Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị


Lâm Khôn nghe vậy thì cười nói: "Anh cả đừng tức giận, nó là Lâm Triệt, là con nuôi của bác hai Lâm Kiệt, về vai vế thì cũng giống như chúng ta, mà bây giờ tình hình của bác hai Lâm Kiệt ở nước ngoài thế nào, tôi tin anh cả anh cũng biết được, nếu như Lâm Triệt nó muốn ngồi ở đây, thì cứ để cho nó ngồi đi.”
“Ha ha, Lâm Khôn, chú thật sự không biết xấu hổ mà!” Ông già châm biếm nói.

Lâm Khôn cười ha ha, ông ta cũng đột nhiên lạnh lùng nói: “Anh cả, anh đến ăn nhờ cơm thì tôi nghênh đón anh, còn nếu như anh đến để mắng người thì ở đây không có dư chỗ.”
“Ha ha, được, hôm nay tôi muốn xem, chú định đuổi tôi ra ngoài đúng không!” Ông già quát lên một cách lạnh lùng.

Tiêu Sách thản nhiên nhìn ông già thay mặt Lâm Bán Thanh bắt đầu tranh cãi với Lâm Khôn, trong lòng hiểu được trong một thời gian ngắn thì hai người này sẽ không có cách nào cãi Xong.

Một phần bởi vì thực lực không đủ, ném chuột sợ vỡ bình, không muốn hoàn toàn bị người khác nhìn thấu bộ mặt, chỉ có thể châm chọc khiêu khích.

Một phần vì da mặt của tên cáo già xảo quyệt quá dày, nắm chắc phần thắng
giả điện giả dại, kéo dài thời gian có thể cãi nhau ra kết quả mới là chuyện lạ.


Ban đầu Tiêu Sách còn hy vọng, họ có thể cãi nhau dữ dội một chút, tốt nhất là đánh nhau để tạo ra hỗn loạn.

Đến lúc đó, anh có thể nhân cơ hội rời khỏi, ở trong đại viện của Lâm Khốn tìm ông cụ Lâm, nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch này không thực hiện được rồi.

Nếu như đã như vậy, vậy thì chỉ có thể miễn cưỡng cố gắng thôi.

Anh nháy mắt với Lâm Bán Thanh, trầm giọng nói: “Nghĩ cách tạo ra một chút xung đột và hỗn loạn, kéo dài cho tôi mười phút, tôi đi tìm ông cụ Lâm!”
Nói xong, anh cũng không quan tâm đến việc Lâm Bán Thanh có thể làm được hay không, anh quay người đi ra ngoài đại sảnh.

Mà anh rời khỏi một cách quang minh chính đại như vậy, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đám người Lâm Khôn, Lâm Khốn nháy mắt với đàn em, lập tức có người đi theo Tiêu Sách.

Tiêu Sách vừa mới đi ra ngoài đại sảnh thì đã bị hai người chặn lại.

“Đứng lại, cậu muốn đi đâu?” Hai người cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tiêu Sách, lạnh lùng nói.

Tiêu Sách cười nhạt: “Tôi vội đi tiểu, muốn đến nhà vệ sinh, đúng lúc tôi không quá quen thuộc với chỗ này, phiền hai anh có thể dẫn tôi đến nhà vệ sinh được không?”
Hai người nghe vậy thì nhất thời sững sờ, có chút hoài nghi nhìn Tiêu Sách.

Tiêu Sách lập tức làm ra vẻ không nhịn được nữa, anh nói: “Hai anh ơi, tôi thật sự rất vội, nếu như hai anh không dẫn tôi đến nhà vệ sinh, vậy tôi chỉ có thể tùy tiện tìm một góc tường để giải quyết.”
“Hừ! Nín nó lại cho tôi, nếu như cậu dám giải quyết bừa bãi ở đây, xem tôi có bẻ xương cậu không! Đi theo chúng tôi.”

Nói xong, hai người lập tức kẹp giữa Tiêu Sách một người trước một người sau, dẫn anh đi đến nhà vệ sinh cách đó không xa lắm.


Tiêu Sách rất thành thật không phản kháng gì, rất nhanh sau đó đã được hai người dẫn đến nhà vệ sinh.

“Làm nhanh lên”
Tiêu Sách cười nhạt, anh nói: “Yên tâm, sẽ rất nhanh thôi, không đau một chút nào đâu.”
“Cái gì?”
Hai người nghe vậy thì sững sờ, nhưng không đợi họ phản ứng lại thì đã nhìn thấy bàn tay của Tiêu Sách đưa năm ngón tay về trước vặn thành hình dạng con dao, giống như tia chớp vậy, trong nháy mắt đã gõ vào cổ của hai người.

Hai người còn chưa kịp trên một tiếng thì đã ngã nhào xuống đất và bị Tiêu Sách quăng vào trong nhà vệ sinh.

Sau đó, trong mắt Tiêu Sách hiện lên một tia sáng, anh bắt đầu hành động.

Diện tích viện này của Lâm Khôn vô cùng lớn, ít nhất cũng chiếm mấy nghìn mét vuông, mấy lối vào trong viện phải có ít nhất hàng chục phòng, thật quá dễ dàng để bạn giấu một người.

Nếu như mở cửa từng phòng một để tìm, e rằng chưa tìm được mấy phòng đã bị người khác phát hiện rồi.


Suy cho cùng, lúc này trong viện cũng có ít nhất mấy chục người đang ở đây, trong đó đa số đều là thành viên của phe Đàm Triết và vệ sĩ của Lâm Không
Mỗi một người đều không phải là người bình thường.

Nhưng nếu Tiêu Sách đã nghĩ ra kế hoạch này, đương nhiên anh đã sớm chuẩn bị hết rồi.

Anh căn bản không cần mở cửa mỗi một phòng để đi xác định xem ông cụ Lâm có ở đó không, anh chỉ cần đi một vòng trong đại viện thì gần như có thể có đáp án rồi.

Không phải anh dựa vào mắt, mà anh dựa vào mũi!
Mũi của Tiêu Sách luôn luôn nhạy bén, vì vậy lúc trước ở tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang, anh đều có thể ngửi được mùi của gói thuốc còn nguyên vẹn trong túi sát thủ.

Mà ở bệnh viện, Tiêu Sách cũng
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui