giặc, trước hết hãy san bằng Liêu Đông của Kiến Nô, sau đó chở vật liệu bằng gỗ của Liêu Đông về, nhanh chóng tạo thành một đội thủy quân hùng mạnh.
...
Yên Tử Ki, đại bản doanh của Trung ương quân.
Sau khi chiến dịch Hồ Quảng chấm dứt, bộ tư lệnh mặt trận cũng đã giải thể, Liễu Như Thị, Liễu Khinh Yên cũng đã trở về Nam Kinh, sáu doanh Trung ương quân chủ lực cũng trở về đại doanh Yên Tử Ki, thời tiết trở nên ấm áp, sau khi kênh đào tan băng, đội thủy quân đang dừng lại ở Bắc Kinh cũng quay trở về đại doanh Yên Tử Ki.
Lúc này bộ binh Trung Ương quân Đại Minh đã có mười sáu vạn người, kỵ binh ba vạn người, thủy quân hai vạn người, trong đó ba doanh đóng ở Bắc Trực, ba doanh đóng ở Hồ Quảng, hai doanh đóng ở Sơn Đông, sáu doanh kỵ binh tạm trú ở Hà Nam, còn lại mười hai vạn bộ binh và hai vạn thủy quân trú đóng ở đại doanh Yên Tử Ki.
Sau khi hai vạn súng kíp kiểu mới của công binh xưởng Kiến Đức giao đúng hạn, doanh Hỏa Thương của Trung Ương quân đã mở rộng thành bốn, một vạn năm ngàn khẩu súng kiểu cũ trong ba doanh bị đào thải, được vận chuyển toàn bộ tới Bắc Trực để trang bị cho các đội bảo an các phủ của Bắc Trực, nói là đội bảo an, nhưng thật ra là những ngưu tử (1) bắc bộ do Vương Phác ra sức bồi dưỡng.
Tổng đốc Bắc Trực Cù Thức Tỷ còn thành lập công binh xưởng ở Bắc Kinh, chuyên sản xuất đạn vỏ giấy, cung cấp cho những súng kíp kiểu cũ này.
So với súng kíp kiểu mới của Trung Ương quân, những súng kíp kiểu cũ này tuy đã lạc hậu, tầm bắn và độ chính xác đều không bằng, nhưng dùng để đối phó với Kiến Nô, Mông Cổ và Cao Ly thì dư sức.
Trong phòng tác chiến, các tướng cao cấp của Trung Ương quân đã tề tựu đông đủ.
Ngồi bên trái vị trí chủ tọa là Tham mưu trưởng Liễu Như Thị. Tuy Liễu Như Thị là phụ nữ, nhưng nhờ vào biểu hiện xuất sắc của nàng trong trận Tế Ninh, Hồ Quảng, nàng đã được toàn thể tướng sĩ Trung Ương quân tán thành, nhất là trận Hồ Quảng mà nàng độc lập chỉ huy, càng xác định vị trí của nàng trong Trung Ương quân, chỉ sau Vương Phác.
Ngồi phía dưới Liễu Như Thị lần lượt là quan Tổng binh bộ binh Nhất doanh Lý Thành Đống, quan Tổng binh bộ binh Nhị doanh Trịnh Thành Công, quan Tổng binh bộ binh Tam doanh Lưu Khổng Hòa, quan tổng binh bộ binh Tứ doanh Diêm Ứng Nguyên. Diêm Ứng Nguyên, Lý Thành Đống, Trình Thành Công, Lưu Khổng Hòa đều là sĩ quan tốt nghiệp khóa cấp tốc của đại học lục quân Nam Kinh, nhờ vào biểu hiện xuất sắc trong trận Hồ Quảng, trong cuộc biên chế lại Trung Ương quân mới đây, được Vương Phác bổ nhiệm làm tổng binh doanh bộ binh.
Bốn doanh bộ binh này đều là doanh Hỏa Thương (có trang bị súng).
Ngồi bên tay phải lần lượt là các tướng lĩnh thủy quân Hoàng Đắc Công, Thi Lang, Trương Nhan Lân và Lý Ngang.
Từ hội nghị quân sự này, khi bộ binh và thủy quân chiếm một nửa số chỗ ngồi, có thể thấy là tầm mắt của Vương Phác đã không còn giới hạn ở đất liền của Đại Minh, mà đã hướng ra ngoài đại dương, ở trong lòng của Vương Phác, thực lực của thủy quân đã đủ để ngồi ngang hàng với lục quân rồi.
Là một người xuyên không (gian), Vương Phác vô cùng coi trọng đối với thủy quân, hắn thực sự muốn tạo ra một đội thủy quân vô địch, chính vì vậy, hắn mới bỏ sách lược “muốn trừ giặc ngoài, trước hết phải ổn định bên trong”, trước khi giải quyết Ngô Tam Quế, Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung, lại xuất binh đánh Liêu Đông.
- Vương gia đến...!
Bên ngoài phòng tác chiến đột nhiên vang lên tiếng hô lanh lảnh, các tướng cao cấp đang ngồi nghiêm chỉnh đồng loạt đứng lên, ánh mắt mọi người cùng hướng ra ngoài cửa, trong tiếng bước chân mạnh mẽ, Vương Phác ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi vào, tất cả quan tướng lập tức dậm chân phải, chào hắn theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội.
Vương Phác đi tới trước vị trí chủ tọa, chào đáp lễ các quan tướng, cũng theo nghi thức quân đội:
- Mời ngồi.
Đợi mọi người ngồi xuống, Vương Phác cũng ngồi xuống theo, nói:
- Chắc hẳn các vị đang ngồi đây cũng đều nghe thấy rồi, đúng vậy, bổn vương đã quyết định dụng binh đối với Liêu Đông, nhưng điều bổn vương muốn nói là, lần này không chỉ dụng binh đối với Liêu Đông, mà còn đồng thời dụng binh đối với Sơn Tây, Thiểm Tây và Tứ Xuyên.
Vẻ mặt của tất cả tướng lĩnh tham dự hội nghị đều bình tĩnh, không ai lộ vẻ giật mình hay kinh ngạc.
Thân là tướng lĩnh cao cấp của Trung Ương quân, sự sùng bái của họ đối với Vương Phác đã đến mức tột đỉnh, bất kể Vương Phác nói gì bọn họ cũng đều tin tưởng, không chút nghi ngờ, e là nếu Vương Phác nói muốn đồng thời khai chiến với một trăm đội quân địch, bọn họ cũng cho rằng đó là chuyện đương nhiên, hơn nữa còn tin chắc là Trung Ương quân có thể đồng thời đánh thắng một trăm đội quân đó!
Đương nhiên, Vương Phác cũng không ăn nói ba hoa, sau khi thận trọng suy xét, hắn mới quyết định xuất binh đánh Liêu Đông, cùng lúc tiến đánh Sơn Tây, Thiểm Tây và Tứ Xuyên, đồng thời bộ tham mưu cũng đã vạch ra kế hoạch tác chiến cặn kẽ.
Vương Phác phất tay, liền có nhân viên cần vụ mang bản kế hoạch tác chiến chi tiết tới trước mặt các tướng lĩnh, mỗi người một bản.
Trận Tế Ninh, quân chủ lực Kiến Nô đã bị tiêu diệt, quân Kiến Nô trốn về Quan ngoại tối đa cũng cả vạn người, hơn nữa Kiến Nô lần lượt trở mặt với Mông Cổ và Cao Ly, trước mắt đã lâm vào bước đường cùng, trong ngoài đều khốn đốn! Vì vậy thu phục Liêu Đông cũng không cần dùng tới đại quân, trong bản kế hoạch tác chiến lần này, Trung Ương quân chỉ dự định điều động binh lực của hai doanh, trong đó một doanh bộ binh làm chủ chiến, thêm một doanh quân nhu bảo đảm về hậu cần.
Đương nhiên, đội bảo an Bắc Trực, vốn là ngưu tử bắc bộ được Vương Phác đặc biệt bồi dưỡng, cũng phối hợp xuất chinh. Sau khi san bằng Kiến Nô, Liêu Đông trở thành trang viên và nông trường của ngưu tử bắc bộ, sau khi Trung Ương quân rút khỏi Liêu Đông, trách nhiệm bảo vệ Liêu Đông cũng giao cho ngưu tử bắc bộ.
Bởi vậy, ngoại trừ dụng binh với Liêu Đông, Trung Ương quân hoàn toàn có đủ thực lực để dụng binh với Sơn – Thiểm, Tứ Xuyên. Dĩ nhiên, việc dụng binh đối với Sơn – Thiểm, Tứ Xuyên không thể tiến hành đồng thời, mà nhất định phải theo thứ tự trước sau. Trung Ương quân chuẩn bị điều động Nhị doanh, Tam doanh, Tứ doanh bộ binh, pháo doanh, thêm năm doanh quân nhu, cộng với ba doanh kỵ binh của Hồng Nương Tử, tổng cộng gần sáu vạn đại quân tiễu trừ Ngô Tam Quế ở Sơn Tây.
Đồng thời,
Triệu Tín ở Hồ Quảng, Trương Hòa Thượng ở Hà Nam, áp dụng thế phòng thủ đối với Trương Hiến Trung, Lý Tự Thành.
Sau khi tiêu diệt Ngô Tam Quế, Trung Ương quân sẽ thuận thế tây tiến giải quyết Lý Tự Thành ở Thiểm Tây, cuối cùng là bắt đầu giải quyết Trương Hiến Trung ở Tứ Xuyên. Sở dĩ để Trương Hiến Trung ở cuối cùng, không phải vì Trương Hiến Trung khó giải quyết, mà là do địa hình Tứ Xuyên dễ thủ khó công.
(1) Ngưu tử: những người chăn ngựa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...