Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị


Tiêu Sách gật gật đầu, đứng dậy, nói: “Đến lúc tôi hành động rồi, nhớ nói với Lâm Bán Thanh, nhớ những điều kiện mà cô ấy đã hứa với tôi! Lần này tôi liều mạng là vì cô ấy đấy!”
Long Thất nghe thấy thì ngẩn ra, hỏi: “Không báo với những người khác sao? Chỉ có hai chúng ta hành động sao?”
Tiêu Sách cười nói: “Không phải hai chúng ta, mà là một mình tôi! Cô bị thương rồi, ngoan ngoãn ở lại đây đi, có tình hình gì mới thì lập tức báo với tôi, tối nay có lẽ sẽ có người chết.”
Nói xong, Tiêu Sách cất bước rời đi.

“Khoan đã...!Đối phương có đến mười mấy người, anh chỉ có một mình, anh.”
Không đợi Long Thất nói xong, bóng dáng của Tiêu Sách đã chớp vài cái rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối, không còn nhìn thấy nữa.

Trong bóng tối, hình dáng của Tiêu Sách như ma quỷ vậy, tốc độ cực nhanh, chỉ vài phút sau, anh đã xuất hiện ở vị trí đó.

“Long Thất, báo cáo vị trí mới của bọn họ.” Tiêu Sách bình tĩnh nói với tai nghe, giống như một con thú đang đi săn mồi.

“Tốc độ của bọn họ rất nhanh, có lẽ đều là những cao thủ được đào tạo bài bản, bây giờ đã ở phía trước cách anh sáu trăm mét.

Tiêu Sách, hay là gọi người đến đi.”
“Không cần, gọi thêm người đến chỉ khiến họ bị thương mà thôi, cứ vậy đi.”
Nói xong, Tiêu Sách chuyển động lần nữa, giống như một con sói, tốc độ nhanh chóng đuổi theo đoàn người phía trước.


Lúc này, trong khu rừng ở phía trước cách anh mấy trăm mét, một hàng mười lăm người đang nhanh chóng lướt qua bụi gai và rừng cây, điên cuồng chạy ra bên ngoài.

Trong đó, dẫn đầu là một người đàn ông da trắng mũi diều hâu.

Sau lưng anh ta vẫn còn một người đàn ông trung niên có đôi mắt u ám, công trên lưng một ông già đang hôn mê.

Lâm Triệt và vệ sĩ của cậu ta cũng ở trong nhóm người này.

Ngoài ra, còn có Thẩm Điền dẫn theo mười người vạm vỡ ở bên cạnh bảo vệ.

“Anh hai, tên ngốc Lâm Hạo Bằng đó quả nhiên là dẫn người đến cản đường, Lâm Khôn đang dây dưa với ông ta, Nghe Lâm Khôn nói, Lâm Hạo Bằng gần như dẫn theo tất cả những người ông ta có thể khống chế, Lâm Bán Thanh cũng ở đó, bây giờ cho dù bọn họ phát hiện kế hoạch của chúng ta thì cũng không có ai đến ngăn cản chúng ta được.”
Lâm Triệt cười nói với người đàn ông da trắng.

Ánh mắt của người đàn ông da trắng đỏ rất mạnh mẽ, nói bằng tiếng Trung tiêu chuẩn: “Tốt lắm, bảo ông ta kéo dài thêm mười phút nữa.

Mười phút sau, tất cả sẽ kết thúc.”
Người đàn ông da trắng nhìn Thẩm Điền rồi thản nhiên nói: "Người mà ông Đàm Triết thu xếp đến tiếp viện đã đến nơi chưa?"
Thẩm Điền cười: "Anh Nick cứ yên tâm, đại ca chúng tôi rất để tâm đến lần hợp tác này với ông Lâm Kiệt và đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ cần vượt qua ngọn núi này thì lập tức sẽ có người đến tiếp viện cho chúng ta.

Sau đó chúng ta sẽ đi theo đường riêng rời khỏi thành phố Giang Lăng sang nước M, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì."
"Rất tốt, ông Đàm Triết sắp xếp đúng lắm, đợi bố nuôi về nước nắm giữ nhà họ Lâm, ông ấy nhất định sẽ giúp ông Đàm Triết giành lấy thành phố Giang Lăng từ tay Triệu Quân."
"Mục tiêu của bố nuôi không chỉ có nhà họ Lâm hay chỉ một thành phố Giang Lăng, mà là toàn bộ thế giới ngầm của nước Hoa..."
Nick da trắng nói xong, ánh mắt lộ ra tham vọng mãnh liệt.

Đoàn người lần nữa xuất phát, họ đều đã được trải qua huấn luyện nên có thực lực rất mạnh, có thể vượt qua dãy rừng núi nhấp nhô một cách bình thường như đi trên mặt đất bằng phẳng với một tốc độ cực kỳ nhanh.

Rất nhanh là đã đến được đỉnh núi.

Chỉ cần vượt qua ngọn núi này đi đến giữa sườn núi là sẽ có người tiếp viện, sau đó bọn họ sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.

Đến lúc đó cho dù là đám người Lâm Hạo Bằng, Lân Bán Thanh phản ứng lại thì cũng đã muộn rồi, bọn họ đã biến mất không một dấu vết khỏi nước Hoa để đến nước M.


Lúc này, cho dù là Nick da trắng, người thanh niên mắt diều hâu đang công ông cụ Lâm trên lưng, hay là Lâm Triệt, Thẩm Điền, trong mắt ai nấy cũng đều tràn đầy sự phấn khích.

Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi đúng như bọn họ đã dự đoán.

Đám người nhà họ Lâm có thể uy hiếp bọn họ đều bị người của Lâm Khôn giữ chân rồi, căn bản không có bao nhiêu nhân lực để ngăn bọn họ vượt qua ngọn núi rời khỏi đây.

"Xem ra, nhà họ Lâm xong đời rồi..."
Thẩm Điền lầm bầm nói, bọn họ vượt qua đỉnh núi, lúc này đã có thể thấy được ánh sáng ở phía giữa sườn núi, đó là người đến cứu viện đang ra hiệu cho họ.

Chậm nhất là mười phút nữa thì bọn họ sẽ rời khỏi đây.

Ông ta biết, một khi nhà họ Lâm kết thúc, Lâm Kiệt một lần nữa quay về Giang Lăng tiếp quản nhà họ Lâm, đến lúc đó thì cả thành phố Giang Lăng sẽ xảy ra một thay đổi lớn.

Tới khi đó với sự giúp đỡ của Lâm Kiệt thì đại ca Đàm của ông ta có thể xoay ngược lại khống chế Triệu Quân.

Thậm chí sẽ trở thành thế lực ngầm mạnh nhất thành phố Giang Lăng.

"Tất cả hãy cẩn thận, đã là thời khắc cuối cùng rồi đừng để xảy ra chuyện gì nữa, hãy nâng cao cảnh giác cho tôi!" Thẩm Điện nghiêm khắc nói với mười tên thủ hạ tinh nhuệ nhất mà ông ta đã chọn lựa kỹ càng.

Mười tên này vây quanh lại thành vòng tròn xung quanh để bảo vệ ông ta.


Một khi có vấn đề gì thì bọn họ sẽ phát hiện ra ngay.

Nhưng vào lúc Thẩm Điền nói xong câu đó, một tên ở phía sau ông ta khoảng hai mươi mét đột nhiên ngã nhào xuống, ôm lấy bắp đùi kêu lên thảm thiết.

Tiếng la hét thảm thiết trong màn đêm làm tất cả mọi người vô cùng bàng hoàng.

"Có chuyện gì? Có chuyện gì rồi?" Thẩm Điền vội vã quát to.

Nhưng ông ta cũng không quá hoảng loạn mà chỉ cho rằng tên thủ hạ đó không cẩn thận bị bụi gai đâm trúng hoặc dẫm phải bẫy nên mới lạ lên như thế.

"Tôi không biết, chân đột nhiên cảm thấy rất đau như là bị thứ gì đó đâm vào, tôi không đi nổi nữa." Tên đó cố nén cơn đau nói.

"Đồ vô dụng, một người ra phía sau đỡ anh ta, chúng ta tiếp tục đi nào! Đừng phát ra tiếng động quá lớn, lỡ như bị phát hiện thì rất phiền phức."
Thẩm Điền nhanh chóng ra lệnh.

Đám người của Nick da trắng
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui