Nếu như nói, vương giả trong thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng là ông Triệu - Triệu Quân, vậy người đứng đầu bạch đạo chính là Lâm Vân.
Không có nhiều người biết thân phận của ông ta, thậm chí phần lớn người thường đều không biết ông ta là ai.
Ông ta ở phía sau thao túng nguồn của cải, thể lực to lớn.
Chỉ có những người có địa vị vững chắc ở thành phố Giang Lăng mới biết ông ta, biết người này rốt cuộc có thế lực mạnh như thế nào.
Tiêu Sách thật sự nghĩ cũng không nghĩ tới người đàn ông trung niên ở trước mặt này lại chính là Lâm Vân, khó trách khí thế lại ngập tràn như vậy, một kiểu phong độ có một không hai.
Mà người đẹp lạnh lùng ở sau lưng ông ta kia lại toát ra một nét đẹp lạnh giá, Tiêu Sách vốn nên nghĩ ra được cô ấy là Lâm Bán Thanh.
Dù sao thì với cấp độ xinh đẹp như thế này, trước giờ Tiêu Sách chỉ thấy có hai người là dì Hàn và Cao Cẩn Băng thôi, cô ấy có lẽ cũng là một trong bốn người đẹp ở Giang Lăng.
Chỉ cần Tiêu Sách thoáng nghĩ nhiều thêm một chút, có lẽ đã nghĩ ra được cô ấy là Lâm Bán Thanh rồi.
Nhưng mà, cho dù đã sớm biết người trước mặt chính là Lâm Vân đi nữa, nhưng cách thức anh xử lý chuyện này cũng sẽ không vì thế mà thay đổi.
Có lẽ những người ở thành phố Giang Lăng này cần bảo vệ thân phận của Lâm Vân, nhưng Tiêu Sách lại không có quan tâm tới.
Cho dù đối phương có là Lâm Vân, là nhà họ Lâm quyền lực đi nữa, nhưng bọn họ bắt nạt cả nhà của Trầm ĩ, Tiêu Sách dĩ nhiên vẫn muốn ra mặt đòi lại công bằng cho họ.
Cho nên, hiện tại có biết thì cũng không muộn.
Tiêu Sách cầm danh thiếp của Lâm Vân, xoay người đưa cho Trầm Y nói: "Trầm Y, cô cầm đi."
"Tiêu Sách...!Hay, hay là anh cứ cầm đi." Trầm Y có chút run rẩy đáp, cô ấy bỗng cảm thấy tình huống lúc này có chút không chân thực, trong lòng cũng hơi hoảng loạn.
Cô ấy cảm thấy nhất định là Tiêu Sách không biết chung cư Kim Liên mà người đàn ông trung niên đó nói là có ý nghĩa như thế nào.
Đó chính là khu chung cư xa hoa nằm ở vị trí sầm uất nhất trong trung tâm thành phố, vốn dĩ không phải là nơi mà người bình thường thuộc tầng lớp làm công ăn lương có thể ở được.
Giá nhà ở khu đó đắt đỏ, hoàn toàn xứng danh là khu dành cho người giàu.
Mà người đàn ông này đưa cho anh tờ danh.
thiếp còn nói là có thể tới đó tùy tiện chọn một căn, bất luận là căn hộ của cả một dãy tầng lầu đều được?
Nếu chuyện đó là sự thật, vậy giá trị sẽ là bao nhiêu tiền? Cho dù cô ấy làm giám đốc ở công ty dược phẩm Tinh Quang cả đời, nhịn ăn nhịn uống cũng chỉ e là không mua nổi được.
Điều này khiến cô ấy vốn dĩ không dám nhận tấm danh thiếp trên tay của Tiêu Sách.
Tiêu Sách đã có thể ra mặt thay cho cả nhà của cô, để đám người của Lâm Minh Châu không tiếp tục làm hại bố mẹ cô, như thế thôi đã khiến Trầm Y rất cảm kích anh rồi, quả thật đã không dám đòi hỏi nhiều thêm.
Hơn nữa cô ấy cũng biết rõ, người có thể tùy ý cho cả một tầng căn hộ ở chung cư Kim Liên nhất định không phải là người bình thường.
Tiêu Sách vì giúp đỡ gia đình của cô ấy đã đắc tội tới gia đình này rồi, về sau nhất định sẽ gặp phiền phức lớn, Trầm Y nghĩ tới đó lại càng không dám cầm tờ danh thiếp này.
Cho dù người đàn ông trung niên này thật sự cho nhà, vậy đó cũng chỉ có thể thuộc về Tiêu Sách!
Tiêu Sách bên này nghe vậy, có chút bận tâm nhìn Trầm Y, cười nói: "Đây là quà xin lỗi của ông Lâm Vân đây gửi tới cô chú, bảo cô cầm thì cô cứ cầm đi.
Cô không chịu cầm vậy chẳng phải là không chịu tha thứ cho ông Lâm Vân rồi sao? Vậy tôi cũng chỉ có thể trả nó về, tiếp tục đòi lại công bằng cho nhà cô."
Tiêu Sách nói xong, sắc mặt của Trầm Y lập tức hoảng hốt nhỏ giọng nói: "Tiêu Sách ! Đừng, đừng làm loạn thêm nữa.
Bọn họ nhất định là không đơn giản đâu, anh không cần vì chúng tôi mà đắc tội thêm với họ."
"Vậy cô cầm lấy đi, cái này vốn nên là của cô!"
Tiêu Sách nhét tờ danh thiếp vào trong tay của Trầm ĩ, không để tâm tới sắc mặt kinh hoàng của người kia.
Anh quay đầu nhìn Lâm Vân và Lâm Bán Thanh từ đầu tới cuối đều im lìm ở bên cạnh người kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...