Thiếp Thân Tể Tướng

Quân Du Trần kéo thân thể bủn rủn uể oải đi vào nhà, phụ mẫu sớm mất, từ nhỏ chỉ có hắn và gia gia sống nương tựa lẫn nhau, thế nhưng ngay ngày thứ hai sau khi Quân Du Trần được vào Hàn Lâm Viện, gia gia hắn cũng nhắm mắt xuôi tay, để lại Quân Du Trần lẻ loi với một thư đồng là Tiểu Thạch Đầu đã ở bên hắn từ nhỏ.

“Thùng thùng đông” tiếng đập cửa vang lên.

“Tới đây, thiếu gia ngươi đã trở về!” Tiểu Thạch Đầu kinh hô.

“Ân!” Quân Du Trần uể oải trả lời hắn một tiếng, lúc này thể xác và tinh thần hắn từ lâu đã không còn, ngay cả bước đi cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, cực kỳ giống một người sắp chết.

“Thiếu gia, sao đêm qua người không trở về? Thiếu gia, người làm sao vậy? Sao lại có vẻ yếu ớt như vậy?” Tiểu Thạch Đầu thao thao bất tuyệt hỏi.


“Được rồi, Tiểu Thạch Đầu thiếu gia, coi như tiểu nhân cầu ngài đi, đừng hỏi nữa được không? Ta hiện tại mệt chết đi được, phi thường mệt, vô cùng mệt, ngài để tiểu nhân nghỉ ngơi một chút được không?” Quân Du Trần đối với tiểu thư đồng luôn luôn huyên náo này thực là dở khóc dở cười.

“Nga! Vậy người nghỉ ngơi đi!” Tiểu Thạch Đầu không hiểu gì, gãi gãi đầu.

“Được rồi, ta muốn tắm nước ấm một chút, ngươi chuẩn bị giúp ta.” Quân Du Trần nói.

“Nga, vâng!” vẻ mặt Tiểu Thạch Đầu vẫn mê man không hiểu gì.

Trong phòng ngủ tràn đầy hơi nước, Quân Du Trần nửa mê nửa tỉnh tựa vào vách dục dũng, khuôn mặt thanh tú do hơi nước bốc lên mà hiện lên một vẻ đẹp quyến rũ, trông có vẻ rất đang ung dung nhàn hạ hưởng thụ nhưng thực ra trong lòng Quân Du Trần thầm suy nghĩ chọn từ ngữ, hắn đã quyết định phải phải rời khỏi nơi này. Quân Du Trần đứng dậy lau người sạch sẽ, tùy tiện khoác lên một kiện y phục, đang ngồi trước thư án nâng bút chuẩn bị viết Tiểu Thạch Đầu đột nhiên vội vàng gõ cửa chạy vào “Thiếu gia, người mau ra đây tiếp thánh chỉ a!”

“Ngươi chờ ta một chút! Ta thay y phục lập tức ra!” Quân Du Trần vội vội vàng vàng thay bộ y phục hàng ngày, đi đến phòng khách.

“Quân Du Trần tiếp chỉ!” Một nam tử trung niên mặc quan phục, tay cầm thánh chỉ cất cao giọng nói.


“Thần, Quân Du Trần tiếp chỉ!” Quân Du Trần quỳ xuống đất nói.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, qua khảo nghiệm đối với Quân Du Trần đêm qua trẫm phát hiện khả năng của Quân Du Trần khiến trẫm rất hài lòng, bổ nhiệm Quân Du Trần làm phủ doãn phủ Thuận Thiên, lên tam phẩm, tức khắc lên đường nhậm chức không được chậm trễ, khâm thử!” Thánh chỉ được tuyên đọc một lúc lâu sau, thấy Quân Du Trần vẫn chậm chạp không lĩnh chỉ tạ ân Tiểu Thạch Đầu lấy khuỷu tay huých Quân Du Trần một cái, lúc này Quân Du Trần vẫn như đang lạc vào cõi tiên mới hoàn hồn lại, “Thần, Quân Du Trần tạ chủ long ân!” thánh chỉ an an ổn ổn rơi xuống trên tay Quân Du Trần.

“Quân đại nhân, hoàng thượng khẩu dụ ngươi hảo hảo làm việc, sớm lập thành tích.” Tên quan truyền chỉ kia còn truyền nốt khẩu dụ của Trầm Diệc Hiên rồi mới rời đi.

“Thiếu gia, thiếu gia.” Tiểu Thạch Đầu lay lay Quân Du Trần lại như đang lạc vào cõi thần tiên lần nữa.

“… Làm sao vậy?” Quân Du Trần hỏi một câu không đầu không đuôi.


“Những lời này phải là ta hỏi người mới đúng, người làm sao vậy, vừa nãy tiếp chỉ đã không ổn, thiếu chút nữa đem Tiểu Thạch Đầu ta biến thành tử thạch đầu a.” Tiểu Thạch Đầu oán giận nói.

“Không có a! Được rồi được rồi, ngươi nhanh thu thập hành lý, chúng ta nhanh chóng đi nhậm chức.” Quân Du Trần nói lảng sang chuyện khác.

“Được rồi!” Tiểu Thạch Đầu vội vã đi thu thập hành trang, trong đại sảnh vắng vẻ chỉ còn lại một mình Quân Du Trần. Quân Du Trần tê liệt ngồi trên ghế, hai mắt không tập trung nhìn thánh chỉ trên tay, hắn đã thành công làm cho Trầm Diệc Hiên chú ý, không còn cơ hội thoát thân nữa, lúc này hắn không biết là nên khóc hay nên cười nữa.

“Thanh thiên a, ta đến tột cùng làm sai cái gì? Ngươi vì sao phải chỉnh ta như vậy!” Quân Du Trần cười khổ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui