Thiếp Thân Đặc Công

Gian phòng mà Lâm Hiểu Tình đặt là phòng 408 trên tầng bốn. Sau khi thang máy dừng ở tầng bốn, nàng dìu Phương Dật Thiên đi ra, rất nhanh đã tìm được phòng số 408.
Chìa khóa phòng thực ra là một tấm thẻ từ cảm ứng. Lâm Hiểu Tình dùng thẻ từ để ngay chỗ cảm ứng thì cửa phòng đã lập tức mở ra.
Sau khi cửa phòng mở, nàng liền dìu Phương Dật Thiên tiến vào. Thuận tay mở luôn đèn của gian phòng.
Bởi vì ý định ban đầu của nàng là muốn để Phương Dật Thiên một mình ở trong phòng nghỉ ngơi. Bởi vậy đã đặt một phòng tiêu chuẩn. Trong phòng có một chiếc giường rộng mềm mại. Chiếc giường to này phối hợp với tấm chăn đơn mềm màu trắng.
Lâm Hiểu Tình dìu Phương Dật Thiên đi đến chiếc giường to mềm mại rồi ngồi xuống. Đèn trong phòng mờ nhạt nhu hòa, mơ hồ có chút mùi vị mê li ấm áp.
Trong tình cảnh này, ngay cả Lâm Hiểu Tình cũng không kìm chế được mà nổi lên cảm giác của chính mình có chút kiều diễm ám muội .
Đêm khuya, cô nam quả nữ ở trong cùng một phòng, hơn nữa còn ở cùng trên một chiếc giường. Đơn thuần như Lâm Hiểu Tình cũng không khỏi cảm thấy tâm hồn thiếu nữa có chút nhộn nhạo, hoặc là duyên cớ do nàng đã uống một chút rượu. Ở khoảng cách gần cảm nhận được cỗ hơi thở nam nhân đặc biệt của Phương Dật Thiên. Bất tri bất giác, nàng phát giác tim của mình nhảy càng thêm gấp gáp bất an.
Nàng nhịn không được hít một hơi thật dài, sau khi đem Phương Dật Thiên ngồi trên giường. Nàng nói:
- Phương Dật Thiên, anh uống say rồi thì ở trong này nghỉ ngơi một đêm nhé. Tin rằng ngủ tới ngày mai thì anh sẽ không sao nữa rồi!

Nói xong nàng đang định dìu Phương Dật Thiên lên giường thì lúc này, ngực Phương Dật Thiên bốc lên một cảm giác buồn nôn, cảm giác nôn mửa mãnh liệt lan tràn cả người. Hắn liền vội vàng đứng lên, hướng về phòng vệ sinh đi tới.
Lâm Hiểu Tình hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại nàng cũng hướng phòng vệ sinh đi tới. Nàng vừa mới đi tới cửa phòng vệ sinh thì nghe thấy một tiếng nôn ra của Phương Dật Thiên.
Lâm Hiểu Tình vội vàng đi vào trong. Nhìn thấy Phương Dật Thiên đang ở trong cái bồn cầu, không ngừng nôn nửa vào trong bồn cầu. Nàng vội vàng chạy tới sau lưng Phương Dật Thiên, duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng Phương Dật Thiên, cho đến khi Phương Dật Thiên nôn mửa xong.
Sau khi Phương Dật Thiên nôn xong có chút hư thoát ngồi xổm tại chỗ, nửa giờ cũng đứng dậy không nổi. Lâm Hiểu Tình trước tiên đem những vật dơ bẩn trong bồn cầu ( PDT vừa nôn ra) rửa sạch, sau đó dìu Phương Dật Thiên, ân cần hỏi:
- Phương Dật Thiên, anh tốt hơn tí nào chưa? Còn muốn nôn nữa không?
- Đây, đây là đâu?
Sau khi Phương Dật Thiên nôn xong tự hồ có chút tỉnh táo đứng lên mở miệng hỏi.
- Đây… nơi này là khách sạn, tôi thấy anh uống say nên đã đem anh tới đây nghỉ ngơi.
Lâm Hiểu Tình cúi đầu, nhẹ giọng nói, có điểm không dám nhìn vào mắt Phương Dật Thiên.
- Khách, khách sạn? Tôi như thế nào lại đến khách sạn rồi?
Phương Dật Thiên nghĩ một chút, nhưng mà đầu đau muốn nứt ra, cái gì cũng nghĩ không ra.
- Được rồi, được rồi.Anh chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thì được rồi. Ài, nhìn anh say tới mức thành bộ dạng này…!
Lâm Hiểu Tình oán hận nói. Tiếp theo cầm một chiếc khăn mặt tẩm ướt nước đã vắt khô, duỗi tay lau chùi khóe miệng Lâm Dật Thiên, lại xoa xoa mặt cho Phương Dật Thiên.
Động tác đó, vẻ mặt đó, ánh mắt đó, lời nói đó tựu giống như là tình nhân đang ấm áp, nhẹ nhàng che chở vậy!
Sau cùng, Lâm Hiểu Tình nhẹ giọng nói:

- Bây giờ tôi đỡ anh lên giường nghỉ ngơi nhé. Anh ngủ tới ngày mai thì sẽ không sao nữa rồi!
Vừa nói nàng vừa kéo cánh tay Phương Dật Thiên đi về phía chiếc giường. Phương Dật Thiên nửa tỉnh nửa say được Lâm Hiểu Tình đưa tới giường. Sau khi dìu tới bên giường Lâm Hiểu Tình vốn định để Phương Dật Thiên ngồi xuống sau đó mới dìu hắn từ từ nằm xuống.
Nào biết, sau khi đi đến bên giường Phương Dật Thiên trực tiếp ngã xuống giường. Bởi vì Lâm Hiểu Tình hai tay đang vòng quanh tay đỡ Phương Dật Thiên. Người của Phương Dật Thiên ngã xuống tự nhiên như vậy mà kéo theo người của nàng cũng bị ngã xuống giường!
Trong nháy mắt nàng có thể buông tay, thế thì nàng cũng sẽ không bị liên quan ngã xuống cùng Phương Dật Thiên. Nhưng mà nàng mơ hồ lo lắng Phương Dật Thiên sau khi trực tiếp ngã xuống như thế sẽ bị thương đến hắn. Bởi vậy nhất thời không có buông tay, nghĩ muốn mượn lực lượng trên người nàng để Phương Dật Thiên từ từ nằm xuống giường.
Chỉ là, lực lượng thân thể nàng tự hồ chống đỡ không được thể trọng 70 kg của Phương Dật Thiên. Bởi vậy thân thể của nàng cũng không tự chủ được bị Phương Dật Thiên liên lụy kéo ngã xuống giường.
"Á~~~"
Lâm Hiểu Tình kinh hô kêu lên một tiếng, sau đó thì trơ mắt nhìn thân thể của mình trực tiếp bổ nhào ngã xuống trên người Phương Dật Thiên.
Bịch!
Lâm Hiểu Tình cả người ngã lên trên người Phương Dật Thiên. Hai người đã lần đầu tiên trực tiếp tiếp xúc thân mật.
Phương Dật Thiên trong mem say mơ hồ bỗng nhiên cảm thấy có vật gì đó rất nặng đè vào mình. Hắn trong miệng nhịn không được buồn bực "Hừ" một tiếng. Sau đó mơ hồ cảm giác được phần ngực có cặp nhũ phong, hai luồng mềm mại cực kỳ mà lại co dãn ép vào mình. Cảm giác đó, giống như là lọt vào trong đồi bông vải giống nhau, thoải mái, dị thường thoải mái!

Cái này vẫn không tính, hắn rõ ràng có thể cảm giác được bên dưới của mình cũng bị trọng áp, hơn nữa, vẫn là cái loại đè ép mềm mại co dãn. Trong lúc nhất thời, xuất phát từ phản ứng tự nhiên của sinh lý, hắn lập tức phấn khởi hẳn lên.
Vốn là sau khi đã uống rượu thân thể tựu rất dễ dàng hưng phấn. Phương Dật Thiên mặc dù nói là trong lúc nửa tỉnh nửa say, bất quá đối mặt với cảm giác ngoài ý muốn bất thình lình xảy ra này, hắn nhất thời không khống chế được phản ứng cực kỳ cường liệt nổi lên.
Hầu như là vô thức, hai tay hắn vòng ôm lấy "vật thể không rõ ràng" đang đè ở trên thân mình, vật mà hắn đang dịu dàng ôm lấy chính là vòng eo mềm mại. Do bản năng của nam nhân, hai tay của hắn nhịn không được thoáng cố sức dùng lực nắn!
" Ơ ~~~"
Bên tai lập tức nghe thấy một âm thanh của nữ nhân. Hắn lập tức nhận thức được trên người hắn chính là một nữ nhân. Nhất thời dục vọng mãnh liệt đó bao phủ lấy hắn, ý thức hắn thoáng tỉnh táo. Hắn vỗng nhiên xoay người, trực tiếp đem nữ nhân đang đè trên người hắn đặt xuống dưới thân.
Có thể là bởi vì quá đỗi kinh hãi nên Lâm Hiểu Tình vô cùng kinh ngạc không nói ra được một lời nào. Giờ phút này, nàng giống như là một chú chim nhỏ mềm mại bị Phương Dật Thiên đè ở dưới. Nàng rõ ràng nhìn thấy trong mắt Phương Dật Thiên có hai luồng cực nóng cuồng dã cùng với tiếng hít thở nặng nề kia của hắn.
Tiếp theo, đang kinh hãi lo sợ. Nàng đã thấy môi của Phương Dật Thiên đang hạ xuống, chính là đang hướng tới đôi môi mềm mại đang mở rộng của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui