Phương Dật Thiên thành công viên mãn mát xa Lâm Thiển Tuyết một phen, cả quá trình cực kỳ thuận lợi, quan trọng hơn là, Tô Uyển Nhi cùng Lâm Quả Nhi hai tiểu LoLi cũng chưa có trở về, nếu không bị hai cái cô gái nhỏ bắt gặp thật đúng là cực kỳ xấu hổ. Lại nói Lâm Thiển Tuyết cảm giác được dưới giường tựa hồ là quyển tạp chí gì đó, vốn trong nội tâm nàng cũng không có quan tâm chuyện này, chẳng qua nghĩ lại nhớ tới bản tính lưu manh của tên hỗn đản Phương Dật Thiên, trong nội tâm cũng tò mò tên Phương Dật Thiên kia giấu quyển tạp chí gì dưới giường. - Tiểu Tuyết, ngươi nếu thân thể không thoải mái như vậy hiện tại cứ nằm trên giường ta nghỉ ngơi đi, ta đi toilet.
Phương Dật Thiên cảm thấy mình ở lâu trong phòng, đối mặt với Lâm Thiển Tuyết kiều diễm ướt át nằm trên giường, trong lòng có cảm giác là lạ, nếu chẳng may Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi trở về bắt gặp tình huống này lại ngi ngờ mình có ý đồ bất lương, cho nên là thừa dịp hai cô gái nhỏ này chưa trở về đi ra ngoài trước. Phương Dật Thiên đi vào WC, sau khi giải quyết xong nghe được bên ngoài có tiếng cửa đẩy ra, tiếng nói chuyện của Tô Uyển Nhi cùng Lâm Quả Nhi truyền đến, hắn liền đi ra ngoài. Lâm Quả nhi nhìn thấy Phương Dật Thiên xoay chuyển ánh mắt, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Chú, chị họ đâu?
- A, Tiểu Tuyết nàng đang ở phòng ta, có thể là có điểm không thoải mái bởi vậy đang nằm nghỉ ngơi.
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
- Đường tỷ ở phòng chú sao? Ta vào xem.
Lâm Quả nhi nói xong hướng phòng Phương Dật Thiên đi tới, Tô Uyển Nhi cũng theo ở phía sau. Phương Dật Thiên cười khổ tiếng, cũng theo ở phía sau rồi đi vào. Lúc cửa phòng được đẩy ra thì Lâm Thiển Tuyết đã rời giường, trong tay tựa hồ còn đang cầm quyển tạp chí, nàng thình lình đích chứng kiến Lâm Quả nhi cùng Tô Uyển Nhi đi vào thì nội tâm hoảng hốt, trên khuôn mặt ngọn tuyệt mỹ trở lên đỏ bừng, nàng đem nhanh quyển tạp chí giấu ở phía sau, ngữ khí dồn dập hỏi:
- Ngươi, các ngươi như thế nào vào được? Cũng không có gõ cửa trước. Phương Dật Thiên chứng kiến hành động đó của Lâm Thiển Tuyết, tức khắc, hắn đờ đẫn hóa đá, hắn nhớ rõ trong phòng hắn thực không có quyển tạp chí đó, đúng rồi, thật ra thì có một quyển tạp chí, chính là đặt ở dưới giường, nội dung có thể nói là rất người lớn, khó phải không Lâm Thiển Tuyết cầm trong tay chính là quyển tạp chí kia chứ... Phương Dật Thiên cảm thấy đầu mình to ra, nét mặt già nua một trận xấu hổ, nếu Lâm Thiển Tuyết cầm trong tay thật đúng quyển tạp chí kia chỉ sợ toàn bộ hình tượng của hắn sẽ thành ra bại hoại.
- A, chị họ, trong tay chị đang cầm là cái gì vậy?
Mắt Lâm Quả nhi lập tức thấy được Lâm Thiển Tuyết giấu ở sau người quyển tạp chí kia, lên tiếng hỏi. - Không, không có gì đích, Quả Nhi ngươi không phải tới nhà Uyển Nhi sao? Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại?
Lâm Thiển Tuyết một trận mặt đỏ tai hồng, vội vàng nói, âm thầm đem giấu quyển tạp chí kia ở sau người, nếu như bị Lâm Quả nhi các nàng chứng kiến trong tay nàng cầm chính là quyển tạp chí như vậy, nhất định là mắc cỡ muốn chết được. - Dạ, em đi đến nhà Uyển Nhi tỷ tỷ chơi một hồi thì trở lại a, chị họ, chị có phải là không thoải mái không? Mặt của chị hồng quá.
Lâm Quả Nhi làm như không có việc gì nói, đột nhiên, cô gái nhỏ này lại vọt đến phía sau Lâm Thiển Tuyết, tại lúc Lâm Thiển Tuyết chưa từng có phục hồi tinh thần lại nhanh tay đem quyển tạp chí sau người Lâm Thiển Tuyết đoạt mất.
- Quả Nhi! Ngươi, ngươi nhanh đưa cho ta, không lên nhìn...
Lâm Thiển Tuyết mặt mày biến sắc, lớn tiếng hét, đáng tiếc, hết thảy đã chậm rồi. Lâm Quả Nhi vừa nhìn thấy quyển tạp chí đoạn được, tức khắc liền bị hình ảnh bìa tạp chí làm rung động, chỉ thấy một cô gái nóng bỏng gợi cảm, mà Tô Uyển Nhi cũng thấy được hết thảy, hơn nữa trên bìa tạp chí viết một mục lục các chủ đề lien quan tới vấn đề tình dục mẫn cảm, tức khắc, hai cô gái nhỏ này hiểu được đây là loại tạp chí nào! Bình sinh đây là lần đầu tiên tiếp xúc đến mấy thứ này Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi chỉ nhìn thấy trong lòng nhất trận loạn nhảy, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc đỏ lên không thôi, thẹn thùng cực kỳ.
- Chà rất là cá tính nha, Tiểu Tuyết, nhìn không ra đến ngươi đúng là có sở thích này nha, một mình trốn đi xem tạp chí này a!
Phương Dật Thiên cười hắc hắc, lớn tiếng doạ người nói. Lâm Thiển Tuyết tức khắc kinh ngạc đến ngây người, trên mặt là vừa thẹn vừa giận, hết sức ủy khuất, cái quyển tạp chí kia rõ ràng là lấy từ dưới giường Phương Dật Thiên, gia hỏa này cư nhiên cắn ngược lại nàng một cái, nói, chế giễu nàng thành là mình trốn đi cố ý xem loại sách này! Vốn trong lúc vô tình chứng kiến loại tạp chí này đã khiến nàng xấu hổ cực kỳ, mà bị Phương Dật Thiên cắn ngược lại một cái trong lòng khó có thể chịu được, trong lúc nhất thời, nước mắt trong suốt không khống chế được mà chảy ra. Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi sau khi nghe vậy cũng kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thiển Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn Lâm Quả Nhi đỏ bừng, trong tay cầm quyển tạp chí này cũng giống như củ khoai lang nóng bóng, cầm trong tay mơ hồ không ổn! Nàng cảm thấy rằng chị mình cũng không phải là loại người thô bỉ hạ lưu lén xem kiểu tạp chí này một mình, nhưng bản tạp chí này như thế nào lại trong tay đường tỷ? - Phương Dật Thiên, ngươi, thật là đáng giận, quyển tạp chí này rõ ràng là của ngươi, ngươi còn...
Lâm Thiển Tuyết ủy khuất một trận nói, chứng kiến ánh mắt khác thường của Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi nhìn mình, trong nội tâm nàng vừa thẹn lại ủy khuất, giống như mình thật đúng là nàng là cái loại nữ nhân không biết xấu hổ phóng đãng vậy. Trong lòng vừa tức vừa thẹn, nước mắt nàng chung quy không nhịn được mà rơi xuống, rồi sau đó nàng chà chà chân, một mạch chạy ra ngoài. Phương Dật Thiên thấy thế thì rùng mình, không nhịn được cười khổ một tiếng, vừa rồi mình chẳng qua là chỉ đùa một chút, cũng không nghĩ tới Lâm Thiển Tuyết lại phản ứng kịch liệt như thế, lại nói tiếp hắn tựa hồ là đã quên đến vấn đề nữ hài tử da mặt mỏng.
- A? chú, thì ra quyển tạp chí này là của chú, chú thật tốt a. dám xem loại tạp chí này!
Lâm Quả nhi nhìn về phía Phương Dật Thiên, không nhịn được thở phì phì nói.
- Kia, cái kia... Kỳ thật là hiểu lầm, quyển tạp chí này cũng không phải của ta, mà là... chủ cũ căn phòng này lưu lại.
Phương Dật Thiên gãi gãi đầu, cười khổ, nhìn vào trước mặt này hai tiểu LoLi thần tình không tin, hắn biết được hắn có giải thích thế nào cũng là vô lực.
- Chú, quyển tạp chí chính là của chú, chú lại còn đổ lên đầu chị Thiển Tuyết, làm cho chị ấy tức giận, thật là đáng giận mà!
Lâm Quả nhi thở phì phì nói, đem quyển tạp chí nhét vào tay Phương Dật Thiên.
- Quả Nhi, ta và em đi tìm Lâm tỷ tỷ xem sao.
Tô Uyển Nhi u u liếc mắt nhìn về phía Phương Dật Thiên nói.
- Quên đi, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, hai người tạm thời đừng đi, để ta đi tìm Tiểu Tuyết.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài, đem tạp chí trong tay tùy ý ném ở một bên liền đi đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...