Trận ác chiến hôm nay khiến tất cả các tướng sĩ đều có nhận thức hoàn toàn mới đối với Vương Phác, ngẫm lại lúc ấy tình thế trên chiến trường ác liệt bao nhiêu, Vương Phác thân là Phò mã gia, đương kim hoàng thân quốc thích, lại một lần hơn một lần dẫn dắt các huynh đệ giết qua giết lại trong loạn quân, hết thảy đều là vì cứu các huynh đệ bị vây khốn.
Việc Vương Phác vì cứu Râu Rậm mà kháng chỉ cướp pháp trường, bọn họ chỉ là nghe nói chứ chưa ai được tận mắt nhìn thấy, nhưng hôm nay, Vương Phác vì cứu các huynh đệ bị bao vây trùng trùng mà ba lượt mang binh giết nhập vào trùng vây, hơn nữa là bọn họ đích thân trải qua, cho nên bọn họ sùng bái Vương Phác, trong lòng bọn họ đã nguyện ý làm binh lính của Vương Phác, bán mạng vì hắn!
Trong đám binh lính, không biết là ai hoan hô trước:
- Tướng quân!
Ngay sau đó, tất cả tướng sĩ cũng bắt đầu hoan hô lên.
- Tướng quân!
- Tướng quân!
- Tướng quân!
Tiếng hoan hô hỗn loạn rất nhanh hội tụ thành những tiếng hô chỉnh tề, sóng hoan hô sau cao hơn sóng hoan hô trước, vang vọng lên trời cao.
Đón nhận ánh mắt nóng rực của tướng sĩ ba quân, trong lòng Vương Phác cũng cảm khái hàng nghìn hàng vạn, trả giá nhiều sẽ có hồi báo nhiều, từ lúc bắt đầu Vương Phác đã chân chính coi mình là thành viên của đội quân này, coi toàn bộ các tướng sĩ đều là huynh đệ tốt, hôm nay, rốt cuộc hắn đã có hồi báo rồi!
Kỷ luật nghiêm minh đã đánh lên dấu vết, quân hồn thiết huyết đã đúc nên hình thức ban đầu, nhưng những điều này vẫn chưa làm Vương Phác cảm thấy phấn khởi, khiến cho hắn cảm thấy vui sướng chính là những tướng sĩ đó rốt cuộc đã chân chính coi hắn là huynh đệ tốt của họ, chân chính coi hắn là Thống soái duy nhất của họ!
Vương Phác giơ tay, tiếng hoan hô như long trời lở đất của các tướng sĩ liền dừng lại.
Vương Phác liếm liếm đôi môi đã bị gió bắc thổi làm khô nứt, nói to:
- Các huynh đệ, có một câu bản tướng quân nhất định phải nói với các ngươi, kỵ binh Mông Cổ thật sự lợi hại, mấy trăm năm trước vô địch thiên hạ, những quốc gia bị chúng tiêu diệt đến mấy trăm nước, nhưng như thế thì sao?
- Bắt đầu từ hôm nay, ngay tại chỗ này, hơn một vạn kỵ binh Mông Cổ không thể ngăn cản được hai ngàn người chúng ta, còn để chúng ta giết ba vào ba ra, chỉ cần chúng ta đồng lòng, chúng ta còn có thể giết cho chúng bảy vào bảy ra. Năm đó Thường Sơn Triệu Tử Long cũng chưa từng được như thế! Ở trước mặt chúng ta, kỵ binh Mông Cổ có lợi hại đến đâu cũng chỉ là cái rắm!
- Ha ha ha...
Vương Phác vừa dứt lời, các tướng sĩ liền cười ầm không dứt.
Đợi tiếng cười của các tướng sĩ ngừng lại, Vương Phác lại nói tiếp:
- Các huynh đệ, chúng ta chính là quân đội mạnh nhất trên thế giới này, chúng ta là nam nhân chân chính, là nam nhân tinh khiết!
Nghe xong những lời khẳng khái của Vương Phác, các tướng sĩ cảm thấy lồng ngực mình phập phồng.
Không hề nói dối, một trận chiến ngày hôm nay khiến tất cả lão binh đều cảm thấy tự hào. Đây chính là hơn một vạn kỵ binh Mông Cổ nha! Không phải là một vạn con heo mặc người ta chém giết! Nhưng điều khiến họ tự hào nhất chính là ba vào ba ra trong hơn một vạn kỵ binh Mông Cổ, tự hào người Mông Cổ không thể nuốt chửng được họ, tự hào vì họ đã mở được một con đường màu còn sống trở về!
Đánh xong một trận chiến hôm nay, lòng tin của những lão binh này đã bùng nổ, trong mắt họ không còn kỵ binh Mông Cổ nữa, đúng như Vương Phác vừa nói, từ nay về sau, kỵ binh Mông Cổ trước mặt họ chỉ là cái rắm, thậm chí ngay cả rắm cũng không phải! Hiện tại đối thủ trong lòng họ chỉ có một, chính là Kiến Nô!
Tuy nhiên những lão binh này tin tưởng, một ngày nào đó Kiến Nô cũng sẽ bị họ dẫm dưới chân!
Có câu nói ngàn chùy trăm luyện mới rèn thành, nhưng trận ác chiến hôm nay ít nhất phải trên ba trăm chùy, mà lời nói của Vương Phác cũng ít nhất sánh bằng một trăm chùy!
- Các huynh đệ.
Vương Phác nói câu cuối:
- Ăn thật ngon, uống thật đã, ngủ thật say, dưỡng tinh thần cho đủ rồi chúng ta giết về nhà!
Vốn Vương Phác tính toán sáng sớm hôm nay liền phá vây đấy, nhưng Trương hòa thượng tự tiện hành động làm cho kế hoạch của hắn bị rối loạn, lúc này các huynh đệ vừa trải qua một trận chém giết ác liệt, thể lực đã cạn kiệt nghiêm trọng, còn có rất nhiều huynh đệ bị thương phải băng bó, không còn cách nào, chỉ có thể nghỉ ngơi một đêm, đợi sáng mai phá vây.
Tuy nhiên, Vương Phác cũng không hối hận đánh một trận này.
Trận cứng đối cứng hôm nay khiến Vương Phác càng có lòng tin vào đội quân của mình, nhiều kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm như vậy cũng không thể ngăn cản được hơn hai ngàn kỵ binh quân Minh, Vương Phác có đầy đủ lý do để tin tưởng, ngày mai họ cũng có thể thoải mái thoát khỏi sự ngăn trở của người Khoa Nhĩ Thấm thong dong trở về Đại Đồng.
Tuy nhiên, hiển nhiên là Vương Phác quá lạc quan rồi, hắn thật không ngờ còn có một đại đội kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm khác đang ngày đêm kiêm trình tới Hãn đình Tam Bất Lạt Xuyên, đợi hừng đông ngày hôm sau, hết thảy đều biến đổi!
Sáng sớm hôm sau, Vương Phác bị những tiếng “lạch cạch” chói tai làm cho tỉnh giấc, không đợi hắn ngồi dậy, màn trướng đã bị vén lên, ánh sáng chói mắt xuyên qua màm trướng làm hai mắt Vương Phác đau nhức, hắn vội nhắm hai mắt lại, nhíu mày hỏi Lã Lục vừa tiến vào trướng:
- Lục nhi, sao bên ngoài lại sáng như vậy?
- Tướng quân, tuyết rơi!
Lã Lục đáp, dậm chân, nói tiếp:
- Tuyết rất lớn, sâu ngang gối!
- Cái gì? Ngươi nói gì?
Vương Phác giật mình kinh hãi, vội bật dậy.
- Sao vậy ạ?
Lã Lục không hiểu gãi gãi đầu, khẽ đáp:
- Tiểu nhân nói, bên ngoài có tuyết rơi, tuyết rất lớn.
- Hỏng rồi, ông trời chết tiệt!
Vương Phác oán hận mắng một câu, vội vàng khoác thêm áo khoác da hổ chui ra khỏi trướng, trước tiên nhắm mắt lại để dần dần thích ứng với ánh sáng chói mắt ở bên ngoài, sau đó mới mở bừng ra, dõi mắt chứng kiến một màu trắng xóa mênh mông. Ngoại trừ không trung mờ mịt ra thì toàn bộ đều là một màu trắng xóa, ngoài hai màu xám trắng ra thì giữa trời đất không còn một màu sắc nào khác nữa!
Lã Lục đi theo sau chui ra khỏi trướng, khẽ hỏi:
- Tướng quân, tiểu nhân không nói sai chứ?
- Ôi.
Vương Phác thở dài, nói:
- Phiền toái lớn rồi.
Lã Lục hỏi:
- Tướng quân, làm sao vậy?
Vương Phác cười khổ nói:
- Ông trời thật sự lại gây thêm chuyện phiền toái, sớm không đổ tuyết muộn không đổ tuyết, lại đổ tuyết lớn vào lúc này, thật sự là phiền toái lớn rồi.
- Tướng quân, ty chức đã hiểu rồi.
Vương Phác đang lắc đầu không ngừng thì Trương hòa thượng lại từ trong lều khác chui ra, cả tối qua y bụng không ngồi nghĩ, hiện tại rốt cuộc đã hiểu, vội chạy ra khỏi lều gọi to, lao tới trước mặt Vương Phác, hét lớn:
- Tướng quân, ty chức nghĩ hiểu rồi.
- Hòa thượng.
Vương Phác tức giận nói:
- Ngươi hiểu cái gì?
Trương hòa thượng nói:
- Hiểu ty chức sai ở đâu. Ty chức không nền dẫn các lão huynh đệ đi báo thù trước. Ty chức hẳn là nên bẩm báo với tướng quân, sau đó để tướng quân dẫn theo tất cả cách huynh đệ chúng ta đi báo thù cho Hắc Hổ bọn họ! Tướng quân, lời nói hôm qua mà ngài nói với ty chức, có phải là ý này không...Ấy, âm thanh gì vậy?
Trương hòa thượng nói xong chợt khựng lại, sau đó nghiêng tai lắng nghe.
Vương Phác cau mày nói:
- Âm thanh gì?
Trương hòa thượng chăm chú nghe một lúc, đột nhiên kêu to:
- Kỵ binh, rất nhiều kỵ binh!
- Kỵ binh?
Vương Phác thầm giật mình, hỏi:
- Ở đâu?
Trương hòa thượng bỗng nhiên quay đầu, ngón tay hướng tây bắc trầm giọng nói:
- Bên kia!
Vương Phác nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Trương hòa thượng, không nhìn thì thôi, vừa thấy đã giật mình, chỉ thấy trong màu xám trắng của thiên địa đột nhiên xuất hiện một màu xám xịt, Vương Phác có thể cảm giác được màu xám xịt kia đang di chuyển, không đến một lát, đường hắc tuyến kia cũng đã trở nên thô hơn rất nhiều.
Không thể nghi ngờ, đây không phải là gì cả, mà là một đoàn kỵ binh!
Không biết từ khi nào, Mặt Sẹo, Râu Rậm, Đường Thắng, và cả Triệu Tín cùng đi tới phía sau Vương Phác, Râu Rậm từng làm mã tặc ở trên thảo nguyên, quen thuộc tình hình trên thảo nguyên nhất, nghiêm nghiêm nghị nói:
- Chí ít có hai vạn kỵ binh Mông Cổ, cách ba mươi dặm, hành quân về hướng chúng ta!
Vẻ mặt Mặt Sẹo, Đường Thắng, còn có Triệu Tín thoáng chốc trở nên hết sức nghiêm trọng.
Hai vạn kỵ binh Mông Cổ và đối diện là mấy ngàn kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, không chỉ binh lực chênh lệch gấp bội, mà còn ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của tướng sĩ hai quân, ở trên chiến trương thật, chênh lệch binh lực phản ánh thậm chí có thể vượt qua gấp hai mươi!
Bết bát hơn chính là đêm qua đã có một trận tuyết lớn rơi xuống, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ hành quan, tuyết đóng trên đất ngập ngang đầu gối, chiến mã căn bản cũng không chạy được mau, nếu hiện tại Vương Phác hạ lệnh phá vây, cuối cùng chỉ sợ một người cũng đừng mong sống sót trở về Đại Đồng, trên đường, bọn họ ũng sẽ bị người Mông Cổ đuổi theo, giết từng người một!
- Truyền lệnh...
Vương Phác hít vào một hơi, trầm giọng quát:
- Toàn quân trước tiên lui đến trại đóng trên núi.
- Vâng!
Mặt Sẹo, Râu Rậm, Đường Thắng, còn có Triệu Tín, Trương hòa thượng ầm ầm đồng ý, lĩnh mệnh đi.
Trước khi đại đội kỵ binh Mông Cổ đuổi tới, Vương Phác lập tức mang theo đại quân rút lui lên trên núi, lại lệnh Râu Rậm phái hai trăm Hỏa thương đội giữ ở phía nam miệng núi, cũng kéo cả hai cối pháo đoạt được từ người Khoa Nhĩ Thấm ra ngoài.
Nếu việc phá vây đã không có khả năng, vậy thì hiện tại cũng chỉ có thể lui lên núi trước, trên núi ít nhất có thể dựa vào lợi thế địa hình để ngăn cản người Mông Cổ tiến công, có một ngàn Hỏa thương đội của Râu Rậm, cộng thêm hai cối pháo kia, người Mông Cổ nếu muốn đánh lên núi căn bản chính là si tâm vọng tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...