Tục ngữ nói “tân quan thượng nhâm tam bả hỏa” (1), Quân Du Trần cũng không thể là ngoại lệ nhưng mà điều duy nhất không giống chính là Quân Du Trần là muốn đi nơi nào đó,tìm một vụ án, sau đó giải quyết thành án oan án sai, nói chung chỉ cần không ồn ào,không tai nạn chết người là được. Hậu quả hắn cũng đã tưởng tượng được rồi, nhẹ thì bãi quan phản hương vĩnh viễn không được làm quan nữa, nặng thì lưu vong nơi biên cương, dù sao thì hai dạng đó cũng còn hơn là nơi này, ngay dưới tầm mắt tên hoàng đế cầm thú kia, không cần phải tới chốn thần tiên nào hưởng thụ a!
Trong lúc Quân Du Trần còn đang đi, một trận âm thanh ầm ĩ và nức nở kéo tâm hồn hắn còn đang lang thang trong thế giới giả thuyết về hiện thực. Hắn theo âm thanh mà tìm tới, phát hiện rất nhiều bách tính đều vây quanh một người bán thân, tựa hồ đang bàn tán gì đó. Quân Du Trần ra sức tiến lên nhìn thấy một nữ tử mặc đồ tang, trên đầu cài một ít rơm, quỳ gối, tay cầm huyết thư bán mình, nhưng càng kỳ quái chính là nữ tử này cũng không phải giống như thường nhân bán mình táng thân (bán mình lấy tiền chôn cất người thân), mà là bán mình cầu người viết đơn kiện.
“Cô nương, ngươi vì sao phải cầu người viết đơn kiện?” Quân Du Trần tiến lên hỏi.
“Ta muốn lên kinh cáo ngự trạng.” Nữ tử kia ngữ khí lạnh lùng nói.
“Cáo ngự trạng, vì sao a?” Quân Du Trần không đứng đắn cười nói.
Nàng kia liếc mắt nhìn Quân Du Trần, “Liên quan gì tới ngươi?”
“Hắc, ngươi hôm nay thật là trùng hợp a! Hôm nay bổn đại gia có liên quan tới ngươi đấy, nếu như không nói cho ta lý do, ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục ở chỗ này bán thân.” Quân Du Trần giả vờ lưu manh nói.
“Ngươi… vô lại!” Nàng kia mắng.
“Hắc, ta lớn như vậy chính lần đầu có người mắng ta vô lại, chỉ cần bằng câu ngươi kêu ta vô lại kia, ngươi theo ta tới phủ nha Thuận Thiên!” Nói xong Quân Du Trần liền lôi kéo nàng kia cùng huyết thư, đồ tang chuẩn bị đi đến phủ nha Thuận Thiên.
“Ngươi quá vô lại, ngươi muốn làm cái gì, người đâu, người cứu mạng a! Phi lễ a!” Nàng kia vội kêu lên.
“Uy uy uy, nữ nhân này sao ngươi có thể nói mò như vậy? Ngươi yên tâm ta dù có phi lễ đương kim thánh thượng cũng sẽ không phi lễ ngươi!” Lời này vừa mới thốt ra, Quân Du Trần hận không thể tự tát mình hai cái, nói ai không nói cớ gì phải nói tới hắn chứ, nếu như lời này bị hắn nghe được thì mình chết chắc rồi.
“Các ngươi nghe thấy không, hắn còn muốn phi lễ hoàng thượng, thực sự là ăn tim gấu gan báo rồi a.” Nàng kia chanh chua nói.
“Được rồi, ta hiện đương nhiệm phủ doãn Thuận Thiên, ta có tư cách hỏi việc này!” Quân Du Trần bất đắc phải nói ra thân phận, hiện tại hắn mới phát hiện làm quan cũng có chỗ tốt.
“Ngươi… Ngươi…” Nàng kia trừng mắt cả ngày cũng không nói được một câu.
“Ta tốt a, ta đem thân phận là phủ doãn Thuận Thiên nói cho ngươi, tin tưởng ngươi không có ý kiến gì nữa!” Nói xong Quân Du Trần cũng không quản đương sự có ý kiến hay không liền lôi nàng đi.
Phủ nha Thuận Thiên.
“Đại nhân, ngài đã trở về!” Hai gã nha dịch ở cửa đồng thanh nói.
“Ân! Gọi Tiểu Thạch Đầu tới phòng sau nha môn cho ta!” Quân Du Trần nói.
“Vâng!” Một gã nha dịch đáp.
“Ngươi theo ta!” Quân Du Trần quay lại nói với nữ tử kia.
Trong hành lang.
“Được rồi, ngươi có thể nói!” Quân Du Trần ra vẻ lười biếng nói.
“Ta…” Nàng kia vừa định nói đã bị một tiếng gọi ầm ĩ cắt đứt.
“Thiếu gia, thiếu gia…” Dùng mũi cũng có thể nghĩ ra tiếng la huyên náo kia là của Tiểu Thạch Đầu.
“Hoang mang rối loạn cái gì, ngươi bị ma đuổi đằng sau a?” Quân Du Trần trêu chọc nói.
“Không… là ngài gọi… ta tới sao?” Tiểu Thạch Đầu tiếp tục hít thở gấp.
“Được rồi được rồi, ngươi trước tiên chờ ở bên cạnh đi, chờ ta hỏi án xong thì ngươi chạy tiếp, nói đi!” Quân Du Trần nói.
“Ta vốn tên là Khiếu Thanh Nương, nhà ở huyện Đông Sơn, thường ở nhà giúp chồng dạy con phụng dưỡng cha mẹ chồng, cuộc sống rất hạnh phúc mỹ mãn, cho tới khi tên mặt người dạ thú Lại bộ thượng thư kia tới nhậm chức ở huyện Đông Sơn ức hiếp dân lành, bắt bớ dân nữ, làm điều xằng làm bậy, hắn thèm muốn sắc đẹp của ta còn phái người giết chết toàn gia kể cả nhi tử chưa tới ba tuổi cũng không tha, may mà có bạn tốt là Lương Cung giúp đỡ, ta mới có thể chạy trốn lên kinh cáo ngự trạng, ô ô ô ~” nói đến đây Thanh Nương đã khóc không thành tiếng.
“Vậy không ai quản sao?” Quân Du Trần nhíu mày nói.
“Quan lại cậy có chức quyền chèn ép dân chúng … huống chi chúng ta chỉ là dân đen, không làm được gì, ta lần này lên kinh cũng là vô cùng nguy hiểm, Lương Cung vì cứu ta mà chết trên đường tới đây, ô ô ô ~” Thanh Nương khóc lóc kể lể nói.
Nghe đến đó, Quân Du Trần tức giận nhảy lên, “Nực cười, kẻ cầm thú còn không bằng đó, án tử của ngươi bản phủ tiếp nhận, ta cần phải chỉnh tên Lại bộ thượng thư này, tức chết được, vù vù hô ~” Cơn tức của Quân Du Trần lúc này tin tưởng không cần ta nói tất cả mọi người cũng có thể đoán ra tám chín phần.
“Tiểu Thạch Đầu! Thăng đường!” Giọng nói Quân Du Trần mang theo mùi thuốc súng vang lên.
“Thiếu gia hiện tại còn không thể thăng đường!” Tiểu Thạch Đầu e dè nói.
“Vì sao không thể?” Quân Du Trần hỏi.
“Ngài đã quên theo luật lệ triều đình, nếu muốn thẩm vấn đại quan triều đình cần phải được thánh thượng phê chuẩn, hơn nữa ngài bây giờ còn chưa thu thập được chứng cứ, tùy tiện thăng đường không chỉ không giúp được người ta mà ngài còn mang tội vu oan cho mệnh quan triều đình …” Tiểu Thạch Đầu nhẹ nhàng nói.
“Đúng đúng, ta thiếu chút nữa quên mất cái này, Thanh Nương ngươi nói Lại bộ thượng thư tại huyện Đông Sơn hoành hành vô pháp, ngươi có chứng cứ gì không, ví dụ như nhân chứng hoặc là vật chứng!” Quân Du Trần nói.
“Toàn bộ dân chúng huyện Đông Sơn đều là nhân chứng!” Thanh Nương nói ngắn gọn.
“Ha hả, ngươi nói thế bằng chưa nói, ta hỏi là có ai có thể đứng ra làm nhân chứng!” Quân Du Trần cẩn thận hỏi.
“Người có thể làm nhân chứng… Được rồi, họ Tiền có một quản gia, phàm là chuyện gì xấu hắn cũng góp một tay.” khuôn mặt Thanh Nương một lần trở nên vặn vẹo.
“Đó… đó không… Thanh Nương… Ha hả!” chủ tớ Quân Du Trần hoàn toàn đã bị doạ cho phát khiếp.
“Chuyện gì!” Thanh Nương tựa hồ còn chưa thoát khỏi tâm trạng phẫn nộ, hung hăng nói.
“Tiểu… Tiểu Thạch Đầu, ngươi mang Thanh Nương về phòng nghỉ, ta đi ra ngoài một chút!” Còn chưa nói xong Quân Du Trần đã biến mất, trong phòng chỉ còn lại Thanh Nương với khuôn mặt dữ tợn và Tiểu Thạch Đầu hai mắt đỏ rực.
“Diện thánh, diện thánh, diện cái gì thánh a! Trực tiếp thu thập chứng cứ, đem lão họ Tiền chết tiệt kia giam vào đại lao, chờ sau đó xét xử không được sao? Sao lại phải phiền phức như thế, ta không cần đi gặp cái tên hoàng đế giả dạng người tốt kia!” Quân Du Trần vừa chửi vừa đá vào tảng đá, đột nhiên hắn dường như nhớ tới đến ước nguyện ban đầu của mình, “Sai a! Ta không phải muốn làm một án oan án sai sao? Sao cần phải thiện tâm như vậy a! Thế nhưng… Thanh Nương thực sự là đáng thương a! Thế nhưng…” Nghĩ tới nghĩ lui, Quân Du Trần nhất thời không biết nên làm sao.
“Tiểu Trần nhi của trẫm gặp cái gì phiền phức sao?” Thanh âm ghê tởm làm Quân Du Trần cả đời cũng sẽ không quên kia đột nhiên vang lên. Quân Du Trần vô thức bỏ chạy nhưng Trầm Diệc Hiên lại vô cùng nhẹ nhàng, tiêu sái rơi xuống trước mặt hắn.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi…” Quân Du Trần trừng mắt cả ngày không thốt nên lời, không hề hay biết biểu tình như vậy trong mắt con sâu vạn năm động dục Trầm Diệc Hiên lại là mê hoặc cỡ nào, Trầm Diệc Hiên một tay đặt sau gáy Quân Du Trần, sau một khắc không ngại ngần đặt môi lên môi hắn, Quân Du Trần đại não trống rỗng, chờ tới khi hắn tỉnh táo lại Trầm Diệc Hiên đã cướp đoạt mọi thứ trong miệng hắn, không ngừng dây dưa với chiếc lưỡi phảng phất mùi đinh hương của hắn, Quân Du Trần lúc này dùng tay đẩy hắn ra, nhưng eo đã sớm bị ôm chặt, cả người đều tựa vào người hắn, cho tới khi hai người đều thở hồng hộc Trầm Diệc Hiên mới lưu luyến buông ra. Quân Du Trần phẫn nộ trừng mắt nhìn Trầm Diệc Hiên mà không biết cái liếc mắt đó làm Trầm Diệc Hiên càng thêm hưng phấn a.
“Tiểu Trần nhi, ngươi đây là đang mời chào trẫm sao?” Trầm Diệc Hiên nheo mắt, cười ám muội.
Quân Du Trần lúc này lại càng hoảng sợ, “Vi thần khấu kiến hoàng thượng.” đành tạm dùng phương pháp cũ nhưng vô cùng hiệu quả.
“Đứng lên, đứng lên, không cần.” Trầm Diệc Hiên vẻ mặt không hờn giận nói.
“Chẳng hay thánh thượng lần này ra cung có chuyện gì trọng yếu.” Quân Du Trần hỏi rất lễ phép.
“Đương nhiên là có chuyện! Trẫm chuẩn bị xuất cung cải trang vi hành, do phủ doãn Thuận Thiên Quân Du Trần tùy giá!” Trầm Diệc Hiên thản nhiên nói.
“Thánh thượng, nước không thể một ngày không có vua a, thần khẩn cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Quân Du Trần vội vàng nói.
“Thế nào, ngươi dám kháng chỉ!” Trầm Diệc Hiên nheo mắt lại.
“Thần, thần, không dám!” Quân Du Trần lúc này mới biết cái gì là gần vua như gần cọp.
“Vậy là được rồi, đi thôi!” Trầm Diệc Hiên vừa nói vừa đi về phía trước.
“Bây giờ?! Khởi bẩm thánh thượng, thần còn phải thu thập một số đồ đạc, thuận tiện dặn dò hạ nhân một chút!” Quân Du Trần cung kính nói.
“Trẫm đã phái người đi thông báo, về phần y phục sao? Vừa đi vừa mua đi! Kỳ thực lúc ngươi không mặc gì là đẹp nhất!” Trầm Diệc Hiên bám vào Quân Du Trần, nói thầm những lời vô cùng …. Quân Du Trần lúc liền dùng khuỷu tay huých vào bụng Trầm Diệc Hiên, sau đó tiêu sái bước đi, không quan tâm tới kẻ đang ôm bụng đằng sau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa”
Điển cố: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, thời ba nước phân tranh, khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị. Trong một đoạn thời gian ngắn đã liên tục ba lần dùng hỏa công đánh chiếm quân Tào Tháo. Lần đầu là hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng Pha, khiến 10 vạn tinh binh do Hạ Hầu Đôn thống lĩnh chết cháy không biết bao nhiêu mà kể. Lần thứ hai là ở Tân Dã, dùng hỏa công, Tào Nhân bỏ chạy trối chết, 10 vạn đại quân đều bị diệt. Lần thứ ba là hỏa thiêu Xích Bích, trăm vạn tào binh thảm bại, cuối cùng bỏ chạy cùng Tào Tháo chỉ còn đúng 27 người. Khi ấy, mọi người gọi ba trận hỏa thiêu này là “Gia Cát Lượng thượng nhâm tam bả hỏa”. Truyền lại về sau thành câu cửa miệng là “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa”.
Tục ngữ nói “Tân quan thượng nhâm tam hỏa” ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Ba bàn hỏa” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...