TG: Rượu là thứ tốt, có thể tiêu sầu, trợ hứng, cũng có thể giúp ta nói ra tâm sự.
Liễu Ngọc mới uống nửa chén rượu đế đã có điểm choáng váng, trong lòng biết nếu uống tiếp sẽ say nên nàng thức thời không uống nữa, một tay chống má cùng Phương Dật Thiên nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên gắp cho hắn vài món ăn.
Hiện tại, khuôn mặt tinh xảo tươi ngon mọng nước hình trái xoan kia đã đỏ ửng, làn da trắng hồng, hơn nữa đôi mắt xinh đẹp kia bởi men rượu mà có vẻ mờ mịt ướt át vô cùng, kết hợp với kiều dung cùng phong vận thành thục, lập tức đem tất cả vẻ quyến rũ mê người nhất của nữ nhân lộ ra.
Phương Dật Thiên tuy đã không còn là thanh niên chưa hiểu mùi đời, bất quá ngửi thấy mùi hương thiếu phụ thoảng qua trên người Liễu Ngọc, cùng với khoảng trắng nõn bóng loáng trước ngực như ẩn hiện, muốn hắn không nhìn không nghĩ là không có khả năng, chẳng qua lực khống chế của hắn rất tốt.
- Dật Thiên, em có chuyện cũ gì khắc cốt ghi tâm phải không? Chị luôn thấy em không đơn giản.
Liễu Ngọc nhẹ nhàng cười, lộ ra hàm răng sáng bóng đều đặn.
Chuyện cũ? Phương Dật Thiên nao nao, người sống trên đời, ai không có kỉ niệm, nhưng, không phải kỉ niệm nào cũng đẹp, kỉ niệm kia mỗi khi nhớ tới, đúng là nỗi đau khắc cốt ghi tâm!
Phương Dật Thiên ảm đạm cười, che dấu rất nhanh tia trầm trọng trong mắt, thản nhiên nói:
- Ai không có chuyện cũ chứ? Chẳng qua là hạnh phúc hay đau khổ nhiều hơn thôi. Bất quá người sống trên đời quan trọng là nhìn về tương lai, chuyện cũ dở dĩ là chuyện đã qua. Đã là quá khứ dù có nghĩ bao nhiêu, hối hận tiếc nuối hay đau khổ bao nhiêu cũng chẳng ích gì, việc duy nhất có thể làm là tiếp tục đi về phía trước, cố gắng mỗi bước đi đều đúng đắn, như vậy khi về già nhớ lại quá khứ không còn gì hối tiếc.
Liễu Ngọc nghe vậy thân thể mềm mại chấn động, trong lòng dao động mãnh liệt, nàng bỗng nhoẻn miệng cười, nói:
- Em nói đúng lắm, con người luôn phải nhìn vào tương lai, nào, rót rượu cho chị.
- Không, uống tiếp chỉ sợ chị say, Ngọc tỷ, đừng uống nữa.......
Phương Dật Thiên vội ngăn lại, nhưng Liễu Ngọc đã rót nốt giọt cuối cùng trong chai rượu.
Phương Dật Thiên nhìn chén rượu chỉ biết cười khổ.
- Uống nào, khó có ngày vui như hôm nay, nhà em phía đối diện, nếu say liền về nghỉ ngơi, thế là được rồi.
Liễu Ngọc cười gian xảo, vờ giận dữ nói.
Nhìn khuôn mặt hồng nhan họa thủy kia mỉm cười, Phương Dật Thiên chỉ cảm thấy mình như ngất ngây, bất quá đối với kẻ thường xuyên cùng huynh đệ uống rượu như hắn mà nói, chút rượu này sao có thể khiến hắn say.
- Đúng rồi, Phương Dật Thiên tuy là hàng xóm nhưng chị còn chưa biết em làm gì, ở đâu nha?
Liễu Ngọc lơ đáng hỏi.
- Ngày hôm qua vừa nhận lời làm bảo an cho tòa nhà Hoa Thiên, hôm nay ngày đầu đi làm, sau đó ù ù cạc cạc chuyển sang chân vệ sĩ, một lời khó nói hết. Với em, vô luận làm gì cũng thế, nhưng em muốn trải nghiệm niềm vui của các nghề nghiệp khác nhau, nên ba tháng nay liên tục đổi việc làm.
Phương Dật Thiên cười tự giễu nói.
- Chị thấy em không tĩnh tâm làm việc thì có, với năng lực của em nếu chuyên tâm, vậy chị tin em sẽ tạo nên sự nghiệp.
Liễu Ngọc oán giận nhìn Phương Dật Thiên, lại gắp đồ ăn cho hắn.
- Ha ha, vì sao nói chắc chắn thế? Nói không chừng em chỉ là một cái bị rơm, một kẻ vô dụng.
Phương Dật Thiên cười hỏi.
- Vì sao à?
Liễu Ngọc nghe vậy đôi mị nhãn đánh gia Phương Dật Thiên một lượt, nói:
- Có lẽ dựa vào bản năng của nữ nhân, cứ cho là một loại trực giác đi.
Phương Dật Thiên nghe vậy lập tức ngậm miệng, khi một nữ nhân đối với một vấn đề nào đó, giải thích rằng đó là trực giác của họ, vậy nam nhân thức thời nên im miệng không nên tiếp tục truy vấn. ( DG: He he con gái hay dùng câu trực giác lắm ^^ thảo nào...)
- Thật sự hâm mộ thanh niên các em, có thời gian thanh xuân dài để tiêu xài, chị không còn nữa rồi.
Liêu Ngọc thở dài một hơi, nói tiếp:
- Hiện tại tâm tư của chị để đặt hết lên Thi thi, chị chỉ muốn nhìn nó dần trưởng thành, nhìn nó hạnh phúc, vậy chị không còn gì vướng bận nữa.
- Hà, Ngọc tỷ lời này của chị như mấy cụ sáu bảy mươi vậy, em dám nói chị ăn mặc trẻ một chút, đi dạo trên đường cùng em, nhất định mọi người đều cho rằng là một đôi huynh muội.
Phương Dật Thiên mỉm cười nói
Liễu Ngọc nghe vậy thoáng ngẩn ra, khuôn mặt quyến rũ nhất thời đỏ lên, vừa vui vừa giận trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái, nói:
- Không nghĩ em lại dẻo miệng như vậy, ăn nói lại còn quá khoa trương.
- Không khoa trương chút nào, em là nói thật lòng, Ngọc tỷ chị còn rất trẻ a, cũng rất xinh đẹp, em tin chỉ cần chị cứ bước về phía trước, không chừng đợi chị chính là hạnh phúc chân chính.
Phương Dật Thiên chân thành nói.
Liễu Ngọc nghe vậy thoáng im lặng, sau lại mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Phương Dật Thiên, cảm ơn, cảm ơn câu nói của em.
- Ha ha, không cần cảm ơn, em đâu giúp gì chị?
Phương Dật Thiên cười, tiếp đó nâng chén rượu lên một hơi cạn sạch, nói:
- Rượu uống xong rồi, cơm cũng ăn no, tính ra mấy tháng nay em mới được ăn thống khoái như vậy.
- Ăn no rồi? Vậy em vào phòng khách nghỉ ngơi trước đi...
Liễu Ngọc đứng dậy nhìn thấy Phương Dật Thiên đang thu dọn bát đĩa, vội nói:
- Dật Thiên, Dật Thiên, em không cần đụng vào, để chị là được rồi......
Nàng nói xong liền vội vã đi sang chỗ Phương Dật Thiên, chính là muốn ngăn cản hắn thu dọn bát đĩa, nhưng không ngờ, nàng đi quá vội, trên mặt đất có chút nước, vì vậy Liễu Ngọc nhất thời bị trượt ngã, nàng không nhịn được hét lên một tiếng, cả người chực ngã xuống đất.
Phương Dật Thiên nghe được thanh âm của nàng, rõ ràng thấy toàn bộ thân thể Liễu Ngọc sắp ngã, vội vàng buông bát, thân thể lóe lên, đồng thời cánh tay phải dang ra, trước khi Liễu Ngọc ngã xuống kịp đỡ lấy người nàng.
Bỗng từ cánh tay truyền lên cảm giác no tròn sung mãn lại cực kì mềm mại khiến cho Phương Dật Thiên thất kinh, hắn nhìn xuống thấy rõ ràng, cánh tay mình đang gắt gao đặt tại bộ ngực phong mãn của Liễu Ngọc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...