Lúc này ông ta hiểu ý của Lâm Khôn, lập tức vẫy tay với đàn em của mình.
Chốc lát, có ít nhất mười mấy người vạm vỡ xông ra, nhanh chóng nhào về phía Tiêu Sách, ra vẻ muốn hợp sức giữ Tiêu Sách lại.
"To gan!"
"Cẩn thận!"
Sự thay đổi đột ngột này, phút chốc khiến Lâm Bản Thanh hét lớn lên, cô với Long Ngũ, Long Nhất, bác cả của cô và hai người trẻ tuổi ông ta mang theo lập tức cùng hành động.
Sáu người phút chốc xông đến cạnh Tiêu Sách, giận dữ trừng mắt với đám người vạm vỡ.
Sắc mặt Lâm Khôn chợt thay đổi, sau cùng xua tay, không dám sai người tấn công Lâm Bán Thanh, mọi người lập tức dừng lại hết.
"Hừ! Chú hai, đây là khách của chú mời đến à? Sao vậy, đánh một mình không lại nên muốn đánh hội đồng sao? Thật không biết xấu hổ, có phải muốn giữ tôi ở lại đây luôn không?"
Bác cả của Lâm Bán Thanh lạnh lùng quát.
Lâm Bản Thanh cũng giận dữ nhìn Lâm Khôn, lạnh lùng nói: "Bác hại, bác có ý gì?"
Mặt Lâm Khôn chợt co rúm, một lát sau mới khôi phục trở lại, cười đáp: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, mọi người đừng kích động, chỉ là cọ xát mà thôi."
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Lâm Triệt.
Lâm Triệt hừ lạnh, ánh mắt vẫn nhìn Tiêu Sách chằm chằm.
Tiêu Sách cũng thản nhiên nhìn cậu ta, khóe môi bày ra vẻ mỉa mai, như thế lại khiển Lâm Triệt bật cười.
Lâm Triệt nói: "Anh là Long Đại à? Bản lĩnh rất tốt, tôi vốn tưởng sau khi nhà họ Lâm từ bỏ kinh doanh truyền thống, đã không còn chút tinh thần thượng võ nào, cũng chẳng có lấy một cao thủ ra hồn, xem ra bây giờ lại là tôi đoán sai rồi, quả là chuyện tốt không ngờ đó..."
"Hừ!" Lâm Bán Thanh cười lạnh, khinh thường nhìn Lâm Triệt ra vẻ đạo đức giả.
Lâm Triệt lúc này đoán chừng cũng rất muốn Tiêu Sách chết, sợ là cậu ta đang lo sự tồn tại của Tiêu Sách sẽ phá hỏng kế hoạch của cậu ta, sao có thể thấy đây là chuyện tốt được.
Lâm Bán Thanh ngoảnh lại nhìn Tiêu Sách, thấy vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, cô không khỏi thấy hơi kinh ngạc.
Trước đây Tiêu Sách đã đánh bại Long Thất trước mặt cô, đương nhiên cô cũng cảm thấy Tiêu Sách rất đáng gờm, cho nên mới nảy sinh hứng thú với Tiêu Sách.
Nhưng cô không ngờ, Tiêu Sách còn mạnh hơn cô nghĩ.
Vừa rồi cô đã được mở mang tầm mắt về sức mạnh của Thiết Thành, hai người Long Ngũ và Long Thất hợp sức với nhau cũng không thể chiếm lợi thế được, anh ta là một trong những người mạnh nhất cô từng gặp, ngoại trừ vệ sĩ Hàn Tô của bố.
Nhưng Tiêu Sách lại hạ gục Thiết Thành dễ như trở bàn tay.
"Cũng không biết bác Hàn Tô với Tiêu Sách ai mạnh hơn ai nữa..." Lâm Bán Thanh nghĩ thầm, lúc này cô rất vui mừng, may mà cô thuyết phục Tiêu Sách đến giúp, nếu không thì chỉ mình Thiết Thành cũng khiến cô chịu không nổi rồi.
Còn hai người Long Ngũ, Long Thất lúc này cũng nhìn Tiêu Sách với vẻ mặt vô cùng khách thường.
Nhất là Long Ngũ, trước đây cô ta đã thua Tiêu Sách, nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy chẳng qua là mình sơ ý khinh địch mà thôi, trong lòng không hề cảm thấy anh mạnh hơn mình.
Nhưng bây giờ, Thiết Thành có thể dễ dàng đánh gãy cánh tay của Long Thất, vậy mà lại bị Tiêu Sách bẻ gãy khớp xương nhẹ nhàng như thế, cô không thể không thừa nhận sự khác biệt trong đó.
Quan trọng nhất là, Tiêu Sách ra mặt vì cô, đập tan tham vọng của Thiết Thành.
Nghĩ đến đây, cô chợt nói khẽ với Tiêu Sách: "Cảm ơn."
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Không cần cảm ơn tôi, tôi bẻ gãy cánh tay anh ta không chỉ vì báo thù cho cô, mà còn là vì giúp bản thân lát nữa có thể thoải mái hơn một chút."
Dứt lời, anh lại nói khẽ với Lâm Bán Thanh: "Ở đây không có gì đáng để ở lại nữa, chúng ta đi thôi."
Nghe Tiêu Sách nói xong, Lâm Bán Thanh gật đầu.
Cô nhìn Lâm Khôn, lạnh lùng nói: "Bác hai, xem ra bác không hề thật lòng muốn mời cháu gái ăn cơm, bây giờ mọi người ầm ĩ như thế cũng không vui nữa, cháu không ăn bữa cơm này nữa đầu, bác tự thu xếp ổn thỏa đi."
Dứt lời, cô đưa người rời đi.
Khóe miệng Lâm Khôn giật giật, rất muốn ra lệnh sai người bắt bọn họ ở lại, nhưng sau cùng vẫn không dám làm vậy, đành phải trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Đợi đám người Lâm Bán Thanh đi mất, ông ta nhìn Lâm Triệt, cau mày nói:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...