Nam Kinh, nơi ở của Mạo Tích Cương.
Nghe nói Mạo Tích Cương ngã bệnh, Phương Dĩ Trí cùng những người bạn tri giao nhiều năm đến thăm viếng.
Mạo Tích Cương là người của Phục Xã cùng Phương Trí Dĩ, Trần Trinh Tuệ, Hầu Phương Vực là Tứ công tử của Phục Xã. Kỳ thật tài học của người này cũng không được tốt lắm, từ năm Sùng Trinh thứ bảy đến năm thứ mười lăm, Sùng Trinh lúc ấy thanh danh của Phục Xã ở Giang Nam đã lan truyền khá lớn, các nho sinh có chút tài học ở Phục Xã đều thi đậu chỉ có Mạo Tich Cương liên tục sáu lần tham gia thi hương Nam Kinh đều không đậu.
Do danh tiếng của Phục Xã nên khiến giám khảo cũng khá khó xử khi loại trừ bài thi, thi liên tục sáu lần không đậu, nhân tố vận may cũng loại trừ ra điều duy nhất có thể giải thích chính Mạo Tích Cương là người không có tài học, văn chương không ra gì hơn nữa nhân phẩm của người này khá xấu xa, gã ta nổi tiếng là Tứ công tử Phục Xã chỉ nhờ vào thanh danh của ông nội và phụ thân gã.
Năm nay thi hương Mạo Tích Cương lại thi rớt trong lòng buồn bực nên ở lại Nam Kinh giải sầu, cả ngày tìm hoa hỏi liễu.
Thủ lĩnh ở Phục Xã là Trương Phổ cố ý tác hợp cho Mạo Tích Cương và Đổng Tiểu Uyển kết duyên cùng nhau. Đổng Tiểu Uyển có đôi mắt sáng, hàm răng trắng tinh xinh đẹp động lòng người, Mạo Tích Cương vừa gặp đã thương từ đó về sau mỗi ngày y đều đến Hàn Tú Trai quấn quýt Đổng Tiểu Uyển., Trần Đại Nương của Hàn Tú Trai thấy mỗi lần Hàn Tích Cương đến đều đưa mấy lượng bạc sau đó số lần đưa cũng giảm dần.
Cuối cùng Trần Đại Nương cũng không cho phép Mạo Tích Cương gặp mặt Đổng Tiểu Uyển nữa, trở về Mạo Tích Cương vừa giận vừa tức về nhà liền ngã bệnh.
Thư đồng của Mạo Tích Cương là Mính Yên thỉnh mời Phương Dĩ Trí, Hầu Phương Vực, Trần Trinh Tuệ, Hoàng Tông Hi đếnngồi xuống, lạicho ngươi mang nước dâng trà cho mọi người rồilên mới nói:
- Mấy vị công tử, công tử nhà ta bị tâm bệnh, các ngươi nếu có thể nghĩ ra biện pháp để công tử gặp được Tiểu Uyển cô nương thì bệnh mới mong khỏi bệnh được.
Nằm trên giường Mạo Tích Cương trừng mắt nhìn Mính Yên mắng:
- Lắm chuyện.
Phương Dĩ Trí từ năm Sùng Trinh thứ mười ba Sùng Trinh đã đậu Tiến sĩ sau đó được đảm nhiệm chức Nhâm Kiểm Thảo ở Viện Hàn Lâm, là người có địa vị cao nhất một trong năm người có địa vị tối cao ở đây, liền đã khuyên nhủ:
- Tích Cương này, có một câu cách ngôn, nói thế này các chị em xinh đẹp bảo ai không yêu cho được, ngươi mỗi lần đi Hàn Tú Trai chỉ cấp cho họ vài ba lượng cũng khó trách Trần Đại Nương không vui. Tuy nhiên nói gì thì nói Trần Đại Nương này là tú bà nên có con mắt nhìn người rất kém, nhưng Tiểu Uyển cô nương thì chưa hẳn thế.
Hầu Phương Vực nói:
- Nếu ngươi thấy Trần Đại Nương thật sự không vừa mắt, hôm nay chúng ta khuyến khích một vị thổ tài làm chủ mở tiệc tại Noãn Hương Các sau đó mời Tiểu Uyển cô nương đến tiếp khách, như thế ngươi có thể gặp nàng.
Ánh mắt Mạo Tích Cương lập tức sáng lên, nếu thật sự có thể nhìn thấyđược gặp Đổng Tiểu Uyển thì bệnh này của hắn y sẽ tốt hơn lên phân nửa rồi.
- Noãn Hương Các ư?
Trần Trinh Tuệ cười nói:
- Triều Tông, ngươi hẳn nghĩ có thể thừa cơ hội này gặp được Phiến Truỵ Nhi đúng không?
Hầu Phương Vực thích Lý Hương Quân ở trong Phục Xã là chuỵên ai ai cũng biết, Hầu Phương Vực cũng không phủ nhận thoải mái thừa nhận nói:
- Đây không phải là một công đôi việc sao?
Trần Trinh Tuệ nói:
- Nhưng đi đâu tìm một người thổ tài chủ như thếđây?
Hầu Phương Vực nói:
- Việc này đơn giản thôi, không phải có sẵn một người sao?
Mọi người cùng kêu lên hỏi:
- Ai?
Hầu Phương Vực nói:
- Vương phủ Trung Sơn Từ Thanh Quân Từ nhị công tử.
- Là hắn sao?
Trần Trinh Tuệ nói:
- Hắn với và chúng ta không phải là người chung một đường.
Hầu Phương Vực nói:
- Mặc dù Từ Thanh Quân biết không được bao nhiêu chữ nhưng lại cố thích học đòi văn vẻ. Gã ta vì một bức tranh chữ của Mục lão mà treo giải thưởng đến trăm lượng bạc, nếu chúng ta nếu có thể làm được một bức có bút tích của Mục lão như thế không phải một trăm lương bạc trong tay chúng ta sao, khi đó đi Noãn Hương Các cũng không sợ không có bạc.
Mục lão Ttheo như lời Hầu Phương Vực Mục lãochính là thế gia vọng tộc ở Giang Tả tên Tiền Khiêm Ích, hiệu Mục Ttrai nên người ta gọi là Mục lão.
- Triều Tông ngươi nói cái gì?
Hoàng Tông Hi đột nhiên đứng dậy không vui nói:
- Ân sư là đại gia Giang Tả, bao nhiêu người mong có một bức tranh chữ của người mà không được, nếu thật sự có thể cầu đến bút tích ân sư sao chỉ có thể có trăm lượng bạc chứ?
- Khụ khụ.
Hầu Phương Vực ho một tiếng lúng túng nói:
- Thái Xung hãy nghe ta nói cho hết lời đã, ta nói phải bán bút tích của Mục Lão cho Từ Thanh Quân, cũng đâu có nói là bút tích thật của Mục lão, không phải Thái Xung ngươi có thể bắt chước bút tích của Mục lão sao? Ngươi hãy viết một bức, dù sao tên Từ Thanh Quân ngu xuẩn kia cũng không nhìn ra thật giả đâu.
- Như vậy sao được.
Hoàng Tông Hi cau mày nói:
- Vậy không phải là gạt người sao?
Phương Dĩ Trí cau mày nói:
- Nếu làm như vậy sợ không ổn đâu?
- Cái gì không ổn chứ?
Hầu Phương Vực không cho là thế nói:
- Vương phủ Trung Sơn bình thường lấy biết bao mồ hôi nước mắt người dân? Chúng ta lừa hắn mấy trăm lượng bạc có thấm gì?
- Muốn viết thì ngươi viết đi, dù sao ta cũng không viết. Thật sự buồn cười!
Hoàng Tông Hi dứt lời phất tay áo bỏ đi, trước khi ra khỏi cửa quay đầu lại nói:
- Triều Tông, ngươi thật sự khiến cho người ta thất vọng, thật không nghĩ ngươi là người như vậy.
Phương Dĩ Trí cũng đứng dậy nói:
- Ta cũng nên đi Thiên tìm pháp sư Mã Tự Hoa tìm Trí Hải pháp sư để luận về thiền, ta cáo từ trước.
Trần Trinh Tuệ đứng lên nói:
- Ái chà, Mật Chi, Thái Xung các ngươi đừng đi, đừng đi….
- Định Sinh đừng đuổi theo.
Hầu Phương Vực nhăn mặt nói:
- Bọn họ muốn đi thì để bọn họ đi, có bọn họ cũng không nhiều, bớt bọn họ cũng không ít, ngươi không nhìn ra sao Mật Chi từ khi đậu Tiến sĩ thì trở nên xa cách, còn Thái Xung không phảichỉ bái Tiềm Khiêm Ích làm sư phụ saothôi, điều này thì có gì hơn người chứ, thật là....
Trần Trinh Tuệ nói:
- Triều Tông, cho dù ngươi muốn lừa Từ Thanh Quân việc này cũng không nên nói ra, ngươi không biết Thái Xung là người có tính tình cương trực, không có gì gidấu diếm được sao?
- Được rồi được rồi.
Hầu Phương Vực nói:
- Bây giờ nói việc này thì có tác dụng gì, Thái Xung không viết thì ta viết, ta muốn gạt tên Từ Thanh Quân xem tiền như cỏ rác ấy, bấy nhiêu chưa đủ bữa ăn sáng của y, hừ!
Đích thật Từ Thanh Quân là tên xem tiền như cỏ rác, một trăm lượng bạc chỉ tiêu trong phút chốc.
Tuy nhiên, ba người Hầu Phương Vực, Mạo Tích Cương và Trần Trinh Tuệ mang theo một trăm lượng bạc vui mừng chạy ù đến Noãn Hương Các nhưng lại khiến cụt mất hứng vì lúc này Vương Phác đã sớm đặt tiệc ở Noãn Hương Các đón tiếp Ngụy Đại Bản cùng Trương Tử An, khách mời ngoại trừ Tiền Khiêm Ích, Tiền Hoành còn có Lý Tổ Thuật, Thường Duyên Linh Ngoại, ngoài ra còn có các danh viện Nam Khúc gò Lý Thập Nương, Lý Hương Quân, Khấu Bạch Môn, Cố Mi cùng Đổng Tiểu Uyển.
- Ơ, đây không phải là Hầu công tử, Trần công tử, Mạo công tử ở Phục Xã sao?
Nghênh đón ba vị chính là Lý Tam Nương của Noãn Hương Các, vì chính Lý Đại Nương đã tự mình thu xếp tiệc rượu và thức ăn trong này.
Trần Trinh Tuệ nói:
- Tam nương, Đại nương đâu?
Lý Tam Nương nói:
- Đại tỷ xuống bếp rồi.
- Sao?
Trần Trinh Tuệ cả kinh nói:
- Bình thương Đại Nương đâu có xuống bếp, hôm nay Noãn Hương Các có khách quý à?
- Đúng thế.
Lý Tam Nương nói:
- Tối nay, Phò mã gia đãi tiệc ở Noãn Hương Các, ngài ấy đãi tiệc đón tiếp các bạn hữu từ xa, có mời Mục lão, Tri phủ Tùng Giang Ngô đại nhân, Thường Tiểu hầu gia và Lý Tiểu hầu gia đều phải tiếp khách. Ồ đúng rồi, Cố Mi cô nương, Bạch Môn cô nương, Tiểu Uyển cô nương cùng Thập Nương muội muội ở Noãn Hương Các, Hương Phiến Trụy Nhi đều được Phò mã gia bao cả rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...