Thiết Ấn Kỳ Môn
Lam Thanh bị đẩy trở lại mép vực…
Nàng không còn biết gì cả, chỉ còn có thể gào lên:
-Phong huynh!
Một phản ứng tự nhiên, Lam Thanh lại gieo mình xuống…
Nàng phải gặp Huyết Phong…
Một lần thôi.
Thân thể Lam Thanh nhẹ
Bất ngờ có một sợi dây lụa cuốn lấy nàng.
Lam Thanh mềm nhũn trong lòng Tiểu Dung.
Thủy Thiên Bình vừa đến…
Muộn mất rồi:
-Các người muốn ép chết Phong nhi thật mà…Vợ chồng nó đang yên ấm, vô cớ gì mà đến đây…Khốn nạn!
Bà không còn muốn nể tình gì nữa.
Một nắm Độc Huyết Trâm được tung ra.
Vợ chồng Phó Huyết Dịch càng không ngờ cục diện lại ra tới nông nổi này.
Độc Huyết trâm không hại tính mạng họ.
Nhưng lòng của họ đang chấn động.
Thương con bằng mười hại con.
-Chủ nhân, không nên giằng co nữa…-Tiểu Dung hốt hoảng gọi to-Thiếu phu nhân mạch đập hỗn loạn. Nguy rồi…
Dưới chân Lam Thanh một dòng máu đỏ chảy ra.
Mặt Thủy Thiên Bình biến sắc.
-Mau…Đưa Lam nha đầu đi ngay…
Ánh mắt sắc bén của bà nhìn về phía họ:
-Lam nha đầu có mệnh hệ gì…Ta sẽ đến Thiết Ấn môn, tìm bọn ngươi tính sổ…
————————————————� �———–
Trong cơn mộng chập chờ
-Thanh Thanh!
Huyết Phong đang nắm lấy tay nàng.
Bất chợt…
-Thanh Thanh!
Đôi tay rời ra.
Người rơi xuống đáy vực sâu ngàn trượng.
-Phong huynh!
Màn đêm…
Lam Thanh bật dậy.
Trước mắt nàng là gương mặt lo lắng của Thủy Thiên Bình, Tiểu Vân và Tiểu Ngọc…
-Lam tỷ tỷ!
-Tiểu Lam nha đầu…
-Đại sư phụ…Phong huynh…Phong huynh đâu rồi? Phong huynh…Phong huynh có sao không sư phụ?
Thủy Thiên Bình không biết nói thế nào cho phải.
Mất mát thì đã mất rồi.
-Phong nhi rơi xuống đó…Ta e lành ít dữ nhiều…Người của Thiết Ấn môn cũng tìm kiếm rồi…nhưng….Không rõ tông tích…
-Phong huynh…
Lam Thanh mắt nhòa lệ…
Những tháng ngày hạnh phúc…
-Thanh Thanh! Tiểu nương tử!
Muội không còn có thể nghe sao?
-Lam tỷ tỷ?
Nàng không còn sức để gào thé nữa.
Mọi thứ trống rỗng.
-Phong huynh…
Lòng Thủy Thiên Bình như dao cắt…
Cửa phòng bật mở, Tiểu Dung mang theo một chén thuốc bước vào.
-Thiếu phu nhân…Người uống thuốc đi!
Lam Thanh không nói gì nữa cả.
Chỉ có nước mắt…
Vô thức rơi…
-Lam tỷ tỷ…Tỷ uống thuốc đi…Kẻo…
-Tiểu Lam!
-Thiếu phu nhân!
Tiểu Dung bỗng bước đến:
Xoay người Lam Thanh đối diện với mình:
-Thiếu phu nhân…Công tử gia coi như đã bỏ mạng vì cô…Cô không thể ngồi ở đây khóc lóc mãi được… Cô không lo cho bản thân
cô thì nô tỳ không nói…Nhưng còn giọt máu của công tử gia…Thiếu phu nhân cứ tiếp tục như thế, làm sao giữ được bào thai chứ?
Bào thai?
Lam Thanh ngẩng lên.
Run rẩy.
Bụng nàng…
-Bào thai…Tiểu Dung tỷ…Ý tỷ là muội…muội có thai sao?
-Phải đó Tiểu Lam- Thủy Thiên Bình như nhìn thấy
ánh sáng dưới đường hầm, mỉm cười trong khi mắt nhòa lệ-Con mang thai
mới được 1 tháng. Lúc nãy động thai nhưng may là ta phát hiện kịp. Giờ
hài tử không sao. Con phải cố tịnh dư
-Để có thể cho ra đời một tiểu hài tử trắng trẻo, mập mạp….- Lam Thanh cười, nét thê lương hiện rõ trong lời nói- Phong
huynh hay nói với con như vậy. Huynh ấy hằng ngày đều sờ vào bụng con,
bảo con coi chừng đã mang tiểu hài tử của huynh ấy…Tại sao con lại không biết mình mang thai chứ? Nếu Phong huynh mà biết…có lẽ huynh ấy sẽ vui
lắm…
Tiểu Dung lần đầu tiên cũng rơi nước mắt.
Lam Thanh gục trong lòng Thủy Thiên Bình.
Nàng quả thật rất muốn chết.
Nhưng có một thứ đã níu nàng ở lại…
Phong huynh, dù huynh có thể…mãi mãi không về…chúng ta vẫn còn một sợi dây liên hệ dù mỏng manh nhưng bền chặt.
Muội sẽ bảo vệ đứa con này. Mang cả sinh mạng ra
vì nó…Để con sinh ra, lớn lên là một Tiểu Phong Phong hồn nhiên, khỏe
mạnh, yêu đời lẫn yêu người.
Thanh Thanh của huynh sẽ tự đứng lên mà sống
tiếp. Vững vàng để thay vì dựa vào người khác, muội sẽ là một chỗ cho
hài tử dựa vào…
Phong huynh….
Lam Thanh đã nhủ lòng là sẽ không khóc.
Huyết Phong không còn, giọt máu của chồng vẫn còn đó. Nó lớn lên từng ngày trong lòng nàng, nếu nàng thương tâm một khắc, nó cũng sẽ buồn một khắc. Trẻ thơ mà buồn, khi ra đời sẽ xấu xí lắm,
biết không?
Nhưng làm sao mới có thể không buồn?
Lam Thanh đã thử nhiều cách. Hằng ngày ra vườn
cùng với Tiểu Ngọc và Tiểu Vân chăm sóc vườn thuốc độc, miệt mài theo sư phụ học hỏi cách dùng độc. Nàng là một học trò cực kỳ chăm chỉ, một
giây một phút cũng không cho phép mình rảnh rỗi…Không cho phép mình được nhớ, được thương…
Làm sao được?
Đêm lại quá
Nằm xuống giường là Lam Thanh lại nhớ tới một
vòng tay…một chất giọng trầm ấm quen thuộc. Huyết Phong thường thầm thì
vào tai nàng những lời âu yếm, có khi có trêu đùa, khiến nàng xấu hố
cung tay đấm liên tục vào vùng ngực rộng, sau đó lại dúi đầu,lắng nghe
hơi thở và mùi mồ hôi quen thuộc mà ru giấc ngủ ngon.
Vẫn là nhớ!
Dù muốn quên…Quên để mà sống tiếp…
Thủy Thiên Bình từng kể về một loại cỏ vong phiền, chỉ cần một nhánh, người ta sẽ quên hết mọi phiền lo trên trần thế.
Lam Thanh biết là không thể…
Nếu không từng hạnh phúc, có lẽ sẽ không đau
buồn, tiếc nuối đến thế. Nếu không từng sống trong mật ngọt, sẽ không
nhớ không vương những ngày tháng thiên đường…
Lam Thanh khóc…
Khóc nghẹn ngào trong gối. Khóc vì không còn kềm
nén được. Phong huynh sẽ mãi không về nữa…Con ra đời, cũng không bao giờ được nhìn thấy cha cười.
Tay nàng chạm xuống bụng…
Khối tròn tròn bỗng dưng mấp máy…
Như một lời an ủi lẫn sẻ chia.
Cha trên trời đang cười mẹ đấy…Cha cười mẹ hay khóc…Cha cười mẹ không biết làm gương cho Tiểu Phong Phong…
Cha không ở bên con…Con sẽ không biết mình có một người cha tuyệt vời như thế nào nếu mẹ cứ mãi u buồn đến thế.
Cho mẹ khóc thêm một lần nữa, một lần nữa thôi
Tiểu Phong Phong ! Mẹ khóc vì nhớ cha…Mẹ cũng khóc vì hạnh phúc. Mẹ đã
được một người tốt như vậy thương yêu. Đôi tay cha luôn ôm chặt và che
chở mẹ. Tiểu Phong Phong một mai này lớn lên cũng sẽ thấy tự hào bởi
mình được mang một dòng máu như thế trong người.
Ngoan nhé
Ngày mai không khóc nữa…Không khóc nữa…
Mà sao nước mắt vẫn cứ rơi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...