Trong lúc nói chuyện, Tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao bị hai tên binh linh quân Đại Tây kèm hai bên đi lên cổng thành.
Lý Định Quốc ngừng đề tài vừa rồi lại, quay sang Hà Đằng Giao nói:
- Hà đại nhân, quan quân Đại Minh đã tới ngoài thành rồi, sắp có đại chiến xảy ra đến nơi rồi, bổn soái không muốn có người làm loạn quân Đại Tây. Vì vậy, hi vọng ngươi làm tốt việc an ủi dân chúng, nhất định không được ép chúng ta làm những chuyện không muốn làm, được chứ?
Hà Đằng Giao hừ lên một tiếng, nói:
- Lý Định Quốc, Đại Minh đang hưng thịnh, phản quân Đại Tây cũng như phản quân Đại Thuận đã không còn đường sống nữa rồi. Bổn đốc khuyên ngươi một câu, nếu bây giờ thay đổi thái độ và lề lối vẫn còn kịp. Nếu ngươi vẫn ngoan cố chống lại triều đình, cuối cùng nhất định sẽ không thể có kết cục tốt được.
Mười mấy tướng lĩnh Đại Tây đứng sau Lý Định Quốc nghe vậy giận tím mặt, hai tên trong số đó rút dao muốn xông lên giết chết Hà Đằng Giao.
Lý Định Quốc bỗng giơ tay lên, ngăn hai tướng lĩnh Đại Tây này lại, lạnh lùng nói:
- Hà đại nhân, không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Ngươi muốn làm ưng khuyển của triều đình đó là chuyện của ngươi. Còn quân Đại Tây chúng ta tuyệt đối không thể là ưng khuyển của triều đình được. Chúng ta muốn vì bách tính thiên hạ xây dựng một đất nước Đại Tây hoàn toàn mới.
- Nước Đại Tây hoàn toàn mới?
Hà Đằng Giao lãnh đạm nói.
- Một đất nước đầy chết chóc, ngay cả cơm cũng ăn không no sao?
- Đó chẳng phải là triều Minh bức ép sao?
Lý Định Quốc lãnh đạm nói.
- Nếu không phải là triều Minh bức ép, nước Đại Tây chúng ta sao có thể nghèo như bây giờ được?
- Vớ vẩn!
Hà Đằng Giao cười nói.
- Triều đình trấn áp phản quân vẫn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao lại nói là bức ép chứ? Nhưng bổn đốc hôm nay không muốn tranh luận với ngươi những chuyện này. Bổn đốc chỉ biết một sự thực, tỉnh Tứ Xuyên sau khi bị rơi vào tay phản quân Đại Tây các ngươi, bách tính toàn tỉnh đều sống không đủ, cuộc sống lầm than ăn bữa hôm lo bữa mai. Ngươi hãy nhìn tỉnh Hồ Quảng bổn đốc trị, tỉnh Hồ Quảng năm ngoái vừa mới gặp cảnh binh loạn của phản quân Tả Lương Ngọc, nhưng chưa đầy một năm, người dân đã có được cuộc sống tốt hơn, thử hỏi phản quân Đại Tây các ngươi có làm được không?
Lý Định Quốc im lặng, Hà Đằng Giao nói đều là sự thật.
Sau khi quân Đại Tây vào Tứ Xuyên, không những không mang lại điều gì tốt đẹp cho người dân Tứ Xuyên, mà ngược lại họ còn mang tai họa lớn tới. Quân kỷ quân Đại Tây của Trương Hiến Trung còn kém hơn quân Đại Thuận của Lý Tự Thành rất nhiều. Quân Đại Thuận chỉ ăn hôi, quân Đại Tthuận thì ngay cả người dân thường cũng đều cướp bóc. Về việc này, Lý Định Quốc cũng có chút suy xét, chỉ có thể trói buộc bộ hạ của mình mà thôi.
Về phần cơm no áo ấm của người dân Hồ Quảng, Lý Định Quốc lại càng hiểu rõ, quân Đại Tây mạo hiểm bao vây quân Minh tấn công Hồ Quảng, không phải là để cướp đoạt lương thực của người dân Hồ Quảng sao?
- Không còn gì để nói sao?
Hà Đằng Giao bùi ngùi nói.
- Quân Đại Tây các ngươi ngay cả người dân cũng không nuôi được, còn nói cái gì là xây dựng nước Đại Tây hoàn toàn mới? Các ngươi muốn bách tính cả thiên hạ theo các ngươi đi thiêu đốt, đi giết, đi cướp, cuối cùng khi không còn ai có thể giết, có thể cướp được nữa thì chết đói hết sao?
- Câm miệng!
Lý Định Quốc không nhịn được nữa, rào rào rút dao ra đặt lên cổ Hà Đằng Giao, lạnh lùng nói:
- Nói thêm câu nữa, bổn soái sẽ giết chết ngươi!
- Giết đi.
Hà Đằng Giao khinh thường liếc mắt nhìn con dao thép lạnh đang đặt trên cổ mình, lạnh nhạt nói:
- Bị các ngươi bắt làm tù nhân, bổn đốc không còn muốn sống nữa, nhưng trước khi chết, bổn đốc muốn khuyên ngươi một câu, theo tên nghịch tặc Trương Hiến Trung đó không phải là kết cục tốt, bây giờ quay lại vẫn còn kịp, kỳ thực chờ tới tương lai không còn đường thoát, khi đó tất cả đều đã muộn rồi ….
Trong ánh mắt Lý Định Quốc sát khí đằng đằng, cao giọng cười nói:
- Hà đại nhân, bổn soái suýt nữa bị ngươi lừa rồi. Ha ha, đao này của bổn soái nếu chém một phát, chẳng lẽ không phải sẽ thành toàn cho ngươi trở thành kẻ anh minh trung trinh tiết liệt sao? Không, bổn soái không thể giết chết ngươi được. Ngươi phải sống, dùng hai mắt của ngươi mà nhìn, bổn soái muốn dùng việc thực cho ngươi biết quân Đại Tây không phải như ngươi tưởng tượng. Tướng sỹ Đại Tây chúng ta là nước Đại Tây đổ máu phấn đấu cũng tuyệt đối không thảm bại như ngươi tưởng tượng. Một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu đạo lý này. Một ngày nào đó, ngươi sẽ can tâm tình nguyện gia nhập vào nước Đại Tây chúng ta!
- Thật sao?
Hà Đằng Giao nghe vậy mỉm cười nói.
- Vậy bổn soái cố sống thêm 2 ngày nữa, nhìn xem Trung Ương Quân Đại Minh làm thế nào tiêu diệt quân Đại Tây các ngươi.
- Giải đi.
Lý Định Quốc phất tay, dặn dò hai tướng sỹ Đại Tây.
- Dẫn hắn ra đường trấn an dân chúng.
- Vâng.
Hai tướng sỹ Đại Tây lĩnh mệnh ra đi.
Lý Định Quốc quay người nói với một viên tướng lĩnh Đại Tây trong nói:
- Cử người đi báo tin cho Đại tướng quân chưa?
- Tối qua khi vừa vào thành, mạt tướng đã cho người đi rồi.
Người tướng sỹ đó đáp.
- Bây giờ hẳn là đã tới trướng của Đại tướng quân rồi.
- Ừ.
Lý Định Quốc gật đầu, nói:
- Cử người cấp báo cho Đại tướng quân, thỉnh cầu đại quân chủ lực hỏa tốc tới Tương Dương chi viện. Chỉ bẳng 3000 tinh binh trong thành, nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm cự được 2 đến 3 ngày nữa. Nếu đại quân của Đại tướng quân không tới kịp, thành Tương Dương rất có khả năng bị mất. Chúng ta cũng khó mà thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt toàn quân.
Các tướng cùng đồng thanh:
- Tướng quân nói rất đúng.
- Được rồi.
Lý Định Quốc phẩy tay, nói.
- Lui xuống chuẩn bị hết đi, nhớ quan sát nghiêm mật động tĩnh bên ngoài cửa đông, tây, nam. Dù bây giờ chỉ phát hiện quân Minh ở ngoài cổng phía bắc, nhưng 3 hướng khác cũng không được lơ là. Nếu có động tĩnh gì phải lập tức báo cáo.
- Vâng.
Các tướng lĩnh ầm ầm đồng ý, lần lượt đi ra.
Nhìn theo các tướng rời đi, Lý Định Quốc ngẩng đầu lên thở phào một cái, vẻ mặt bỗng biến sắc nghiêm trọng, hạ giọng tự nhủ:
- Trung Ương Quân Đại Minh có thực sự lợi hạii như trong truyền thuyết không? Trường thương đại đao liệu có thực sự đánh không lại hỏa thương đại pháo không? Lý Định Quốc ta không tin ….
Ven bờ nam Hán Thủy, thác Dương Bì.
Chủ lực quân Đại Tây của Tôn Khả Vọng tối hôm qua đã dựng trại nơi đây. Sau khi Lý Định Quốc thống lĩnh ba ngàn tinh binh rời khỏi, Tôn Khả Vọng liền giảm ngay tốc độ hành quân, men theo bờ nam Hán Thủy tiến về Tương Dương. Khi tinh binh của Lý Định Quốc tiến gần 300 dặm bỗng xuất hiện thành Tương Dương, đại quân của Tôn Khả Vọng mới hành quân về phía trước chưa tới 100 dặm, còn cách thành Tương Dương vẫn còn 200 dặm nữa.
Trời đã mờ sáng, Tôn Khả Vọng đã thức dậy, cảm thấy xương cốt tê nhức từ phía dưới cơ thể.
Đó là ca kỹ thanh lâu của Tôn Khả Vọng từ Thành Đô mang tới, không những dung mạo thanh tú xinh đẹp mà thân hình bốc lửa, còn có thể ca múa giỏi, đặc biệt là thổi tiêu hay, luôn khiến cho Tôn Khả Vọng sống lên chết xuống. Tôn Khả Vọng vốn còn định dâng nàng cho Trương Hiến Trung, nhưng sau khi thưởng thức kỹ nghệ thổi tiêu của nàng ta liền bỏ ngay ý định này.
Lúc này nữ nhân kia đó đang nằm ở giữa háng Tôn Khả Vọng, đang thay Tôn Khả Vọng thổi tiêu.
Ánh sáng bên trong hành trướng có chút ảm đạm, nhưng Tôn Khả Vọng vẫn nhìn thấy rõ cơ thể bốc lửa quyến rũ của người phụ nữ. Thân thể mềm mại nửa ngồi trên thảm lông cừu là quả đỏ, phía dưới chiếc eo thon thả duyên dáng chính là bộ mông được phóng to ra. Hai bờ mông tròn trịa đó chính là điều thích thú nhất của Tôn Khả Vọng.
- Quay lại.
Tôn Khả Vọng vỗ vỗ cặp mông trắng bóc của người phụ nữ. Người phụ nữ liền xoay người lại.
Tôn Khả Vọng giơ tay ra vỗ nhẹ lên cặp mông trần trụi trắng bóc của người phụ nữ, ánh mắt nhanh chóng trở nên nóng rực, đầy ham muốn chồm người lên. Đang lúc thúc ngựa tiến quân mãnh liệt, ngoài trướng bỗng vang lên tiếng của đội trưởng thân binh:
- Đại tướng quân, nhị tướng quân sai người tới cấp báo.
Tôn Khả Vọng hừ lên một tiếng trong lỗ mũi, nhíu mày tỏ vẻ không vui nói:
- Để hắn chờ bên ngoài, bổn soái đang bận.
- Vâng.
Tiếng đáp lời của đội trưởng thân binh vang lên ngoài trướng, sau đó tiếng bước chân xa dần. Tôn Khả Vọng hít vào một hơi, quay lại lật người phụ nữ bên cạnh lên tấm thảm lông dê mềm mại, lao lên tiếp tục. Thân thể đẫy đà của người phụ nữ giống như đống bông mềm mại, khiến cho Tôn Khả Vọng sảng khoái vô cùng.
Người của Lý Định Quốc cử đi báo tin đã chờ nửa canh giờ rồi, mãi cho tới khi trời đã sáng hẳn, Tôn Khả Vọng mới bước ra khỏi trướng với bộ mặt mệt mỏi, ngáp liên tục hỏi:
- A … a, bên nhị tướng quân có thuận lợi không?
- Hồi bẩm Đại tướng quân.
Sứ giả cung kính đáp.
- Nhị tướng quân đã đạt được rồi.
- Hả?
Tôn Khả Vọng bỗng giật mình kinh hãi, vẻ mặt mệt mỏi pha lẫn buồn ngủ bỗng chốc biến mất, ngưng giọng nói:
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Sứ giả khó nén được vẻ kích động, nói:
- Hồi bẩm Đại tướng quân, Nhị tướng quân đã công hãm Tương Dương rồi!
- Hứ ….
Tôn Khả Vọng hít sâu một hơi, quả thực có chút không dám tin vào tai mình, thì thào nói nhỏ:
- Chuyện, chuyện này là thật sao?
Sứ giả kích động đáp:
- Đương nhiên là thật rồi, còn bắt sống Tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...