Lý Mân Nhi trút giận một lúc, rồi các khuôn mặt xinh đẹp u ám trở về quán bar.
Cô nhìn Băng Hoa lầm bầm: “Điều tra cho tôi! Tra xem vì sao anh Tiêu Sách lại có quan hệ Với Lâm Bán Thanh, một Cao Cấn Băng còn chưa đủ, lại liên quan đến cả Lâm Bán Thanh, tôi đúng là...”
Băng Hoa thấy lúc này Lý Mẫn Nhi u ám, tình thần bất ổn chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, dè dặt mở miệng nói: “Cô chủ, nhà họ Lâm dạo gần đây dường như cũng không được yên ổn lắm...”
“Tôi đương nhiên biết nhà họ Lâm cũng không được yên ổn, còn cần bà phải nói sao? Bởi vì không yên ổn nên anh Tiêu Sách mới không thể dây dưa một chỗ với Lâm Bán Thanh! Nếu không dựa vào người phụ nữ ngu ngốc Lâm Bản Thanh đó mà có thể ủy hiếp tôi sao? Dựa vào cô ta mà có thể giành anh Tiêu Sách với tôi sao? Hừ!”
“...” Băng Hoa cúi đầu không dám nói gì.
Lúc này Lý Mân Nhi rất buồn bực, vốn dĩ việc Tiêu Sách là vệ sĩ của Cao Cấn Băng đã khiến cô ấy đau đầu rồi, chỉ muốn khiến Tiêu Sách rời xa Cao Cấn Băng, rời xa mắt bão của Cao Cẩn Băng.
Nhưng vấn đề này vẫn chưa giải quyết, cô lại đột nhiên phát hiện ra Tiêu Sách cũng có quan hệ với Lâm Bán Thanh!
“Anh Tiêu Sách, anh như thế này không phải là đã đi vào trong hai cái mắt bão rồi sao...” Lý Mân Nhi nói lí nhí, vẻ mặt vô cùng khó xử, lớn như thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy bất lực.
Cô ấy nhìn Băng Hoa, đột nhiên nheo mắt lại lạnh lùng nói: “Băng Hoa, bà nói xem, Cao Cấn Băng và Lâm Bán Thanh, hai người phụ nữ ngu ngốc này có phải là cố tình muốn đối đầu với tôi không? Bọn họ muốn kéo theo Tiêu Sách, bà nói xem, tôi có cần phải dứt khoát trừng trị bọn họ hay thôi.”
Băng Hoa nghe vậy thì giật mình, vội nói: "Cô chủ, không thể kích động! Nếu cô làm như vậy, ông chủ chắc chắn sẽ biết tin này, nếu như ông chủ biết cậu Tiêu Sách, thì cậu ấy càng...”
Băng Hoa nói xong thì Lý Mân Nhi lập tức bình tĩnh lại, sự u ám trong đôi mắt dần biến mất, thay vào đó sự buồn bực.
Cô ấy khoát tay nói: “Được rồi, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhớ kĩ, chuyện của anh Tiêu Sách tuyệt đối không được để người trong nhà biết, hừ! Đợi lúc gạo nấu thành cơm...!Khu khụ, đợi chuyện được định đoạt, đến lúc đó người trong nhà có biết cũng không quản được tôi nữa, hi hi...”
Băng Hoa không nói gì, nhưng từ vẻ mặt có thể nhìn ra sự lo lắng của bà ta.
Nhưng Lý Mân Nhi không hề phát hiện ra, cô ấy nói: “Bà tìm người theo dõi tình hình nhà họ Lâm cho tôi, có việc gì thì liên hệ trực tiếp với tôi, tôi về trước đây.”
“Tôi phải suy nghĩ thật kỹ, nghĩ ra một cách hay để lần sau gặp anh Tiêu Sách có thể dựng nên một cuộc gặp gỡ bất ngờ thật hoàn hảo mới được.”
Cô ấy nói rồi đi ra bên ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nhưng lần sau gặp mặt nên dùng lý do nào đây, không thể dùng lý do sinh nhật, cũng không thể lại đi làm giả chứng minh thư..”
Còn ở bên kia, Tiêu Sách không nhịn được mà nhíu mày khi nhìn thấy Lâm Bán Thanh không còn lạnh lùng nữa mà cực kỳ nghiêm túc.
Anh mở miệng hỏi: “Bản Thanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Bán Thanh do dự một lát nói: “Ông tôi xảy ra chuyện rồi, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng trở về nếu không cả nhà họ Lâm sẽ xảy ra vấn đề!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...