Hỏi sao trước một cô gái thanh khiết dịu dàng
như Lam Thanh lại không làm Hoàng Thượng Chí rung động? Bởi vì con tim
hắn, đã không sao quên được hình ảnh ấy.
Một tiểu cô nương tràn đầy sức sống….Đông Phương
Huệ…Nàng rạng rỡ, nhưng cũng hết sức ngây thơ…Đông Phương Hùng nâng niu
bông hoa ấy như một báu vật…
Lần đầu tiên Hoàng Thượng Chí gặp cô nương đó là năm nàng ta 11 tuổi…Dung nhan như hoa nguyệt nhưng sớm đã có vẻ kiêu ngạo.
-Nè…Lên lấy trái cầu đó cho ta!
Đông Phương Hùng có một tiểu thiếp cực kỳ xinh
đẹp. Tên nàng là Đoàn Tiểu Nhan…Có thời gian ông ta mê đắm nàng ta đến
nỗi hững hờ với nương tử kết tóc, làm Đông Phương phu nhân mặt ủ mày
chau…Chẳng những vậy, nàng ta còn vì được sủng, buông lời hỗn láo với
bà. Năm đó nữ tử 15 tuổi đã đánh cô ta…Chỉ một cái tát tay, song Đông
Phương nhi nữ còn quá nhỏ, làm sao đủ cường liệt để chống lại một cô gái lớn hơn mình cả chục tuổi. Lấy tư cách kế mẫu dạy con, Tiểu Nhan đánh
nàng hai cái tát.
Đông Phương Hùng vô cùng giận dữ, không màng tới
tình nghĩa gối chăn, không màng đến sức quyến rũ mị hoặc, một chưởng
đánh chết cô ta.
Đông Phương Huệ năm nay có lẽ đã tròn 17
tuổi…Trước đây vì tìm nơi trao thân gửi phận cho nàng, Đông Phương Hùng
đã trăn trở không ít…Trong thành, có bao nhiêu người đến dạm ngõ nhưng
lão vẫn không hài lòng…
Mới đây Hoàng Thượng Chí nhận được một tin…Lão và đại đương gia Đỗ Tài Tâm đã quyết định làm thông gia. Đông Phương Huệ
sẽ được gả cho Đỗ Hùng, con trai duy nhất của hắn.
Đại đương gia…Từng là tướng công của Thu Hồng.
Một mũi tên bắn hai con chim…Mang Đông Phương Huệ về, hủy đi trong sạch
của nàng, sau đó trao trả một cô dâu tàn tạ xác thân…Xem mặt mũi của hai nhà đó để đâu với thói gièm pha thiên hạ.
Hắn là tiểu sát tinh mà…Giết người như ngóe, thêm tội bắt cóc cưỡng hiếp gái nhà lành, kể ra tội lỗi cũng đâu có nặng
thêm là mấy…
Trước đêm hỷ lễ, hắn đột nhập vào Đông Phương gia trang…Nơi đây cũng không thay đổi nhiều, hắn di chuyển mà không ai phát giác…
Bên trong khuê phòng, một tiểu cô nương như hoa như liễu đang ngồi bên mẹ, má đỏ hây hây.
Đông Phương tiểu thư bình thường anh khí, tinh
nghịch, kiêu ngạo hôm nay cũng như những nữ tử xuất giá khác, cũng biết e thẹn, cũng ngại ngùng lẫn hoảng hốt…
Mẹ nàng trao cho nàng một cây ngọc trâm:
-Đây là vật di truyền của gia đình….Con cất kỹ trên búi tóc, đề phòng lúc trong khuê phòng có việc thì lấy mà dùng…
Má hồng lại đỏ…Nàng vùng vằng:
-Mẹ ơi! Con không lấy trượng phu đâu…Con sợ lắm…
-Con ngoan…Sẽ không có gì…Chỉ cần con đừng nghịch ngợm, an phận một chút, trượng phu sẽ không bạc đãi con đâu…
-Nhưng con nghe nói…sau khi cưới con xong, huynh ấy sẽ lấy Hà cô nương tại Hà gia làm tiểu thiếp…Con…
-Con gái ạ…Nam nhân tam thê cửu thiếp là việc
bình thường…C được cưới làm chính thất của Đỗ công tử, tự khắc sẽ có vị
trí không thể thay thế được. Có cha con hậu thuẫn, con sẽ an nhàn mà
sống trong đó suốt đời…
-Nhưng con không muốn trượng phu có nhiều thê tử- Đông Phương Huệ buồn bã- Con chỉ muốn một trượng phu thật lòng yêu
con…chỉ mình con thôi. Như Hoàng đại thúc trước đây ở nhà mình…Thúc ấy
chỉ có Hoàng đại thẩm mà thôi. Sau khi đại thẩm chết cũng đâu có cưới ai nữa…
Lòng Hoàng Thượng Chí bùng lên nỗi hận…Cha hắn….Cũng là do cha nàng hại chết đấy thôi…
Hắn quyết định ra tay.
Huyết ảnh pháp…Tay vươn ra tóm lấy eo nàng….
-Ngươi…ngươi là ai?
Đông Phương phu nhân hốt hoảng hét lên…Đông
Phương Huệ sau phút bất ngờ liền phản kích..Tiếc rằng bản lĩnh của nàng
vẫn còn quá kém….Đôi tay Hoàng Thượng Chí như gọng kềm, siết chặt không
buông…
- Thả ta ra…
-Đùa à!
Ánh mắt Hoàng Thượng Chí lạnh lẽo đến ghê người…Hắn không mất nhiều thời gian vào chuyện vẩn vơ:
-Ta mượn tạm cô dâu vài ngày…Phiền phu nhân nhắn lại với lão gia!
Một thân ảnh như ma quỷ…Khinh công đã vượt qua giới hạn của kẻ bình thường…
Tay chân bị kềm tỏa nhưng miệng vẫn còn…Đông Phương Huệ cắn mạnh xuống đôi tay đang giữ chặt lấy mình…
Hoàng Thượng Chí không biến sắc mặt. Hắn cười lạnh:
-Tiểu thư…Chúng ta đang dùng khinh công trên độ
cao không nhỏ…Nếu tiểu thư không yên lặng, tôi không ngần ngại buông
tiểu thư xuống…Lúc đó chắc chắn người thiệt thòi là tiểu thư đó.
-Ngươi…Ta không có thù oán gì với ngươi…Sao ngươi…Thả ta ra!
Không có oán thù gì ư?
Hoàng Thượng Chí gia tăng tốc độ hơn…Lời hăm dọa
cũng phát huy tác dụng. Đông Phương Huệ đành phải để yên mình trong tay
hắn. Nàng không muốn chết.
Hắn mang nàng về nơi mình đang ẩn tạm.
Đó là một hang núi âm u…Dưới ánh trăng bạc, nó mờ mờ tỏa ra chút ánh sáng kỳ dị, trông càng khiến người run sợ hơn.
-Ngươi…ngươi muốn làm gì?
Hoàng Thượng Chí bỗng đưa tay cởi áo…
-Ngươi…ngươi không được đến đây- Nỗi sợ trên
người tăng lên cực điểm , Đông Phương Huệ chộp đại một cành cây to làm
vũ khí- Ta…ta…
Hắn đã định làm gì? Mang nàng ta về vũ nhục, sau
đó mang một thân thể rách bươm quăng lại Đông Phương gia,cho ông ta
không còn mặt mũi…
Nhưng lòng hắn lúc này lại rất lạnh…Hoàn toàn không có chút hứng thú gì cả.
-Tôi không làm gì tiểu thư đâu…Tôi chỉ muốn đi ngủ…Nhưng không thể để tiểu thư tự do được…
Một chiêu tấn công vào huyệt vị…Đông Phương Huệ thoáng chốc cứng đờ.
-Ngươi…
Hắn để nàng tựa người vào vách đá, giọng trầm xuống:
-Ngủ đi!
Đêm đen…Hắn đang nhớ về những ngày tháng cũ…Nơi
cái hang bí mật này là nơi hắn và Thu Hồng cùng hò hẹn…Ở đây, hắn cũng
bí mật trồng cho nàng những bông hoa Tử Viễn để tặng nàng.
Nhưng bây giờ thì…
Hắn chợt nhìn sang phía Đông Phương Huệ…Nàng cố
giương mắt để không ngủ, nhưng cũng đã quá mệt nên bây giờ cũng đã không thể nà chịu đựng.
Một cô tiểu thư sống trong nhung lụa, được thương yêu, phút chốc phải thay cha, anh chịu tội…Cái tội đã làm một gia đình
tan nát…
Cha!
Tay hắn nắm chặt lại…
Một cỗ hàn khí…Đông Phương Huệ bất ngờ mở mắt…Nhìn thấy đôi mắt tối tăm của hắn, sống lưng nàng lạnh toát.
-Ngươi…ngươi định làm gì??
-Ngươi đoán xem…
Hắn như hổ đói vồ mồi…Mà nàng bị điểm huyệt, vô phương vùng vẫy:
-Không….không…Buông ta ra….Không!
Nàng bật khóc…Ngày mai là lễ thành hôn…Nàng không thể nào hôm nay chịu nhục trong tay một tên như thế này được…
Hắn đang điên cuồng…Nàng thì cứ như một pho tượng…
Một mảnh xiêm y bị xé…
-Ngươi…ngươi không thể! Ngươi là đồ khốn kiếp…Thả ta ra!
Môi hắn chà xát lên đôi môi mọng đỏ của nàng…Đông Phương Huệ không nương tình, cắn mạnh:
-ngươi…
Môi hắn chảy máu. Cơn giận bốc lên:
-Ngươi giết ta đi!..Đừng làm nhục ta…Ta không muốn…
Nàng bật khóc trong hoảng loạn…Nỗi sợ, sự phẫn
hận…Đông Phương Huệ biết nàng đã chọc giận hắn, nhưng thà bị giết, vẫn
đỡ hơn là bị người ta cưỡng bức đến tan nát cuộc đời. Lúc đó sống cũng
không bằng chết.
Nàng nhắm ghiền mắt…
Tay Hoàng Thượng Chí đã ngừng lại…
Hắn đang làm gì thế này? Trút hận, lăng nhục một
tiểu cô nương…Người có thù với hắn là cha nàng…Cưỡng bức nàng…có phải
chăng chỉ là mượn tiếng phục thù để làm thỏa khát khao dục vọng. Việc mà một nam nhi không nên làm!
-Ta không giết tiểu thư đâu…Ta cũng sẽ không làm nhục nàng…Ngủ đi!….ngày mai ta sẽ đưa nàng về Đông Phương sơn trang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...