Phương dật thiên lái xe, ngồi giế sau chính là Lâm Thiển Tuyết cùng Lâm Quả Nhi. Dưới sự quở tránh của Lâm Thiển Tuyết, Lâm Quả Nhi thay đổi 1 chiếc áo sơ mi "bảo thủ", đương nhiên đó là trong mắt nàng là bảo thủ thôi, còn Phương Dật Thiên ko nghĩ vậy. Chẳng qua so sánh với chiếc áo lúc trước thì vẫn tốt hơn nhiều. Nhớ tới lúc nữa Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi cùng gặp ko thể đoán đc chuyện gì phát sinh nữa,chỉ hy vong Uyển Nhi có thể thoáng thu liễm một chút, chớ quấn lấy hắn một cách không rõ ràng, như vậy chỉ sợ sẽ xấu hổ. Hắn đột nhiên nhớ tới chưa từng cùng Tô Uyển Nhi nói tiếng nào, cũng ko biết nàng có ở nhà ko nữa. Nghĩ vậy hắn cầm điện thoại định gọi cho Tô Uyển Nhi, nhưng vừa lấy điện thoại mới biết hết pin. Hắn cười khổ một tiếng, đành phải quay sang mượn Lâm Thiển Tuyết:
-Tiểu Tuyết, cho ta mượn điện thoại mượn một lúc được ko, điện thoại ta hết pin.
Lâm Thiển Tuyết nghe vậy liền trực tiếp đưa chiếc iphone màu trắng tinh xảo mua từ nước ngoài về cho Phương Dật Thiên,Phương Dật Thiên tiếp nhận điện thoại ấn số gọi cho Tô Uyển Nhi.
- A lô ai đó?
Rất nhanh bên kia truyền tới âm thanh ngọt ngào của Tô Uyển Nhi.
- Ách, Uyển Nhi sao. Anh là Phương ca ca đây.
Phương Dật Thiên nói.
-A? Là Phương ca ca à,anh đổi số rồi sao?
Tô Uyển Nhi lên tiếng hỏi.
- Không phải, điện thoại anh hết pin, anh mượn điện thoại người khác gọi cho em,giờ em có ở nhà ko? Phương Dật Thiên hỏi.
-Vâng em đang ở nhà, Phương ca ca, Uyển Nhi đã lâu lắm ko gặp anh, anh sao giờ mới gọi điện cho người ta?
Tô Uyển Nhi nói với ngữ khí u oán trong điện thoại. Phương Dật Thiên nhất thời đổ mồ hôi lạnh, chạy nhanh che lại di động, sợ giọng nói trong điện thoại của Tô Uyển Nhi truyền ra ngoài để Lâm Thiển Tuyết cùng Lâm Quả Nhi nghe được, hắn cười gượng một tiếng nói:
- Gần đây có việc gấp, đúng rồi, hôm nay anh mang một học sinh mới tới cho em.
- Học em? Học cái gì của em?
Tô Uyển Nhi nghi hoặc hỏi.
- Lần trước ko phải tại khu thương mại em gặp Lâm Thiển Tuyết sao, nàng có dẫn theo một cô em họ năm nay ghi danh thi chính là đại học Thiên Hải, hiện tại em họ nàng đã tới thành phố Thiên Hải nên muốn tìm em hỏi một số thứ.
Phương Dật Thiên nói.
- A, em nhớ ra rồi, có phải em họ của Lâm tỷ tỷ không, tốt, hiện tại em ở nhà, mọi người đến đi.
Tô Uyển Nhi nói
- Anh hiện giờ lái xe qua đó, lát nữa gặp.Bây giờ thôi nhé, đến lúc đó gặp mặt nói chuyện sau.
Phương Dật Thiên nói xong liền cúp điện thoại.
- chú thật là giỏi nha ko biết xấu hổ, không ngờ nói mình là Phương ca ca, thật sự là tự kỉ.
Lâm Quả Nhi chứng kiến Phương Dật Thiên cúp điện thoại liền trêu đùa.
- Quả Nhi em đã gặp người 25 tuổi là chú chưa? Ta là chú vậy chẳng phải chị họ em là bà già sao.
Phương Dật Thiên cười thuận miệng trêu đùa. Nhưng lời vừa nói ra, hắn liền phát giác mình nói sai, ko nên nói cái ko tốt, ko nên trêu tức Lâm Thiển Tuyết vậy chẳng phải tự vả vào mặt mình sao. Quả nhiên, Lâm Thiển Tuyêt trực tiếp duỗi tay nắm lấy cánh tay hắn ra sức cấu véo, khuôn mặt xinh đẹp như sương nói:
-Ngươi nói cái gì? Ta có già như vậy sao? Ta mới 21 tuổi đấy, ngươi dám bảo ta là bà già, nhìn lại xem?
- À đó là, ai chẳng biết Tiểu Tuyết là mĩ nữ nổi danh thành phố Thiên Hải chứ, ngươi nếu là bà già, như vậy cả thành phố Thiên Hải đều là lão lão bà.
Phương Dật Thiên vội vàng cười nói. Lâm Thiển Tuyết nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng đỏ lên, nghe tên hỗn đản này nói mình là mỹ nữ trong lòng có chút cảm giác là lạ, liền giận nói:
-Trước mặt ta ko đc khẩu thị tâm phi.
- Khẩu thị tâm phi? Ta nói những lời này đều là thật, Quả Nhi em nói thử chị họ em có xinh đẹp ko? Phương Dật Thiên hỏi.
- Cái này… chị họ đương nhiên xinh đẹp, là mỹ nữ của nhà chúng ta, chú nói chuyện dễ nghe như thế, có phải tình nhân trong mắt Tây Thi ko vậy?
Lâm Quả Nhi trừng mắt, cười giảo hoạt nói. Phương Dật Thiên trong lòng rất rối rắm, hặn không thể trực tiếp 1 đập vào đầu Lâm Quả Nhi, cô gái nhỏ này như thế nào mỗi câu đều làm cho hắn cùng Lâm Thiển Tuyết khó xử. Giống như mình cùng Lâm Thiển Tuyết đúng là có chuyện ấy thật đó.
- Quả Nhi ngươi nói bậy bạ gì đó, ngứa da có phải ko? Xem ta như thế nào thu thập ngươi!
Mặt ngọc Lâm Thiển Tuyết đỏ lên, hai tay lắm lấy thắt lưng Lâm Quả Nhi, trên mặt nhất thời giận dữ.
- Chị họ, em ko dám nữa, chị tha cho em đi, em ko dám nói linh tinh nữa..
Lâm Quả Nhi cầu xin nói Lâm Thiển Tuyết lúc này mới thở phì phì ngừng tay, chẳng qua cũng bị câu nói kia của Lâm Quả Nhi làm thẹn thùng tim một hồi nhẩy loạn cả lên. Một lúc sau Phương Dật Thiên liền chạy ô tô tới quảng trường Thanh Thủy. Phương Dật Thiên lái xe chuyển tới góc, xa xa chứng kiến Tô Uyển Nhi mặc một cái váy đứng chờ một mình, nàng lẳng lặng đứng đó, từng ánh nắng tùy ý chiếu trên người nàng, xinh đẹp thanh thuần cực kì động lòng người. Chứng kiến ô tô của Phương Dật Thiên đang tiến tới, trong lòng Tô Uyển Nhi nhất thời cao hứng kích động, chạy nhanh đến đón. Phương Dật Thiên dừng xe lại đi ra, cười nói:
- Uyển Nhi, em sao lại ra đợi, đợi đã lâu chưa?"
- Không lâu, đã lâu ko thấy Phương ca ca, nghĩ nhìn thấy Phương ca ca.
Tô?Uyển Nhi mỉm cười đi lên phía trước, rất tự nhiên duỗi cánh tay ôm lấy cánh tay Phương Dật Thiên. Mà lúc này, Lâm Thiển Tuyết và Lâm Quả Nhi cũng xuống xe, Tô Uyển Nhi liền hô:
- Lâm tỷ tỷ!
Sau đó nàng nhìn sang Lâm Quả Nhi đang đứng bên cạnh Lâm Thiển Tuyết thoáng nghĩ trong lòng liền biết Lâm Quả Nhi chính là em họ của Lâm Thiển Tuyết, cũng chính là học sinh tương lại của nàng.
- Chị là chị Uyển Nhị sao?
Lâm Quả Nhi trên mặt một bộ dáng đáng yêu đi tới bên cạnh Lâm Thiển Tuyết hỏi.
- Đúng là ta, em chính là em họ của Lâm tỷ tỷ sao?
Tô Uyển Nhi cười nói, Lâm Quả Nhi xinh đẹp đáng yêu lập tức kéo gần khoảng cách giữa các nàng.
- Dạ, em tên là Lâm Quả Nhi, sau này chị Uyển Nhi cứ gọi em là Quả Nhi là được, rất vui được biết chị Uyển Nhi.
Lâm Quả Nhi cười kéo cánh tay của Uyển Nhi. Kể từ đó, Tô Uyển Nhi cũng ngượng ngùng không tiếp tục kéo cánh tay của Phương Dật Thiên nữa, liến lặng lẽ buông lỏng cánh tay ra, kéo tay của Lâm Quả Nhi, hai người giống như là không còn người nào bên cạnh tự nhiên nói chuyện giống như thân nhau từ rất lâu rồi vậy. Phương Dật Thiên liếc mắt nhìn Lâm Thiển Tuyết đang cười cười, hai người này một đại LoLi một tiểu LoLi cũng rất hợp ý nhau, chẳng qua cũng không thể tiếp tục đứng ngoài nói chuyện như vậy, vì thế hắn nói:
- Đi thôi chúng ta tới chỗ khác nói chuyện.
Phương Dật Thiên nói xong liền dẫn đầu đi tới gian phòng nhỏ của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...