Tôn Truyền Đình cưới có một vợ hai thiếp, cũng chỉ có hai con gái, không có con trai, cho nên gặp được thanh niên trẻ tuổi như Vương Phác có tính cách giống mình, vì vậy đặc biệt yêu thích, nếu thật sự có thể nhận Vương Phác làm con nuôi của mình, ít nhiều cũng có thể bù lại chút tiếc nuối dưới gối không có con nối dõi.
Vương Phác cười gian nói:
- Nhận lão làm cha nuôi không phải không được, tuy nhiên...
Tôn Truyền Đình vội la lên:
- Tuy nhiên cái gì?
Vương Phác nói:
- Tuy nhiên lão phải mang mười Hồng Di đại pháo đến cho ta.
- Hừ, ngươi đúng là tên tiểu tử thối.
Tôn Truyền Đình nói:
- Ngươi thật là tham lam đó, đòi mười khẩu đại pháo cơ đấy.
Đầu óc Ngụy Đại Bản không thể nào chạy theo kịp, phương thức giao lưu của Tôn Truyền Đình và Vương Phác khiến y cảm thấy khó có thể thích ứng, dù sao thời đại này giao lưu giữa người và người là phải chú ý lễ nghi, Nho gia khởi xướng lễ tiết đã ăn sâu vào trong tâm niệm của mọi người, người có thân phận địa vị lại càng chú ý phô trương hơn.
- Tôn đại nhân, Phò mã gia, hạ quan xin được cáo lui trước.
Ngụy Đại Bản bây giờ thật sự không thể nhìn nổi nữa, loại phương thức giao lưu giống như Vương Phác và Tôn Truyền Đình này rất không theo phương thức bình thường khiến y cảm thấy không biết nên theo ai lại càng không hiểu được vì sao, y thấy mình nên rời khỏi thì thỏa đáng hơn.
Tôn Truyền Đình phất phất tay, Ngụy Đại Bản liền thức thời rời đi.
Ngụy Đại Bản không thể giải thích vì sao giữa Tôn Truyền Đình và Vương Phác còn cò kè mặc cả, nhưng Tôn Truyền Đình lại hết sức hưởng thụ loại phương thức giao lưu không có gì trói buộc này, ông và Vương Phác vốn là kết giao tình cảm ở trong thiên lao, lúc ấy vì họ đều có thân phận đặc biệt nên có thể dùng phương thức đặc biệt để tiến hành giao lưu, không hề có chút gò bó.
Giờ thời gian qua đi hoàn cảnh đã thay đổi, Vương Phác đã quan phục nguyên chức và thành Phò mã Đô Úy, Tôn Truyền Đình cũng đã thành Tổng đốc ngũ tỉnh, nhưng hai người vẫn rất ăn ý duy trì phương thức giao lưu lúc ở trong thiên lao, thật ra hai người tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng hai người đều cảm nhận được đối phương là người như thế nào.
Càng quan trọng hơn là, hai người đều hết sức mê tín.
Trên thực tế, Tôn Truyền Đình thờ phụng chính là Dương Minh tâm học, còn đối với Nho gia Lý học khởi xướng tam cương ngũ thường đồng thời còn chứa nhiều quy củ và khuôn sáo thì lại xem thường đấy.
Dương Minh tâm học đề xướng "Tâm tức lý”, cho rằng hết thảy quy phạm đạo đức đều hẳn là trước tiên cho nội tâm tu luyện sau đó mới thể hiện ra bên ngoài, mà Nho gia Lý học thì lại khởi xướng "Tồn thiên lý, diệt nhân dục", nhấn mạnh là định ra nhiều quy phạm đạo đức đến cưỡng ép trói buộc hành vi con người, Nho gia Lý học chỉ giam cầm tư tưởng con người, làm cho cả xã hội biến thành ao tù nước đọng, mà Dương Minh tâm học thì lại đề xướng dùng mình làm trung tâm, giải phóng tư tưởng.
Bởi vậy, Tôn Truyền Đình không để tâm tới lễ tiết mà Nho gia Lý học khởi xướng cũng là điều hợp tình lý.
- Được.
Tôn Truyền Đình gật đầu nói:
- Ngươi gọi cha trước, lão phu lập tức cho ngươi mười khẩu Hồng Di đại pháo.
- Cấp pháo trước.
Vương Phác nói:
- Sau đó ta sẽ gọi lão là cha.
Tôn Truyền Đình cười nói:
- Tiểu tử thối vẫn giống lúc ở trong thiên lao đấy, thật sự là chẳng thay đổi chút nào.
Vương Phác cũng cười nói:
- Lão tiểu tử cũng chẳng khác gì, chết sống cũng không chịu mắc mưu.
- Vậy ngươi mau quỳ xuống gọi cha đi.
Tôn Truyền Đình nói:
- Mười hai khẩu Hồng Di đại pháo lão phu đã kéo tới rồi, giờ hẳn đang vận chuyển đến đại doanh thành bắc rồi.
Tôn Truyền Đình nói là sự thật, lần này ông đến Đại Đồng đích xác đã mang đến mười hai khẩu Hồng Di Đại pháo, hơn nữa còn là cấp cho Vương Phác đấy.
Đương nhiên, Tôn Truyền Đình đem mười hai Hồng Di đại pháo cho Vương Phác tuyệt đối không phải là vì nhận hắn làm con nuôn đơn giản như vậy. Tôn Truyền Đình thật ra đã suy xét hết sức sâu xa, nói thô thiển một chút thật ra chính là muốn lung lạc Vương Phác!
Đừng nhìn Tôn Truyền Đình hiện giờ đã là Tổng đốc ngũ tỉnh Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam, Kinh Sư, Sơn Đông, trên danh nghĩa binh mã ngũ tỉnh là do ông chấp chưởng, nhưng ông thật ra chỉ là một Tư lệnh tay không.
Tinh binh hai trấn Tào Biến Giao, Bạch Quảng Ân tuy rằng chịu sự sai phái của ông, nhưng hai người này đều là thân tín do Hồng Thừa Trù bồi dưỡng, Tôn Truyền Đình đứng ra chỉ huy chung quy cũng không thuận buồm xuôi gió.
Quân đội hoàn toàn là thuộc Vạn Tuế gia, chỉ có Vương Thừa Ân và Cao Khởi Tiềm mới chỉ huy điều động được.
Tổng binh Sơn Đông Lưu Trạch Thanh là một nhân tinh, hơn nữa quân đội dưới tay y cũng là một đám ô hợp, không đáng nhắc tới.
Tả Lương Ngọc, Hạ Nhân Long, Mãnh Như Hổ và Khương Tương được cho là thiện chiến, dưới tay bốn người cũng đều có một quân đội mạnh, nhưng mấy người này đều là quân phiệt cầm binh tự trọng, không cho họ đầy đủ ưu đãi họ căn bản không nghe theo Tôn Truyền Đình sai phái đấy.
Cho nên nói, Tôn Truyền Đình căn bản cũng không có một chi quân dội chân chính thuộc dòng chính của mình, điều đó rất quan trọng đấy, nếu trong tay không có một đội quân tinh nhuệ hùng mạnh, ông sẽ rất khó tiết chế đám kiêu binh mãnh tướng như Tả Lương Ngọc, Hạ Nhân Long, Mãnh Như Hổ, Khương Tương này, tiêu diệt Lưu tặc thì càng không thể nói tới.
Tôn Truyền Đình nghĩ tới Vương Phác, nghĩ tới tinh binh Đại Đồng trên tay Vương Phác.
Cuối cùng Tôn Truyền Đình lựa chọn Vương Phác làm thân tín của mình, không chỉ bởi Vương Phác có can đảm có nhận thức, có dũng có mưu, mà càng là một thiếu niên anh hùng khó gặp. Cũng bởi vì Vương Phác dám làm dám nhận, dám yêu dám hận, và cũng bởi vì Tôn Truyền Đình cũng là một người dám làm dám chịu, dám yêu dám hận.
Cho nên, Kiến Nô vừa mới lui về Liêu Đông, Tôn Truyền Đình liền mang theo mười hai khẩu Hồng Di đại pháo đi tới Đại Đồng.
Nghe Tôn Truyền Đình nói xong, Vương Phác ngạc nhiên hỏi:
- Tôn lão đầu, lão nói là thật ư?
- Đương nhiên là thật rồi.
Tôn Truyền Đình nói:
- Lão phu biết Hỏa khí doanh của ngươi lợi hại, nhưng Hỏa khí doanh chỉ có hỏa thương, không có đại pháo thì không thể dùng được, đúng không. Kiến Nô vừa mới đi, lão phu liền mang đại pháo tới cho ngươi, tiểu tử thối ngươi, còn không mau quỳ xuống gọi cha đi?
- Ôi.
Vương Phác quá vui mừng, thật sự quỳ xuống trước mặt Tôn Truyền Đình, nói năng lộn xộn:
- Ta là cha lão, ồ không, lão là cha ta, lão là cha ruột của ta, cha!
Đừng nói Tôn Truyền Đình thật sự đưa tới mười hai khẩu Hồng Di đại pháo, cho dù không có mười hai khẩu pháo này, nhận một danh thần thiên cổ như ông làm cha nuôi cũng là một việc vô cùng nở mặt.
Quỳ xuống khấu đầu có là gì? Coi như quỳ lạy anh linh dân tộc đi.
- Dà, đứa con quý hóa mau đứng lên đi.
Tôn Truyền Đình chân thành lên tiếng, tiến lên trước đỡ Vương Phác dậy.
Khóe mắt ông đã hơi ươn ướt, ông đã mong mỏi có đứa con trai hơn ba mươi năm rồi, hôm nay cuối cùng đã được như ý nguyện, tuy nói không phải con ruột, nhưng nhận một thiếu niên anh hùng như Vương Phác làm nghĩa tử, coi như phần mộ tổ tiên có khói xanh rồi.
- Cha.
Vương Phác đỡ Tôn Truyền Đình ngồi xuống ghế, mong mỏi hỏi han:
- Lão nhân gia người lần này tới Đại Đồng, không phải chỉ mang đại pháo cho con đấy chứ?
- Hừ hừ.
Tôn Truyền Đình cười lạnh hai tiếng, nói:
- Tiểu tử con có biết mình gây ra đại họa gì hay không?
- Đại họa?
Vương Phác không cho là vậy:
- Con gây ra họa gì ạ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...