Phương Dật Thiên chậm rãi lái xe tới biệt thự Lâm gia.
Hắn có chút say, khi trước cùng Trầm Chính Quốc, Trần Đào cùng Triệu Thiên uống rượu, Trầm Chính Quốc cùng Trần Đào là hai nhân vật lớn tất nhiên sẽ ko uống quá nhiều, cũng chỉ nhấp môi một ngụm tượng trưng mà thôi.
Cuối cùng chỉ còn lại hắn cùng Triệu Thiên, hai người đặc biệt uống nhiều. Triệu Thiên uống rất cao hứng, bởi vì hắn đứng trên lập trường là trợ giúp hai vị lãnh đạo. Phương Dật Thiên lái xe vào biệt thự Lâm gia, dừng xe lại sau đó hướng bên trong biệt thự đi tới. Không ngờ lại thấy Chân Khả Nhân đang ngồi trên sô pha, khi thấy hắn đi tới, nàng trừng mắt liếc hắn một cái, lộ ra vẻ tức giận cực kỳ.
Phương Dật Thiên ngây ngốc, không biêt lúc nào đã choc tới lãnh ngạo mỹ nhân này, bất quá nữ nhân này luôn buốn vui vô cớ, hắn ngầm cười khổ một tiếng. Ngồi xuống bên cạnh Chân Khả Nhân, hắn thuận miệng hỏi:
-Tiêu Di cùng Tiểu Tuyết đâu?
-Tiêu Di đi ra ngoài, Tiểu Tuyết thì có chút không thoải mái, còn đang ở trên giường nghỉ ngơi.
Chân Khả Nhân tức giận nói.
-Tiểu Tuyết không thoải mái, cô ấy bị làm sao vậy?
Phương Dật Thiên hỏi.
Chân Khả Nhân trừng mắt liếc hắn một cái, hừ một tiếng, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia xấu hổ cùng nhiều loại thần sắc khác nhau, sau đó nàng di chuyển thân hình, cùng Phương Dật Thiên duy trì khoảng cách nhất định.
-Khả Nhân, không cần phải như vậy a? Ta vừa rồi không có chọc giận cô, sao lại đối xử với ta như vậy? Phương Dật Thiên cười hỏi.
-Ngươi…. Tóm lại ngươi chính là tên hỗn đản khốn kiếp, ngươi cách xa ta một chút!
Chân Khả Nhân nổi giận đùng đùng mà nói.
Phương Dật Thiên nhún vai, định ngâm miệng lai, sau đó thấy Lâm Thiên Tuyết chậm rãi đi xuống, trên khuôn mặt tinh sảo, xinh đẹp hiện lên vẻ mệt mỏi, tái nhợt. Nàng liếc nhìn Phương Dật thiên một cái, trong ánh mắt hiện lên vẻ ôn nhu, không có một chút phiền muộn nào.
-Tiểu Tuyết, cơ thể cô không thoải mái à? Cô làm sao vậy?
Phương Dật Thiên thấy bộ dáng bên ngoài của Lâm Thiên Tuyết, nhất đinh là cơ thế không thoải mái.
Lâm Thiên Tuyết nghe thấy vậy, lúc đẩu vốn là khuôn mặt tái nhợt liền đỏ bừng, chép miệng nói:
-Không có, không có gì!
Rồi sau đó nàng quay sang Chân Khả Nhân, nói:
-Khả Nhân, bạn về chưa, mình đưa bạn về.
-Không sao đâu, bạn cứ nghỉ ngơi đi, mình tự về được…
Chân Khả Nhân đáp.
-Không sao đâu, để mình đưa bạn về.
Lâm Thiên Tuyết vẫn không buông tha.
Phương Dật Thiên nhíu mày:
-Tiểu Tuyết, thân thể cô không thoải mái, cứ ở nhà nghỉ ngơi, về phần Khả Nhân, ta sẽ đưa nàng trở về.
- Ngươi…..
Hai mỹ nhân lập tức cùng xoay người trừng mắt nhìn hắn!
Phương Dật Thiên bị thần sắc khác thường của hai mỹ nữ làm cho sửng sốt, hắn sờ sờ mũi mình:
-Thế nào? Tại sao lại nhìn ta như vậy? Không phải là chỉ đưa Khả Nhân trở về sao, đáng làm cho hai người kinh ngạc vậy sao?
Chân Khả Nhân tức giận hừ một tiếng, vốn muốn cự tuyệt nhưng đột nhiên nghĩ lại, sâu trong nội tâm mơ hồ muốn người này đưa mình về, sau đó lấy thêm dũng khí nói:
-Thôi được, Tiểu Tuyết, thân thể bạn không khoẻ, để hắn đưa mình về là được rồi.
Lâm Thiên Tuyết có chút kinh ngạc nhìn Chân Khả Nhân, nàng thật không nghĩ tới Khả Nhân lại đống ý với yêu cầu của Phương Dật Thiên, bất quá nàng không có ý kiến gì nữa, chỉ dặn dò:
-Phương Dật Thiên, ngươi trên đường đi cẩn thận chút. Ừm…. Đi nhanh về nhanh
Đi nhanh về nhanh? Hắc hắc, Tiểu Tuyết chẳng lẽ lo lắng trên đường ta có ý đồ với Khả Nhân? Phương Dật Thiên âm thầm cười khổ, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nói:
-Khả Nhân, đi thôi, ta đưa cô về.
Không biết tại sao, một khắc này, sâu trong nội tâm Chân Khả Nhân hiện lên một tia mừng rỡ kích động, bất quá bên ngoài nàng vẫn tức giận trừng mắt liếc nhìn Phương Dật Thiên một cái, sau đó từ biệt Lâm Thiên Tuyết rồi theo Phương Dật Thiên ra khỏi phòng khách biệt thự, ngồi lên chiểc Mercedes Benz màu đen
Phương Dật Thiên khởi động xe hơi, khi ô tô đi được một đoạn xa, hắn hỏi mới biết được nơi Chân Khả Nhân ở là một khu xa hoa, giá mỗi thước vuông cũng từ ba vạn trở lên, đây chân chính có thể nói chân chính là một trong những khu đất xa xỉ nhất thành phô Thiên Hải.
Phương Dật Thiên nhìn ra được Chân Khả Nhân cũng là người giàu có, bất quá cha mẹ nàng làm gì hắn lại không biết, hắn cũng không muốn hỏi thăm. Dọc đường đi, Chân Khả Nhân ngoài nói nơi mình ở ra, sau đó im miệng, có thể thấy được trong lòng mỹ nhân là oán hân sâu đậm với Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên chuyển qua mấy đề tài nhưng không thấy Chân Khả Nhân trả lời, sau đó hắn cũng rất thức thợi, móc thuốc ra chậm rãi hút, ô tô hướng phía khu dân cư.
Chân Khả Nhân thấy Phương Dật Thiên âm thầm hút thuốc lá nên trong lòng càng tức giận, người này biết rõ mình đang khó chịu mà cũng không nói mấy câu, thật là quá đáng giận, chẳng lẽ nói mấy câu sẽ làm hắn bị chết sao?
Bất quá nàng nghĩ lại, thái độ của mình vừa rồi có phải là quá mức không? Trong lòng thấp thỏm bất an, nàng nhìn về phía Phương Dật Thiên, nhìn nghiêng khuôn mặt hắn kiên cường và có vẻ hơi cô đơn, nhất thời trong nội tâm nàng không còn chút nào hận ý, ngược lại là có chút cảm giác thương cảm.
Chốc lát, Phương Dật Thiên đã đi tới trước cửa khu dân cư xa hoa, hắn dừng lại rồi chào hỏi bảo vệ một tiếng, sau đó Phương Dật Thiên liền chạy xe vào, dừng trong bãi đỗ xe của một toà nhà lớn.
-Khả Nhân, đến rồi.
Phương Dật Thiên nhìn về phía Chân Khả Nhân.
Chân Khả Nhân mở cửa xe, đang muốn đi xuống xe, chợt nhớ tới chuyện làm cho long theo ta, ta có việc cần hỏi.
-Hả? Theo cô?
Phương Dật Thiên ngẩn ra
Chân Khả Nhân thấy người này bộ dáng chần chờ, trong long lại càng tức giận:
-Muốn trở về cùng Lâm Thiên Tuyết sao? Vậy thì đi đi!
Phương Dật Thiên ngẩn ra, thầm nghĩ giọng lãnh mỹ nhân hôm nay sao nặng mùi dấm chua thế này.. Hắn cười cười nói:
-Là ta sợ đi lên không tiện, cha mẹ của cô…!
-Ca mẹ ta không ở nhà, đi công tác!
Chân Khả Nhân nói.
-..Thôi được.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài, không biết Khả Nhân có chuyện gì hỏi hắn, cũng chỉ đành xuống xe đi theo Chân Khả Nhân vào nhà.
Đây là gian phòng rất lớn, ba phòng ước chừng hai trăm thước vuông trái phải, trong phòng bố trí xa hoa, còn có cả quán bar. Theo như Chân Khả Nhân nói, trong nhà ngoại trừ nàng ra thì không có ai, cha mẹ nàng thực ra không có ở nhà, có lẽ vì vậy mà mỹ nữ cao ngạo này mới gọi mình đến đây.
-Chân Khả Nhân, gọi ta lên đây làm gì thế?
Phương Dật Thiên lười nhác ngồi trên ghế sô pha thuận miệng hỏi.
Chân Khả Nhân buồn cười nhìn hắn hừ lạnh một tiếng:
-Phương Dật Thiên ta cảnh cáo ngươi, ngươi cần phải tránh xa Tiểu Tuyết một chút, ngươi không được làm tổn thương nàng.
Nghe nói như thế Phương Dật Thiên đang uống chén nước trà suýt nữa phun ra, hắn cười khổ một tiếng nhìn về phía Chân Khả Nhân tỏ vẻ không hiểu:
-Chân Khả Nhân, ta là vệ sĩ của Tiểu Tuyết bảo vệ cho nàng còn không kịp, ta như thế nào lại làm tổn thương nàng?
-Ta, ta nói chính là phương diện khác có phải là ngươi trong lòng có ý đồ với Tiểu Tuyết
Chân Khả Nhân buồn cười nói.
-Ý đồ?
Phương Dật Thiên vuốt cái mũi cười khổ một tiếng:
-Cô nói ta đối với Tiểu Tuyết có ý đồ gì?
-Ngươi, ngươi còn không thừa nhận? Hừ, ngươi tối hôm qua không phải chạy tới rình coi Tiểu Tuyết tắm rửa sao? Đáng chết!
Chân Khả Nhân đầy lý lẽ hùng hồn nói.
Phương Dật Thiên giật mình, hắn cuối cùng hiểu được, Chân Khả Nhân vì chuyện hắn nói dối tối hôm qua mà canh cánh trong lòng, hắn cũng hiểu được Chân Khả Nhân hiển nhiên là vì nghe thấy hắn rình coi Tiểu Tuyết tắm rửa mà ghen.
-Chân Khả Nhân, em đang ghen?
Phương Dật Thiên cười cười, nhàn nhạt hỏi.
-Ta, ta ghen? Hừ, ngươi cho ngươi là ai, ta ghen cái gì? Buồn cười!
Tâm tư của Chân Khả Nhân bị Phương Dật Thiên trực tiếp vạch trần, khuôn mặt xinh đẹp có chút khẽ đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác.
Phương Dật Thiên trong lòng nổi lên một tia tìu mến, Chân Khả Nhân lúc này thật đúng là mê người, hắn ngồi xích lại gần Chân Khả Nhân, rồi vòng tay ra phía sau ôm lấy cái eo nhỏ dài của Chân Khả Nhân, ôn nhu nói:
-Thật sự không phải là đang ghen? Đã thế em cần gì để ý anh như vậy?
Thân hình Chân Khả Nhân khẽ run lên, bị Phương Dật Thiên ôm eo không nhịn được nhẹ nhàng vặn vẹo vài lần, nàng dãy dụa đẩy Phương Dật Thiên ra rồi lớn tiếng:
-Phương Dật Thiên ngươi làm tổn thương ta giờ lại còn muốn làm tổn thương Tiểu Tuyết nữa sao? Ngươi đáng giận, ngươi thật là đáng giận!
Nói xong, hai mắt của Chân Khả Nhân có chút đỏ lên, đúng là đã trở lên ươn ướt.
Phương Dật Thiên sắc mặt có chút ảm đạm, hắn thở sâu, nói:
-Chân Khả Nhân, anh không ngờ anh lại làm tổn thương em, em tuy bên ngoài lãnh đạm kiêu ngạo, nhưng anh biết đó cũng chỉ là một loại phương thức tự bảo vệ của em, có phải không?
Chân Khả Nhân kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, sau đó quay người sang chỗ khác không muốn để Phương Dật Thiên trông thấy nàng khóc.
Nàng nhớ bản thân bắt đầuđể ý tên hỗn đản này từ bao giờ? Tối hôm qua sau khi nghe tên hỗn đản này vô sỉ nói chạy lên lầu rình coi Tiểu Tuyết tắm rửa, nội tâm của nàng tuy không chua xót nhưng lại cảm thấy căm hận, giống như là Phương Dật Thiên phản bội nàng.
-Tiểu Tuyết là thân chủ của anh, em nói anh thế nào cũng được, nhưng anh tuyệt đối không làm chuyện tổn thương tới nàng. Khả Nhân, chuyện đêm đó thực sự anh rất có lỗi, em hận anh lắm sao?
Phương Dật Thiên thở dài lên tiếng.
Chân Khả Nhân không nói gì, thân thể mềm mại khẽ chấn động, cho tới bây giờ chính nàng cũng không rõ mình đối với Phương Dật Thiên là thích hay hận. Nhưng nàng cũng biết trong nội tâm nàng cũng không thể nào quên được Phương Dật Thiên, đúng là bắt đầu để ý tới hắn.
Nàng không muốn nghĩ như vậy, nhưng lại không khống chế được cảm giác trong lòng mình, rất mâu thuẫn, cũng rất bi thương. Phương Dật Thiên nhìn vào bóng dáng của Chân Khả Nhân, một cỗ thân ảnh lộ ra vẻ quật cường cùng nhu nhược có lẽ lúc này điều nàng cần nhất là một cái ôm ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng duỗi tay ôm lấy Chân Khả Nhân vào trong lòng không chút để ý tới sự chống cự của nàng, đem thân thể của nàng ôm sát vào người mình, hắn liền thấy được khuôn mặt xinh đẹp tinh tế động lòng người, tràn ngập quyến rũ.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt của Chân Khả Nhân:
-Em có biết không, nam nhân lúc cảm thấy bất lực nhất là lúc nhìn thấy người con gái mình thương phải khóc vì mình mà không làm gì được, đừng khóc được không?
Chân Khả Nhân trong lòng run lên, cố gắng không bật khóc thành tiếng, giãy khỏi người hắn:
-Ngươi…ngươi buông ta ra, không cần ngươi thương hại, ta cũng không phải là nữ nhân của ngươi, ngươi buông ta ra, buông ta ra…
Giãy dụa một lúc, Phương Dật Thiên đột nhiên cúi người xuống hôn lên đôi môi gợi cảm đỏ tươi như cánh hoa hồng, hai cánh tay dùng lực như hai cái kìm sắt gắt gao ôm lấy nàng khiến nàng không thể động đậy, hắn hôn khi thì mềm nhẹ khi thì bá đạo, kích thích đôi môi của Chân Khả Nhân, không cho nàng phản kháng một chút nào.
-Không được…
Chân Khả Nhân không nhịn được kêu lên một tiếng yêu kiều, hai tay đang giãy dụa cũng chậm rãi ngừng lại, thân thể mềm mại cũng dần dần trở lên vô lực, hai mắt không kìm nổi nhắm lại, chỉ có điều trên đôi hàng lông mi thật dài dính đầy nước mắt.
Phương Dật Thiên vốn là dự định hôn Chân Khả Nhân an ủi vài cái, không ngờ cái hôn mãnh liệt này khiến khiến cho Chân Khả Nhân mềm nhũn cả người, vô hình chung gợi lên trong lòng hắn một ngọn lửa dục vọng mãnh liệt, cả người cũng khó mà giữ bình tĩnh.
Thình lình bị Phương Dật Thiên hôn một cái bá đạo như thế, Chân Khả Nhân tim đập rối loạn cả lên, trống ngực trong khoảnh khắc đã trở lên dồn dập, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng lên, trong nội tâm nàng đúng là không có chút phản cảm chán ghét đối với Phương Dật Thiên, lúc này nàng đang đắm chìm trong cảm giác của cái hôn nồng nhiệt.
Hơn nữa, khi được Phương Dật Thiên hôn nàng rõ ràng cảm giác khó chịu oán hận hắn trong lòng mình cũng từ từ từng chút một mà tiêu tán đi, giống một loại ủy khuất tìm được cảm giác an ủi ấm áp.
Bỗng nàng kêu lên một tiếng, đôi mắt tươi xinh mọng nước mở to, kinh ngạc mà oán hận nhìn vào Phương Dật Thiên. Vừa rồi hắn rất vô sỉ, thò tay vào trong y phục của nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã nắm lấy bộ ngực sữa của nàng nhẹ nhàng nắn bóp.
-Phương Dật Thiên! Ngươi, ngươi…
Chân Khả Nhân sắc mặt đỏ lên, mà lời nói của nàng còn chưa kịp nói hoàn toàn thì Phương Dật Thiên lại hôn lên đôi môi của nàng. Sau đó hắn ôm nàng lấy người mình đè nàng xuống dưới ghế sô pha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...