Sau khi rửa mặt, nét ửng đỏ trên gương mặt Cố Khuynh Thành đã tiêu tán đi không ít, tâm tình hỗn loạn cũng dần dần khôi phục như thường.
Nàng ra khỏi phòng tắm liền thấy Phương Dật Thiên dựa vào gối ở đầu giường, hút từng điếu thuốc lá, thần thái có chút lười nhát.
-Thơm quá.
Phương Dật Thiên lười biếng liếc Cố Khuynh Thành một cái, cười nhàn nhạt nói ra đúng hai chữ.
Vừa nghe xong, nét đỏ tươi vốn đã tiêu tán của Cố Khuynh Thành một lần nữa lại lan tràn trên mặt, nàng tức giận liếc nhìn Phương Dật Thiên, trong ngực thì dồn dập nhảy lên.
- Em lại đây hôn lại lần nữa đi, vừa rồi anh không có chuẩn bị tâm lý thật tốt a.
Phương Dật Thiên tiếp đó nói thêm.
Cố Khuynh Thành suýt tý nữa thì té xỉu, tên này da mặt cũng quá dày a, được voi lại đòi hai bà trưng, mặt mũi thì tràn đầy vẻ vô lại.
- Sớm biết em có ý như vậy, tối hôm qua anh sẽ không ra vẻ đứng đắn, nhưng mà bây giờ đến giờ trả phòng còn có quá ít thời gian, chúng ta nên nắm chắc thời gian, tranh thủ cho kịp thời cơ a.
Phương Dật Thiên nói xong còn muốn cởi y phục trên người.
Cố Khuynh Thành vừa thấy, sắc mặt liền biến đổi, lo sợ la lên:
- Phương Dật Thiên, anh, anh muốn làm gì?
Phương Dật Thiên vẻ mặt bi tráng, như thật nói:
- Tối hôm qua anh đã phạm phải một sai lầm quá lớn a, không hiểu được tâm ý của mỹ nhân, phải nắm chắc thời gian dùng thân thể để đền bù a.
Cố Khuynh Thành khẽ giật mình, trên mặt vẫn còn nét sợ hãi chưa tan biến, nhịn không được cười rộ lên, xoay người, mắng một câu:
- Lưu manh.
Phương Dật Thiên từ trên giường nhảy xuống, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc lá, nói:
-Đáng tiếc a, tối hôm qua vốn là anh nên lưu manh một phát, một cơ hội tốt như thế lại bị lãng phí một cách vô ích, thật sự là một tiếc nuối. Đi thôi, anh đưa em về.
Cố Khuynh Thành hơi đỏ mặt, đôi mắt dễ thương lưu chuyển nhìn Phương Dật Thiên, thu dọn một ít rồi cùng Phương Dật Thiên xuống dưới lầu.
Quá trình trả phòng diễn ra thuận lợi, Cố Khuynh Thành trên đầu mang mũ lưỡi trai, trên mặt lại đeo một chiếc kính mát lớn, mặc dù vậy vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, bất quá vẫn chưa có người nào nhận ra nàng là đại minh tinh Cố Khuynh Thành, nếu không sẽ tạo một scandal lớn như thế nào có thể nghĩ đến được.
Sau khi vào xe Phương Dật Thiên đã biết Cố Khuynh Thành ở tại khách sạn Vương Miện, nghĩ lại cũng đúng, khách sạn Vương Miện chính là khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố Thiên Hải, một đại minh tinh như Cố Khuynh Thành đến đây đương nhiên là được vào ở trong khách sạn tốt nhất này.
Cố Khuynh Thành ngồi trong xe trầm mặc không nói, mang theo một ít thương cảm, thời gian trôi qua, cũng có nghĩa là nàng sẽ rời xa Phương Dật Thiên, không biết như thế nào, vừa nghĩ đến đây nội tâm của nàng nổi lên một tia xót xa, có chút không nỡ.
- Anh nói, thế nhân đều đuổi theo cái gọi là danh lợi là vì cái gì?
Cố Khuynh Thành nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, nhàn nhạt hỏi.
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, cười cười:
- Còn có thể vì cái gì, vì tên tuổi, vì quyền thế, vì tiền. Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai, thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng, lời này của Tư Mã Thiên hay lắm.(**)
(**)Tư Mã Thiên (145 TCN – 86 TCN), tên tự là Tử Trường, là tác giả bộ Sử ký (史記); với bộ sử đó, ông được tôn là Sử thánh, một trong Mười vị thánh trong lịch sử Trung Quốc, câu nói này là một câu trong bộ Sử ký này, ý nghĩa chung chung là Thiên hạ hỗn loạn, đều là từ danh lợi mà ra.
- Đúng vậy, đều là vì danh lợi, nếu như vậy thì em thì sao, anh có phải là nhìn em trở thành đại minh tinh cũng là vì chữ lợi này sao?
Cố Khuynh Thành đột nhiên quay đầu lại, dừng lại ở trước mặt Phương Dật Thiên, hỏi.
- Anh nghĩ em cũng không phải cái loại vì danh lợi mà không từ thủ đoạn nào, thậm chí là bản rẻ chính mình, em chỉ làm đúng công việc của mình, đó là đem lại niềm vui cho mọi người. Đúng rồi, em lại là đại sứ thiện chí ở trong nước, chỉ cần điểm này đã nói lên em là người tốt.
- Anh dựa vào đâu mà cho rằng em không phải vì danh lợi mà không từ thủ đoạn nào?
- Nếu như em là nữ nhân như vậy sẽ không cùng anh, một nam nhân không có tiền không có thế đi đến đầu đường mà uống rượu, càng sẽ không hề đề phòng gì mà uống say, tùy ý để anh mang đi mướn phòng, chỉ điểm này cũng có thể nhìn ra. Nói nhiều thêm một câu, nhìn thế nào thì em cũng chỉ như là một khỏa bắp cải tươi ngon mọng nước đơn thuần thiện lương mà thôi.
Cố Khuynh Thành khẽ giật mình, sau đó lại cười đến nghiêng ngả, thanh âm có chút hơi than thở, nói:
- Thế nhưng, em thật sự cũng không biết mình về sau sẽ đi về đâu. Nữ nhân trong ngành giải trí có thể vẹn toàn có mấy người? Tốt nhất là em tìm một đại gia, gả vào nhà quyền thế, an ổn cả đời, cái này có phải là một loại bi ai hay không?
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, có chút trầm mặc, đúng vậy a, nhìn toàn bộ cái ngành giải trí, nữ minh tinh có chút tư sắc không phải là tất cả đều muốn vào nhà quyền quý sao.
Cố Khuynh Thành lúc này còn trẻ trung xinh đẹp như thế, nhưng mà qua mười năm, hai mươi năm nữa, lúc nàng lặng lẽ rời khỏi, nàng sẽ vượt qua tuổi già như thế nào? Tốt nhất là an an ổn ổn vào nhà một gả có quyền có thế, làm một hào phú phu nhân, cả đời bình an.
- Nếu như em cũng tránh không được mà nhập vào nhà hào phú, anh sẽ thấy em như thế nào?
Cố Khuynh Thành lại hỏi.
- Cái đó là cuộc sống của em, cũng là lựa chọn của em, chỉ cần em sống tốt, sống hạnh phúc, cảm thấy tên nam nhân kia là bến cảng cả đời của em, thì người khác cũng không có quyền mà chỉ trích.
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
- Nói như vậy anh cũng hi vọng là em được gả vào nhà hào phú sao?
Cố Khuynh Thành u ám hỏi, ngữ khí toát ra một tia thương cảm.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài, sau đó cười nói:
- Đến rồi, phía trước chính là khách sạn Vương Miện.
Cố Khuynh Thành đưa mắt nhìn, phía trước quả thật là khách sạn Vương Miện, nàng cười nhạt một tiếng, thu hồi tâm tình có chút thương cảm lại, lấy điện thoại cầm tay ra, tối hôm qua nàng đã tận lực tắt điện thoại một đêm, chính là để cho mình vui vẻ hết khoảng thời gian này, nàng khởi động máy rồi nói:
- Em gọi điện cho Trương tỷ, người đại diện của em, cám ơn anh đã đưa em về.
- Không cần cám ơn, em trao anh nụ hôn đầu tiên còn đang khiến cho anh thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà kinh sợ) đây này.
Phương Dật Thiên cười, kiếm chỗ ngừng xe lại rồi mở cửa xe ra cho Cố Khuynh Thành xuống.
Hai gò má Cố Khuynh Thành có chút ửng đỏ, liếc mắt đưa tình với Phương Dật Thiên rồi liền xuống xe.
Lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ chạy như bay đến, sau khi dừng lại, cửa liền mở ra, một người mặc trang phục công sở màu đen bước xuống, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất cao nhã, một thân trang phục công sở càng làm nổi bật thân hình gợi cảm, đúng thật là hại nước hại dân a!
- Mộ Dung giám đốc?
Phương Dật Thiên nao nao, cô gái đẹp đi xuống này đúng thật là giám đốc khách sạn Vương Miện, Mộ Dung Vãn Tình.
Mộ Dung Vãn Tình thấy Phương Dật Thiên cũng giật mình, sau đó lại chú ý đến Cố Khuynh Thành bên cạnh Phương Dật Thiên, lại giật mình một lần nữa, sau đó nàng khẽ mỉm cười nghênh đón, nói:
- Cố tiểu thư, cô đã về rồi.
Da đầu Phương Dật thiên run lên, hai nữ nhân này biết nhau sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...