“Nhưng mà, nếu cô ta thật sự xảy ra chuyện thì nên đến trụ sở chính bảo án, sao lại đến phân cục bờ biển tìm tôi? Sao cô ta biết tôi đang ở đây? Đúng rồi, cô ta có nói là đến tìm tôi để làm gì không?”
Trợ lý nghe thấy, bỗng nhiên hơi do dự, một lúc sau mới nói: “Hình như cô ấy đến là vì Tiêu Sách.”
“Đến vì Tiêu Sách?”
Tống Chỉ Vân ngạc nhiên, lại lấy lời khai của Tiêu Sách xem, đột nhiên phát hiện công việc trước đó của anh là làm bảo vệ ở Dược phẩm Tinh Quang.
Dược phẩm Tinh Quang không phải là công ty của Cao Cấn Băng hay sao?
“Một bảo vệ của Dược phẩm Tinh Quang thế mà lại đáng để Cao Cấn Băng đích thân đến tìm mình sao? Không phải chứ, chẳng lẽ có chuyện gì mà mình không biết?” Tống Chỉ Vân thì thầm nói.
Trợ lý nghe thấy thì không nhịn được mà mở miệng: “Sếp, em vừa nghe Cao Cấn Băng nói, Tiêu Sách là vệ sĩ thân cận của cô ấy.”
“Vệ sĩ thân cận? Cậu chắc chứ?" Mặt Tống Chỉ Vân lộ ra sự ngạc nhiên.
“Em cũng không muốn tin chuyện này, như đó là do chính miệng Cao Cấn Băng nói.
Sếp à, sếp tự mình đi gặp cô ấy là sẽ rõ thôi.”
Tống Chỉ Vân đột nhiên im lặng.
Một lúc sau, cô mở miệng nói: “Không gặp! Cho dù Tiêu Sách có phải là vệ sĩ thân cận của cô ta hay không, lúc này cô ta đến tìm tôi cũng là muốn đưa anh ta ra ngoài thôi, vụ án này vẫn chưa điều tra rõ, ai cũng không được đi cửa sau!”
“Nhưng cậu đừng nói với cô ta những lời này, cậu cứ nói là tôi có việc bận, tạm thời không có thời gian gặp cô ta, nếu cô ta muốn đợi thì cứ để cô ta đợi.”
Nói xong, Tống Chỉ Vân lại tiếp tục suy nghĩ.
Tiêu Sách thể mà lại là vệ sĩ thân cận của Cao Cẩn Băng!
Có lẽ người bình thường ở thành phố Giang Lăng không rõ hoàn cảnh bây giờ của Cao Cẩn Băng, nhưng người tầng lớp cao gần như đều biết Cao Cấn Băng đang phải đối mặt với nguy cơ to lớn nhất.
Đương nhiên Tống Chỉ Vân cũng biết, cô là đội phó đội cảnh sát hình sự thành phố, cô cũng thường hay phiền não về những chuyện này.
Bởi vì trong thời gian này, có rất nhiều nhân vật nguy hiểm đến thành phố Giang Lăng, mà có rất nhiều người đều đến vì Cao Cấn Băng, Tổng Chỉ Vân bắt buộc phải cẩn thận trông chừng những người đó, tránh để bọn họ làm loạn.
Có thể nói, ai cũng có thể đứng ngoài cuộc chuyện của Cao Cấn Băng, chỉ có cô là không thể không quan tâm.
Nếu Cao Cấn Băng xảy ra chuyện, thậm chí là gây ra chuyện gì có ảnh hưởng lớn, cô cũng phải chịu trách nhiệm, vì vậy cô hiểu rõ hoàn cảnh nguy hiểm của Cao Cấn Băng hơn ai hết.
Còn Tiêu Sách lại là vệ sĩ thân cận của Cao Cấn Bằng...!
Trong phút chốc, Tống Chỉ Vân đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Cô đang nghĩ, hai người đã chết kia có khi nào đến để ám sát Cao Cấn Băng, mà Tiêu Sách là vệ sĩ thân cận của Cao Cấn Băng, nên giết ngược lại bọn họ không?
Tiêu Sách vì Cao Cấn Bằng nên mới giết người, nên Cao Cấn Băng mới phải đến đây cứu anh...!
Đột nhiên mắt Tống Chỉ Vân sáng lên, cô cảm giấy suy đoán này rất có khả năng là thật.
Đồng thời, khả năng này cũng giải thích tại sao Lý Tứ Hổ lại tố giác Tiêu Sách, bởi vì nhà họ Lý cũng kinh doanh ngành công nghiệp dược phẩm, nên nhà họ Lý cũng không mong Cao Cẩn Băng sống!
Tống Chỉ Vân càng nghĩ càng phấn khích, cô hoàn toàn không biết mình đã suy nghĩ lệch hướng rồi, thế mà còn tưởng mình đã đến gần chân tướng!
Chỉ là đáng tiếc, cái gọi là “chân tướng” này không giúp ích quá nhiều cho việc phá án của cô, cô vẫn chưa nắm chắc bằng chứng Tiêu Sách giết người, tất cả chỉ là suy đoán của cô mà thôi.
Việc này khiến Tống Chỉ Vân hơi không thoải mái, cô do dự một lúc, rồi cắn răng nói: “Đến trụ sở chính gọi Tiểu Lý của bộ phận kỹ thuật sang đây, lát nữa tôi phải tự mình ghi chép lời khai của Ôn Liễu!”
Trợ lý nghe thấy, cảm thấy ngạc nhiên, nói: “Gọi Tiểu Lý...!Sếp à, không phải là chị muốn?”
“Chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, nếu không sau bốn mươi tám tiếng, chúng ta vẫn không tìm được đầy đủ bằng chứng thì phải thả Tiêu Sách ra.”
“Vậy...!được rồi.”
Lúc này, Tiêu Sách không hề biết Cao Cấn Băng đã biết chuyện của anh và đã đích thân đến đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...